Nó nở nụ cười thật tươi giơ tay lên chào cậu. Nhưng cậu chỉ nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng rồi lướt qua nó như chưa từng quen. Cậu bước vào nhà đóng cánh cửa thật mạnh.
- Cậu ấy bị làm sao thế ? - Nó mím môi
Một tuần qua nó không gặp, không nói chuyện với cậu. Lòng nó bồn chồn, lo lắng, nó không biết mình bị đã gì. Tối hôm nào ngủ nó cũng nằm mơ thấy cậu. Chắc có lẽ nó đã nhớ cậu đến phát mớ rồi mà không hay.
Còn Thiên Tỉ đã ở Trùng Khánh cả tuần với Tuấn Khải. Cậu kể cho Khải nghe về những chuyện mà cậu đã trải qua. Cậu nói với Khải cái cảm giác ấy còn đau đớn hơn cả khi bị người mình yêu phản bội. Cậu hụt hẫng khi nghe nó nói những lời đó. Cậu chỉ muốn tránh mặt nó, cậu sợ phải nghe những lời còn đau hơn thế nữa, sợ hơn nữa là gặp nó đang vui vẻ bên người con trai khác mà không phải là cậu.
Nó trở lại trường sau một tuần vắng bóng. Bộ bàn ghế của nó vẫn ngay ngắn, tủ đồ của nó vẫn còn dư mấy bịch bánh của tuần trước. Nó vui vẻ vào lớp.
- Ôi ! Tiểu Giao ! Nhớ cậu quá - Nhật Anh nhào tới ôm chầm lấy nó
- Anh Anh . . . - Nó nháy mắt
- Cậu ấy tên Nhật Anh ! - Anh Anh khẽ nhắc nó
- Ôi tớ cũng nhớ cậu Nhật Anh a~ - Nó làm bộ vỗ vỗ vai cô bạn
- Cậu nhớ tên mình hã ? - Nhật Anh nhìn nó
- Sao lại không !
Nó vào chỗ ngồi. Cả đám bạn xúm lại hỏi mình tên gì, hỏi nó đủ thứ. Mỗi lần bị hỏi nó toàn quay qua nhìn Anh Anh. Đến khi có một đứa hỏi nó
- Cậu còn nhớ tên bạn trai mình không ? - Cậu bạn khác đột nhiên hỏi nó
- Bạn trai ? - Nó lặp lại
- Mời em Đặng Nguyễn Thiên Giao đến phòng giáo viên có việc cần !
- Tớ . . . Tớ lên phòng giáo viên đây - Nó vọt một cái mất tiêu, bỏ lại nguyên đám đang chờ nó trả lời
- Mình từng có bạn trai hã ta ? - Nó vừa đi vừa lẩm bẩm
- Âyda ! - Hình như nó vừa va vào cái gì
- Thiên Tỉ ! - Nó ngước lên thì thấy Thiên đang nhìn nó bằng đôi mắt lạnh hơn bao giờ hết
Nó vừa làm rơi hết bài kiểm tra Thiên lấy về cho lớp. Nó quính lên, ngồi xuống nhặt mấy tờ giấy lên. Thiên cũng ngồi xuống, giật đống giấy trên tay nó
- Không cần ! - Rồi cậu đứng lên bỏ về lớp
- Ủa ! Còn một tờ của ai thế ?
- Dịch Dương Thiên Tỉ ? 100 điểm. Giỏi thế ! - Nó nhặt tờ giấy lên
- Thiên Giao ! Em không định vào thi hã ? - Thầy chủ nhiệm đứng lên nhìn nó
- Dạ em vô liền. - Nó gấp tờ giấy rồi bỏ vào túi
Người ta thi bốn ngày, nó thi bốn tiếng là xong hết các môn. Vừa thi xong, nó chạy xuống phòng ăn nhập bọn với đám bạn.
- Trời ! Thi xong rồi hã ? - Anh Anh há mồm nhìn nó
- Ùm ! - Nó nói xong đứng lên đi lấy phần ăn
- Cậu đưa đề cho cậu ấy luôn hã ? - Anh Anh hỏi Nhật Nam
- Đâu ! Hình như trường đổi đề thi mà
- Vậy cậu ấy là học bá à ! - Nhật Anh nhìn nó
- Mấy cậu nói xấu gì tớ đấy ? - Nó cầm khay đầy ấp đồ ăn tới
- Sao cậu được nhiều đồ ăn thế ? - Anh Anh lấy đũa gắp cái đùi gà của nó
- Đùi gà của tớ !
- Cậu có tới ba cái. Cho tớ một cái đi
- Thôi cậu ăn đi. - Nó cầm đũa lên ăn
- Thiên Tỉ xuống ! Thiên Tỉ xuống kìa ! - Đan Y đứng lên la um sùm
- Cậu ngồi xuống đi. Làm gì kích động dữ vậy - Nhật Anh ngồi kế lôi Y Y xuống
- Bộ cậu thích Thiên Tỉ hã Đan Y ? - Nó quay qua hỏi
- Tớ nói cậu nghe rồi mà ! À quên cậu bị mất trí mà - Đan Y nói nhưng mắt vẫn nhìn Thiên Tỉ
- Aaaaa . . . ! - Một cô gái cầm khay cơm giả vờ té trước mặt Thiên Tỉ
- Thật là . . . Rõ ràng là giả vờ té mà - Đan Y đứng lên chỉ cô bạn đó
Thiên Tỉ đưa tay ôm ngang eo đỡ lấy cô bạn đó. Cô ấy được nước làm tới, lấy tay choàng cổ Thiên Tỉ. Nó không nói gì, chỉ nhìn cậu đang thân thiết với cô gái khác. Nhưng tim nó đập thình thịch, nó nóng rang cả người.
- Bỏ tay cậu ra khỏi cô ấy ! - Nó đứng dậy hét toáng lên