Nhận được tin nhắn. Nó nhưng bay lên tận chín tầng mây. Không nhờ Thiên Thiên kêu nó thì không biết nó ở trên đó bao lâu nữa đây.
- [ Này ! Cậu mơ gì thế ?
Hôm qua cậu nói như thế đấy ! ] – Thiên nhắn liền 2 tin nhắn.
- [ Hã ? À thì ra là tớ nói. Mà cậu có biết tớ nói tên ai không ? ] – Nó rớt cái bịch.
- [ Không ! Ngủ ngon. Tôi bận rồi ]
- [ Nhanh thế !Um ! Cậu ngủ ngon ] – Nó tiếc.
Thật ra lúc Thiên nói đang nhớ một người thì cậu ấy đã muốn nói là đang nhớ nó. Và một lần nữa cậu lại nói thích nó. Nhưng không biết vì lí do gì, cậu chỉ cố gợi ý cho nó rồi dập tắt ngay tức khắc. Nó thì không hề hay biết gì về những gợi ý của Thiên Tỉ.
Những ngày không có cậu. Nó vẫn uống ngủ nghỉ và đi chơi bình thường. Mọi hoạt động nó đều chụp lại và gửi cho Thiên Tỉ. Nó còn khoe với Thiên là nó đã được lão sư nhận vào Zaha club làm Thiên cũng bất ngờ. Nhưng với cái tính thích tỏ vẻ lạnh lùng thì Thiên chỉ đáp lại hàng loạt tin nhắn của nó bằng năm từ.
- [ Định bùng tin nhắn à !!! ] – Cậu lạnh lùng đáp
- [ Tớ không cố ý ! Xin lỗi, chắc cậu bận lắm ] – Nó đang loay hoay thay đồ để đi học ngày đâu tiên thì nhận được tin nhắn của Thiên.
Thiên Thiên không trả lời nó. Nó mặc cái áo trắng cùng chiếc váy jean tươm tất chuẩn bị đến trường.
- Nhanh lên con ơi ! – Mẹ nó kêu
- Dạ dạ con ra liền – Nó bỏ cái điện thoại vào cặp rồi chạy ra.
Ngày đầu tiên ở trường mới nên mẹ nó chở nó tới trường. Nó vào phòng ban giám hiệu để biết lớp. Đi vào trường mà mắt nó cứ nhìn lia lịa.
- Em là . . . ? – Thầy hiệu trưởng hỏi nó
- Dạ em là Đặng Nguyễn Thiên Giao ạ ! Em mới chuyển đến. – Nó lễ phép thưa.
- Ồ ! Thiên Giao à ! Em đợi thầy chút, sẽ có người dẫn em lại lớp.
- Dạ mà em học lớp nào vậy thầy ?
- Em học lớp 11-2. Em ngồi đây đợi tí, thầy đi có việc.
- Dạ !
Nó ngồi đợi trong văn phòng. Tự dưng có người con trai lại hỏi nó.
- Cậu có phải là Đặng Nguyễn Thiên Giao không ? – Người con trai đó hỏi
- Ùm – Nó tròn mắt gật đầu
- Tớ là lớp trưởng 11-2. Cậu đi theo tớ
- Um !
Lớp trưởng của nó, Hoàng Nhật Nam. Là chàng hot boy khối 11. Với vẻ ngoài ấm áp động lòng người, thành tích học tập cực đỉnh toàn đứng nhất khối. Gia thế giàu có, là hình mẫu của biết bao cô gái. Nhưng chưa ai có thể làm Nhật Hàn xiêu lòng.
- Mọi người im lặng ! – Nhật Nam lên tiếng
- Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Mời cậu tự giới thiệu ! – Nhật Hàn thật uy nghiêm.
- Chào các bạn ! Mình là Đặng Nguyễn Thiên Giao ! Mong các bạn giúp đỡ ! – Nó cúi đầu thật thấp để chào cả lớp.
- Còn chỗ trống cuối lớp. Cậu ngồi đó đi. Đợi thầy vào sẽ sắp chỗ lại. – Nam Nam chỉ chỗ ngồi cho nó.
Cả lớp nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên. Nhiều cô gái nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ. Vừa về tới chỗ nó đã bị các bạn xung quanh bao vây. Hỏi đủ thứ chuyện
- Cậu từ tới đấy ? – Một cậu con trai hỏi
- Sao da còn mịn vậy ?
- Mắt cậu màu hổ phách à ? Aaa đẹp quá !
- Cậu qua khi nào mà nói tiếng Trung hay thế ?
Mọi người bu xung quanh nó hỏi y như nó là người ngoài hành tinh vậy.
- Mọi người bình tĩnh ! Tớ sẽ trả lời hết mà – Nó lên tiếng thì mọi người mới chịu ngồi vào chỗ nghe nó trả lời.
- Tớ đến từ Việt , tớ chỉ ở trong nhà nên da mới vậy thôi . Với lại ông tớ là người lai nên mắt tớ mới màu nâu như vậy. Cậu nghĩ nó là màu hổ phách à ? – Nó cười
- À còn sao cậu nói tiếng Trung hay thế ?
- Hã ? Chuyện đó hã ? Tớ học tiếng Trung ở bên Việt khoảng hai năm hơn rồi.
- Wow ! Giỏi quá. Tớ học tiếng anh ba năm mà còn không nói được cái gì.
Cả lớp cười to. Thầy chủ nhiệm của nó đúng lúc bước vào. Mọi người chạy ngay về chỗ ngồi im phăng phắc. Nó cũng vui vì ngày đầu tiên mà nó được mọi người yêu mến như vậy.
- Cả lớp chào thầy ! – Lớp trưởng hô to
- Chúng em chào thầy ! – Cả lớp ngồi để tay lên bàn gật đầu thật sâu chào thầy. Nó cũng bắt trước theo.
Thầy bắt đầu thông báo nội quy của lớp. Nó mới qua nên rất chăm chú nghe còn mấy đứa bạn thì nằm sắp lớp vì năm nào tụi nó cũng nghe cả. Sau khi thông báo thầy sếp lại chỗ ngồi cho cả lớp. Nó ngồi bàn 3 dãy ngoài bìa bên trái, kế cửa sổ. Sau lưng nó là lớp trưởng kế bên nó là cô bạn khá xinh xắn Mã Anh Anh.
- Chào bạn mới ! – Cô bạn Anh Anh vui vẻ đưa tay ra bắt tay với nó.
- Chào bạn ! – Nó cười tươi bắt tay với Anh
- Mình tên là Mã Anh Anh. Chúng ta làm bạn nhé !
- Ok ! Làm bạn nhé !
Mã Anh Anh. Cô bé xinh xắn với mái tóc đen óng. Thành tích toàn đứng top 10 của khối. Tính cách vui vẻ, hòa đồng. Nhà cô cũng thuộc loại giàu nên cô cũng có một tí tiểu thư.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên nên lớp nó được về sớm.
- Lớp trưởng ! Em dắt Thiên Giao đi tham quan trường giúp thầy nhé ! – Thầy giáo giao nhiệm vụ
- Vâng ạ !
- Đi theo tớ - Nhật Hàn đứng lên kêu nó
- Um ! Tớ đi trước đây byebye – Nó tạm biệt cô bạn mới rồi chạy theo lớp trưởng.
- Um bye ! Mai gặp nhé !
Lớp trưởng dẫn nó đi vòng vòng. Chỉ nó đâu là nhà ăn, đâu là thư viện, . . . Đi tới hành lang chính. Nó thấy một cái bảng to đùng có tựa đề.
- [ Top 100 học sinh giỏi nhất các khối ]
- Wow ! Trường mình nhiều học sinh thật. Top 100 luôn à – Nó ngạc nhiên hỏi
- Một khối của trường mình khoảng một ngàn mấy học sinh lận nên mới có top 100.
- Cậu hạng nhất khối 10 kìa. Đó là năm rồi à ? Cậu giỏi thật. – Nó chỉ lên cái bảng lớp 10 năm ngoái.
- Đó chỉ là năm cũ thôi. Không biết năm nay thế nào ?
- Cậu học giỏi mà . Cố lên ! – Nó cười thật tươi nhìn Nam
Nó chỉ chỉ tay đọc mấy cái tên phía sau. Nó tiếp tục đọc qua khối 11 năm ngoái.
- Hã ? Dịch Dương Thiên Tỉ ? Cậu ấy học trường mình sao ? Lại còn được nhất khối nữa chứ . – Nó ngạc nhiên xoay ngang hỏi lớp trưởng.
- Um ! Nhưng anh ấy nghỉ suốt. Không ngờ anh ấy học giỏi vậy !
- Còn cả San San nữa này ! – Nó lại ngạc nhiên. Hai người họ đứng kế nhau kìa.
- Cậu quen chị ấy à ? – Nam hỏi nó
- À ! Tớ cũng quen một chút !
- Um ! Hai người họ thân lắm. Học cũng giỏi ngang ngửa nhau. Đúng là trai tài gái sắc.
- Trai tài gái sắc ?
- Cậu mới vô nên không biết. Cả trường này đều ghép hai người họ cả. Lúc nào họ cũng đi cùng nhau hết.
- Ồ ! Vậy à – Nó buồn đáp
- Thôi mình về thôi ! Tớ đưa cậu về nhá !
- Um! Cảm ơn cậu.
Trên đường đi. Nhật Hàn kể đủ thứ cho nó nghe. Nó cũng rất cám ơn lớp trưởng nhưng nãy giờ những lời cậu ấy nói nó đều bỏ ra ngoài tai. Nó chỉ nghĩ đến Thiên Tỉ.
- Này ! – Nhật Nam kêu lớn
- Cậu đi không nhìn đường à ? – Nhật Nam nắm cánh tay nó lôi lại.
- Hã ?
- Cậu đi xém đụng vào cây cột đèn rồi đấy !
- À ! Tớ không để ý, cảm ơn cậu nha ! Tới bến xe bus rồi. Tớ có thể tự về !
- Um ! Bye cậu ! – Nhật Nam buông tay ra
- Thiên Tỉ ? – Nó ngước lên thì thấy Thiên Tỉ đang ngồi ở bến xe bus đợi nó.
Nhật Nam thì đang đứng kế bên nó. Nó thì nhìn Thiên Tỉ với ánh mắt ngạc nhiên còn Thiên Tỉ thì nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng.