Chu Luật có cảm giác, một số việc Thanh Dạ vẫn chưa nói cho cậu.
Nhưng cậu bây giờ quả thật rất mệt mỏi. Cho dù tinh thần vẫn tốt, chưa cảm thấy buồn ngủ, nhưng trong đầu những chuyện phức tạp cứ bay lòng vòng.
Cậu chưa từng trải qua một ngày phải biết nhiều chuyện ngoài dự đoán như vậy.
Câu nói kia của Thanh Dạ “Người tôi thích, vốn vẫn là cậu”, cách nói cũng thực sự nghiêm túc làm người ta không biết nên trả lời thế nào. Cậu cần thời gian để bình tĩnh lại, tự hỏi cảm giác của mình.
A thích b, b cũng thích a, liệu có phải bọn họ từ nay về sau có thể hạnh phúc khoái hoạt sống cùng nhau?
Không, kỳ thật không phải đơn giản như vậy.
Cùng nam nhân kết giao…… Dù sao cũng là lĩnh vực cậu chưa bao giờ chạm tới.
Chu Luật biết, tựa như cậu có chút tình cảm không thể lý giải, và cũng có khoảng cách không thể vượt qua. Trên mạng và ngoài đời thực, vĩnh viễn đều cách nhau một khoảng thật dài.
Cho nên, cậu cùng với Thanh Dạ, còn cần chút thời gian.
Ngày hôm sau, ở chỗ làm Chu Luật nhận được tin nhắn của Thanh Dạ. Đại ý là cuối tuần còn phải tăng ca, không thể tham gia công thành chiến.
Nhịp sống của Thanh Dạ hiện giờ, chỉ sợ phải chờ tới lễ mừng năm mới mới có thể chậm lại được.
Ngày thường rất ít gặp, công thành chiến cũng rất ít gặp. Như vậy vấn đề của bọn họ lúc đó, cũng sẽ giống như vậy tiếp tục bị bỏ ngỏ…… Cho đến một ngày, không thể lảng tránh được nữa.
Công việc của Chu Luật cũng coi như thoải mái, nhưng có đôi lúc các đồng nghiệp nữ đùa giỡn làm cậu cảm thấy xấu hổ. Vương tiểu thư giới thiệu cô bạn thân của mình cho Chu Luật, lập tức bị cậu từ chối. Cô gái tên Tuyết Di gần đây tuy rằng không có liên lạc, nhưng mợ vẫn chưa hết hy vọng. Ở nhà còn phải giải quyết chuyện này, Chu Luật không nghĩ mình thừa thời gian làm quen thêm người khác.
Tan tầm chiều thứ 6, sau khi đi siêu thị mua vài thứ, Chu Luật trở về nhà.
Phòng của Chu Luật đang ở thực rộng rãi, là của cha mẹ cậu để lại. Nhưng căn phòng lớn như vậy chỉ có một người ở, khó tránh được đôi khi cảm thấy tịch mịch.
Chu Luật được cô con gái của Hà quản lý, phụ trách quản lý dưới lầu, tiếp đón, phát hiện nụ cười của cô thực đáng cân nhắc.
Giống như trên mặt cậu có điểm gì kì lạ.
Chu Luật có điểm mê võng đi lên lầu, sau đó cậu liền hiểu được
Bà con thân thích của mợ… cô gái tên Tuyết Di kia, đang đứng đợi trước cửa nhà cậu.
“Cô……”
Chu Luật nhất thời có loại cảm giác gặp quỷ giữa ban ngày.
“Anh cuối cùng cũng đã về! Em chờ cũng lâu rồi”
Tuyết Di cười khanh khách nói, hoàn toàn không nhìn tới sắc mặt khó coi của Chu Luật.
“…… Ai nói cho cô địa chỉ ?”
“Đương nhiên là mợ anh.” Tuyết Di trả lời,“Ai bảo anh mấy ngày nay không nghe điện thoại của em? Em còn nghĩ anh xảy ra vấn đề gì, cho nên đành phải tự đến nhà tìm anh.”
“Quản lý sao lại cho cô vào đây?”
“Em nói em là bạn gái anh, cô ấy liền để em vào.” Tuyết Di nghịch ngợm nháy mắt,“Thật ngại quá.”
“……”
Nụ cười sáng lạn vô hại, hoàn toàn không có tí ngại ngùng nào, cá tính giống như kẹo cao su… Không hiểu thế nào lại cảm thấy cô bé giống như em gái mình vậy…
Ai.
“Làm gì bây giờ? Chúng ta vẫn đứng đây nói chuyện sao?” Tuyết Di thấy Chu Luật nửa ngày không phản ứng, chủ động hỏi,“Không mời em vào nhà ngồi sao?”
“Như vậy không tốt lắm đâu……”
Chu Luật nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 20 phút. Cách giờ khai mở công thành chiến 40 phút nữa.
“Không tốt ư?” Tuyết di sửng sốt một chút, lập tức lý giải cười nói,“Không sao đâu, em biết anh chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện xấu với em.”
“……”
Loại lý giải này hoàn toàn sai mười phần. Chu Luật thầm nghĩ muốn ngất xỉu.
“Nhìn túi đồ anh đang cầm, chắc anh vẫn chưa ăn cơm chiều? Em cũng chưa ăn” Tuyết Di cười thực ngọt, “Nghe mợ nói anh nấu ăn rất ngon, nhân lúc này mời em một bữa cơm rau dưa nhé?”
“……”
Tìm đủ loại lý do thế này, xem ra hôm nay nhất định là trốn không thoát .
Chu Luật nhận lệnh lấy chìa khóa mở cửa.
“Ách……” Tuyết Di nhìn quanh phòng khách một vòng, có chút thất vọng nói,“Em vốn nghĩ nhà anh thật ngăn nắp sạch sẽ cơ…… Xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Trên bàn trà, trên ghế, thậm chí ngay cả trên sô pha đều đầy giấy tờ và đồ đạc thiết kế.
“Những thứ thường xuyên sử dụng, anh không thích thu dọn lại.” Chu Luật giải thích ngắn gọn.
Tuyết Di dọn dẹp đống giấy tờ trên ghế tìm một chỗ ngồi, bất đắc dĩ sức vốn yếu mà đống đồ thực sự lại rất nặng. Cô vô lực buông tay.
“Uhm……” Cô đơn giản bỏ cuộc không tiếp tục dọn nữa, hỏi,“Em có thể đi thăm nhà anh chứ?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Chu Luật mang túi đồ ăn vào bếp. Sau chốc lát lại dừng lại nhìn trần nhà ngẩn người.
Thật sự là…… Không biết nên đánh giá vận khí của mình thế nào.
Vì cái gì mình đã nói rõ ràng với mợ, tỏ vẻ cự tuyệt với cô bé kia, nhưng cô vẫn là bám riết không tha?
Chu Luật thở dài.
“Chu Luật ..” Thanh âm lại từ xa xa truyền đến,“Em có thể mở máy tính của anh chơi không?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Chỉ cần im lặng, tùy tiện làm gì cũng được. Ăn xong cơm chiều, chắc cô bé sẽ tự giác về… Chu Luật nghĩ nghĩ
Làm xong cơm .
Đồng hồ đã chỉ tám giờ .
Chu Luật đi vào phòng ngủ, nói với Tuyết Di đang nói chuyện phiếm với bạn trên mạng:
“Em ra ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Tuyết Di đứng lên, lại thấy Chu Luật không đi ra, liền hỏi:
“Anh không cùng em ăn cơm à?”
“Không. Anh còn có việc phải làm trên mạng, em cứ ăn trước đi.”
Chu Luật kéo ghế ngồi xuống.
“Anh lại muốn chơi game online hả? Trò chơi kia có bao nhiêu phần hấp dẫn vậy?” Tuyết di tựa tiếu phi tiếu nói,“Nếu không phải lúc trước nghe Thiên Húc nói, em còn không tin anh cũng sẽ chơi cái đó đâu.”
“Có vấn đề gì mà lại tin hay không.”
“Game Online dễ dàng làm con người ta trầm mê, ảnh hưởng đến học tập và công tác. Rốt cuộc có cái gì tốt?”
“Uh, đúng là không có gì tốt.”
Đối với người không hiểu, nhiều lời cũng vô ích. Chu Luật quyết định không để ý đến sự tồn tại của cô.
Nhưng sau đó, cậu phát hiện… tìm không thấy biểu tượng của Thần Vô Online trên màn hình.
Chu Luật mở thư mục cài đặt, toàn bộ thư mục chứa Thần Vô cũng đã biến mất.
Có điểm không tin được quay đầu nhìn Tuyết Di, biểu tình của đối phương có vẻ thập phần vô tội.
“Cô……”
“Em xóa rồi……” Tuyết Di cụp mi, có chút hoang mang nói,“Anh chính là thường chơi game nên mới không nhận điện thoại của em đúng không?Ai cũng nói Game online thực sự có hại, bây giờ em mới thấy người ta nói đúng.”
Chu Luật cũng lười không muốn đôi co cùng cô bé.
Công hội chiến đang vào hồi gay cấn, hiện tại phải vãn hồi thế nào.
Cậu mở thủng rác trên màn hình. Đang tiếc, trong đó cũng trống rỗng.
“Em đã hoàn toàn xóa nó đi rồi” Tuyết Di đối với trò đùa dai của cô tựa hồ lơ đễnh, “Thế giới hư ảo đó có gì đáng giá để lưu luyến? Làm gì có nhân tình giữa người với người. Cảm thụ một chút cuộc sống thực sự mới là điều tốt đẹp…”
Chu Luật không nói được lời nào.
Cậu lập tức vào trang chủ, một lần nữa tải trò chơi về.
Thấy hành động của cậu, Tuyết Di khó hiểu hỏi:
“Chu Luật…… Anh sao vậy? Anh không nghe lời em nói sao?”
Chu Luật vẫn là không trả lời.
Trò chơi rất nặng, tải về cũng rất chậm. Nhìn tốc độ download, tổng cộng cần hai giờ ba mươi mốt phút.
Hơn hai giờ…… Công thành chiến lúc đó cũng đã xong rồi.
Hội viên trên diễn đàng đang ríu ra ríu rít thảo luận vì sao hai vị lão đại đồng thời cùng vắng họp, vô cùng hỗn loạn. Đúng lúc này, Chu Luật lên tiếng:
“Hôm nay Thanh Dạ tăng ca, mà tôi cũng có chút việc ngoài ý muốn, lần này công thành tổng chỉ huy giao cho Cá Chết. Ngoài ra, cho dù không có tôi cùng Thanh Dạ, tôi cũng tin tưởng các bạn có năng lực bảo vệ tốt Hưu Bá Luân. Thành quả mấy tháng nay huấn luyện, sẽ được kiểm nghiệm vào lúc này. ”
“Phó hội……” Cá Chết có điểm ngoài ý muốn đối với an bài như vậy.
“Cụ thể sự tình chúng ta sẽ cùng thảo luận.” Chu Luật nói,“Cậu nói chuyện với tôi một chút.”
Ngón tay Chu Luật đánh chữ như bay trên bàn phím, vẻ mặt thực nghiêm túc. Tuyết Di bây giờ mới hiểu mình đã làm bậy rồi, đã chọc người này tức giận rồi… Tuy rằng cô vẫn không tự cho mình là sai.
“Cái kia… Chu Luật, tự tiện xóa trò chơi của anh, là em sai…”
Chu Luật như trước không nói gì. Cậu chỉ quay đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Tuyết Di một cái.
Mặt không chút biểu tình, Tuyết Di nhìn mà tâm phát lạnh.
“Thật sự xin lỗi anh……”
“Vương tiểu thư.”
Ngón tay thon dài của Chu Luật vẫn như cũ chuyển động nhanh.
Cậu thập phần khách khí nói:“Thời gian không còn sớm . Buổi tối ở lại trong nhà nam tử độc thân là rất nguy hiểm , cô cũng nên trở về đi.”
Đây thực rõ ràng là lệnh đuổi khách.
“Vâng……” Tuyết Di gật gật đầu, “Em đi về trước. Hẹn gặp lại anh, Chu Luật, hy vọng anh đừng giận em ……”
Nói xong câu này, cô vội vàng đi từ phòng ngủ lên phòng khách, rồi đi thẳng ra cừa.
“Oành” một tiếng, cửa một lần nữa đóng lại.
Chu Luật thở phào.
Hy vọng cô ta thật sự không đến nữa .
Tuy rằng nghiêm khắc mà nói, việc cô bé làm cũng không phải lỗi lầm gì to tát, nhưng lại chạm đúng đến điểm mấu chốt không nên chạm.
Nếu cô lại đến, Chu Luật không biết lúc đó mình còn có thể giữ tâm tình hòa nhã mà nói chuyện với cô không.
Chu Luật vốn không phải loại người có tính tình tốt. Đa số thời điểm cậu bình tĩnh ôn hòa, là vì những việc đó cậu đều không coi trọng.