Một đời người trải qua được mấy chục lần mùng hai tết, cuối cùng cũng có một ngày để người ta nhớ mãi.
Ngày đó, trên trời vẫn đầy hoa tuyết bay, nhưng đi trong mưa tuyết lại không chút rét lạnh. Bởi vì trên cổ đã có khăng quảng kẻ ô vuông, bởi vì trong lòng có vô hạn lo lắng.
Cho đến rất nhiều năm về sau, Chu Luật ngồi hồi tưởng lại ngày hôm nay, nhớ tới những người đó, nhớ tới cơn mưa tuyết nhẹ nhàng, nhớ tới chiếc khăn quàng ấm áp, khóe môi vẫn như cũ ôn nhu mỉm cười
Bọn họ hẹn nhau thời gian gặp mặt là 8 giờ tối. Địa điểm là Quảng trường trung tâm thành phố.
Quả Quả như ước nguyện được Thanh Dạ đồng ý cho đi buổi gặp mặt cùng hội viên Ánh Sáng. Nhưng Chu Luật vẫn không cho phép cô bé đi chơi suốt đêm.
Quả Quả năn nỉ nửa ngày, Chu Luật vẫn kiên trì lí do thoái thác lúc đầu:
“Em còn quá nhỏ, qua đêm ở bên ngoài cha mẹ sẽ lo lắng .”
“Được rồi, được rồi……” Quả Quả cuối cùng phải lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời,“Em mười một giờ sẽ về nhà, như vậy được chứ?”
“Mười một giờ vẫn quá muộn , một mình em về nhà sẽ rất nguy hiểm.”
“Vẫn chưa được ah……” Quả Quả than thở nửa ngày, liền nghĩ ra một cách,“Thế này đi, em nhờ ba ba bảo lái xe mười một giờ tới đón em về nhà, như vậy anh sẽ không lo lắng nữa?”
Chu Luật lo lắng một chút, miễn cưỡng gật đầu.
Tuy rằng bối cảnh gia đình cô bé này cậu cũng không biết gì, nhưng là đôi khi, cậu thật tâm đối xử với cô bé như em gái mình.
Cho nên mới không hy vọng cô bé gây ra sai lầm gì.
Chu Luật cùng Quả Quả thỏa thuận nơi gặp mặt, sau đó cùng đi tới chỗ tập hợp .
Chu Luật không cố ý lựa chọn quần áo. Áo lông màu trắng rộng thùng thình làm áo khoác, cho dù là ở giữa mùa đông rét lạnh cũng không có vẻ mập mạp. Mà Quả Quả…… có vẻ rất khoa trương.
“Anh Luật ~”
Cô bé hướng cậu phất tay… Kẹp tóc lóe sáng… Áo khoác lông màu hồng nhạt… Váy xếp li trắng… với thật nhiều nơ bướm nhỏ…
“Em… Không lạnh sao?”
Đây là câu đầu tiên Chu Luật nói.
“Không lạnh. Anh Luật cũng không mặc nhiều mà.” Quả Quả cười hắc hắc, bắt lấy cánh cậu lắc lắc,“Đã lâu không gặp anh, em thực vui.”
“Thật không.” Chu Luật cũng cười cười,“Bình thường bận quá, cũng không rảnh dẫn em ra ngoài chơi.”
“Không sao, hôm nay sẽ bù lại. Hơn nữa hôm nay còn có nhiều người như vậy cùng bù cho em.”
Quả Quả sau khi nói xong, nhìn Chu Luật từ trên xuống dưới, có điểm hoang mang lẩm bẩm nói:
“Đúng rồi, vì cái gì lại ăn mặc mộc mạc như vậy……”
“Cái gì?”
“Quần áo.”
“Em cho là ai cũng giống em?” Chu Luật gõ gõ cái trán của cô bé,“Khoa trương giống như công chúa vậy.”
“Em nghĩ anh sẽ đặc biệt coi trọng ngày hôm nay, nên mới cố ý phối hợp a…” Quả Quả thở dài nói,“Bất quá cũng không sao, dù sao trời sinh đẹp trai như vậy thì mặc gì cũng đẹp.”
Chu Luật ngẩn người, cười khổ nói:
“Cô bé àh, trở về ngoan ngoãn học tập ngữ văn đi, sau này không nên dùng tính từ hình dung bừa bãi như thế.”
Hai người cùng đi xe bus chật như nêm đến khu phố trung tâm. Thời điểm xuống xe, Quả Quả nhớ tới một vấn đề:
“Anh Luật…… Anh hiện tại có cảm giác khẩn trương không?”
“Vì sao lại khẩn trương?”
“Bởi vì chút nữa thôi sẽ nhìn thấy Thanh lão đại……” Quả Quả có vẻ còn kích động hơn so với Chu Luật, thanh âm có chút phát run,“Quen biết qua mạng cũng lâu rồi, hiện tại cuối cùng…… cũng gặp mặt người mình thích…… có thể không khẩn trương sao……”
“Mấy ngày nay thật ra anh cũng có suy nghĩ một chút.” Chu Luật nhẹ nhàng nói,“Nhưng ở thời điểm gặp mặt, những gì tưởng tượng cũng chưa chắc thành hiện thực.”
“Kỳ thật Thanh lão đại cũng thuận mắt em lắm, nhưng có thuận mắt anh hay không em cũng không biết……” Quả Quả thử hỏi,“Nếu…… đương nhiên là em chỉ nói nếu như. Nếu Thanh lão đại không hợp ý anh, thì phải làm sao bây giờ……”
“Còn có thể làm sao bây giờ.” Chu Luật quay đầu lại, mỉm cười với cô bé,“Đương nhiên là một cước đá tên Godzilla đó bay ra ngoài thôi.”
“Anh……” Quả Quả thiếu chút nữa đập đầu vào cây cột trước mặt,“Thực sự là quá tà ác mà.”
“Nói giỡn mà thôi.”
Bây giờ là bảy giờ bốn mươi lăm phút. Hai người theo đường dành riêng cho người đi tới phía bức tượng điêu khắc trung tâm quảng trường, tám giờ mọi người sẽ cùng tụ họp ở đây.
Đám đông xung quanh bắt đầu nhiều lên. Thời điểm mừng năm mới, người ở trung tâm khu phố luôn hiếm khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chu Luật một bên nghe Quả Quả tiếp tục tuyên truyền lý luận luyến ái của cô bé, cái gì mà diện mạo, chiều cao, tài cán cùng phong độ thiếu một thứ cũng không được… linh tinh, lung tung…
Người như thế thật sự tồn tại trên đời sao?
Chu Luật cười lắc đầu, nói cô bé cả đời cũng tìm không thấy phu quân như ý.
Quả Quả bất mãn chu mỏ nói:“Mặc kệ như thế nào, em vẫn luôn tin rằng trên thế giới này luôn luôn có một người, ở một chỗ nào đó đang đợi cùng em gặp nhau — chỉ cần nghĩ như vậy trong lòng cũng đã rất ấm áp .”
“Uhm……?”
Ấm áp sao…… Có lẽ.
Sau đó cô nhóc lại nở nụ cười giả tạo hỏi:
“Anh àh…… Anh có cảm thấy Thanh lão đại là người sinh ra để dành cho anh không?”
Trúng mục tiêu rồi.
Thật là cách nói lãng mạng phi thực tế….
Chu Luật lại lần nữa cười khổ nói:
“Em àh, đây là lần thứ mấy rồi?”
“Ách?”
“Nếu em còn nhắc lại Thanh Dạ thế này, Thanh Dạ thế kia, nếu em còn muốn dò hỏi ý tứ của anh, anh thật đang hoài nghi em cùng Thanh Dạ thân cận…”
Nhưng từ phía sau, có một bàn tay to vượt qua cậu kéo Quả Quả lại, do đó tránh được bi kịch mặt cô bé hôn trực tiếp vào buồng điện thoại.
Chu Luật hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Cậu thấy ngươi kia thu tay, đối với cậu ôn nhu mỉm cười.
Rõ ràng là một người hoàn toàn xa lạ……
Nhưng nụ cười này, lại không biết tại sao khiến cho người ta có cảm giác quen thuộc.
Nơi nào đó trong tim nháy mắt tràn ngập một loại cảm xúc không tên. Giống như ngay sau đó, vỡ đê mà ồ ạt tiến ra ngoài.
Quả Quả phục hồi tinh thần, lập tức kêu to:
“Anh…… Anh không cần khủng bố tinh thần em bằng kiểu đùa giỡn thế này được không!”
“Anh àh…… A…… Ôi chao……?”
Vì cái gì lại không phản ứng?
Quả Quả xoay người, nhất thời hiểu được lý do.
Nói thật, cậu hoàn toàn chưa để tâm chuẩn bị tình huống chạm mặt làm những gì…… Có chút không biết phải làm sao.
“Thanh…… Thanh lão đại…… Ha ha……”
“Ân, sao lại khẩn trương vậy?”
Thanh Dạ mỉm cười, sờ sờ đầu Quả Quả.
Cho dù là đang nói chuyện với Quả Quả, ánh mắt Thanh Dạ vấn thủy chung đặt trên người Chu Luật.
Thanh âm trầm thấp ôn hòa, thật giống thanh âm đã nghe qua điện thoại
Áo khoác màu đen, thân hình cao gầy, ngũ quan đoan trang ngay thằng… xác thực là người cậu chưa gặp qua bao giờ.
Con người trước mắt này, chính là Thanh Dạ trong trò chơi.
Vừa quen thuộc lại vừa không quen thuộc, vừa xa lạ lại vừa không xa lạ. Là người từng cũng mình phối hợp ăn ý, là người chính mình thực tình thích, là Thanh Dạ đó.
Chu Luật cũng lấy đồng dạng phương thức nhìn đối phương.
“Thật cao hứng khi thấy cậu, Phó hội của tôi.”
Thanh Dạ chủ động vươn tay hướng cậu, miệng cười khẽ.
Nhìn biểu tình tự nhiên trên mặt đối phương, Chu Luật nhất thời bỗng cảm thấy, Thanh Dạ ngoài đời cùng Thanh Dạ trong trò chơi…… Thật sự rất giống nhau.
Cậu lấy lại bình tĩnh, cũng vươn tay ra
“Cũng thật cao hứng được gặp anh, Hội trưởng.”
Hai bàn tay, gắt gao nắm lại cùng nhau.
Hai người dừng ở đôi mắt đối phương, đồng thời mỉm cười .
“Thực không hổ…… là nam nhân trưởng thành…… Hảo hào phóng…… Hảo bình tĩnh…… Hảo……”
Từng không dưới một lần nghĩ đến trường hợp không thể khống chế được… cô bé Quả Quả… đã muốn ngây người xem cảnh trước mắt.