Trong phòng, một tĩnh một động, hai người hai loại trạng thái.
Thực tế, nghiêng đầu qua là có thể thấy mặt Thanh Dạ, nhưng Chu Luật không làm như vậy.
Cậu chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình. Tuy rằng cảnh tượng trên màn hình đã không còn là cảnh của trận quyết chiến cuối cùng.
Chu Luật thích ngồi ở đó lo lắng về nhiều góc độ khác nhau.
Mình là người bỏ mình đầu tiên, thậm chí kết quả cuối cùng là thua trận, cậu đều đã nghĩ qua.
Đã sớm không còn là một thằng nhóc. Những ý nghĩ trong đầu bị coi là “Điềm xấu”,“Không lãng mạn”,“Không nên có”, chỉ cần có dù chỉ một khả năng, cũng đều đã bị cậu đưa ra phân tích một phen.
Trên thực tế, làm người không nên có nhiều chấp niệm với chuyện thắng bại. Dự đoán càng nhiều, thường mất đi lại càng nhiều.
Nhưng nếu có thể thắng, mọi người, cùng với hơn một trăm người hiện đang tụ tập ở thị trấn Khắc Thụy Tư Đặc, nhất định đều sẽ thật vui vẻ phải không?
Thanh Dạ…… Cũng nhất định sẽ thật vui vẻ.
Chu Luật nhìn Cá Chết và Tuyết Phong, lại nhìn Trà Trà và Yoyo.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, rất nhiều ý tưởng của mình, mục đích đều là “Hy vọng bọn họ được vui vẻ”.
Nhớ rõ Thanh Dạ đã từng nói qua, Nguyệt Ẩn Luật quá mức lãnh đạm trước kia, đã dần dần trở nên mềm mại hơn, dần dần có thể được mọi người chung quanh tiếp nhận và nhận thức.
Mình, thay đổi rồi sao?
Luật nghe thanh âm trên kênh IS, có chút xuất thần.
Thật có lỗi…… Hiện tại, anh đã không còn cách để bảo vệ các cậu.
Cho nên, hãy tính cả phần của anh, chúng ta cùng nhau cố lên.
Không xem được quá trình trận đấu diễn ra, cũng không thể tùy ý hỏi tình hình chiến đấu, Chu Luật chỉ có thể phán đoán tình huống dựa vào mệnh lệnh trong kênh IS.
Cảm giác được, Đu Đủ thể hiện không sai. Nhưng bởi vì thiếu một thần quan, gánh nặng của Tiểu Hàn lớn hơn rất nhiều, không biết có thể chống chọi được bao lâu.
Chu Luật tính toán, cứ tiếp tục thì vật phẩm mọi người mang theo có lẽ cũng tiêu hao hết…… Tác dụng của thần quan dù sao cũng là hữu hạn. Thời điểm các vật phẩm mang theo đều được dùng hết, tiết tấu của trận đấu cũng sẽ nhanh hơn vài lần.
Xem ra, thời điểm chấm dứt cũng không còn xa.
“…… Hết lam dược rồi.”(1)
Chu Luật nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Đu Đủ.
Không thể đi vào trong sàn đấu để giao dịch, cũng không thể vứt bỏ vật phẩm trên người. Với chức nghiệp của Đu Đủ, MP là quan trọng nhất, lại không có cách nào để đồng đội trợ giúp được.
Hết lam dược, ý nghĩa lực tác dụng giảm mạnh.
“Hô……”
Đu Đủ than nhẹ một tiếng, vẫy cờ cáo biệt.
“Các anh em, tiếp tục đi.”
Cuối cùng, cậu lại mang theo ý xin lỗi nói thêm một câu:
“Thực xin lỗi, phó hội……”
Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, nếu không chú ý có lẽ sẽ không nghe được.
Nhưng mà Chu Luật lại không xem nhẹ những lời này. Nghe xong, nhợt nhạt nở nụ cười.
Không bao lâu sau, nhân vật của Đu Đủ từ trong thành đi tới bên ngoài sàn PK.
Chu Luật thấy cậu, ở khung đối thoại gõ mấy chữ:
“Đu Đủ, cậu làm không sai.”
“Phó hội……”
Con người đang suy sút lại nhận được khen ngợi, lập tức lên tinh thần.
“Hy vọng bên Lão đại có thể tiếp tục kiên trì.”
“Ừ ……”
Chu Luật gật gật đầu.
Điểm số trước mắt,6:5.
Từ khi dự tuyển Quốc chiến đến hiện tại, đều có thể xem như thuận buồm xuôi gió. Không biết những người trong này, liệu có lúc nào nghĩ tới bad ending?
Nếu có thể không nghĩ, cậu tin rằng ai cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó.
Sau vài phút ngắn ngủi hàn huyên cùng Đu Đủ, Chu Luật nâng một bàn tay, đỡ lấy cằm.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn như cũ kiên trì không quay đầu liếc nhìn Thanh Dạ một cái.
Thanh Dạ hết sức chăm chú, không thể bị điều gì quấy rầy.
Thanh Dạ……
Chu Luật đè cái trán tới phát đau.
Tiếp theo Đu Đủ, lục tục có vài người bị đưa ra ngoài sàn đâu.
Tranh đoạt Quán quân quả nhiên không phụ lời đồn thổi, trận chiến cuối cùng đó có thể nói là thảm thiết.
Bắt đầu là Vô Song.
Tiếp theo lại tới Mèo Lười và Khả Nhạc.
Cuối cùng, mọi người ở bên ngoài sàn đấu tập hợp lại, chỉnh tề đứng thành một hàng.
Không ai oán giận, không ai cố ý đi thể hiện sự tức giận hoặc cảm xúc nôn nóng. Bởi vì lúc này những điều đó là dư thừa.
Đối với đồng đội bên ta duy trì yên lặng, đối với đối thủ cường đại tỏ vẻ tôn trọng. Trong khoảng thời gian cùng trải qua cuộc sống trong trò chơi, thái độ của những đứa nhỏ này đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Như vậy, hẳn cũng là tốt rồi.
Tiểu Hàn là người kế tiếp bị đưa ra khỏi sàn đấu.
“Xin chào……”
Tiểu Hàn ra vẻ thoải mái mà nói lời từ biệt.
Nhưng sau khi Chu Luật nghe xong hai chữ này, trong lòng không biết tại sao bỗng cảm thấy lo âu.
Thần quan cuối cùng cũng đã bỏ mình …… Hiện tại, trong sàn đấu rốt cuộc còn lại những ai?
Tiểu Hàn chậm chạp không đi đến nơi tập hợp, Chu Luật khẩn trương muốn biết đáp án phải lựa chọn gửi tin mật cho cậu.
“Thời điểm em đi ra…… Hình như chỉ còn ít người. Đại khái là bốn thì phải?”
Bốn…… Nếu thật sự là bốn, như vậy địch ta phân bố là 2:2……?
Ngoài những người vẫn đang đứng ở đây, bên cạnh mình lại có thêm vài người……
Nhất thời, đầu óc bắt đầu cảm thấy loạn lên, Chu Luật một lần nữa xác nhận số người đang đứng bên ngoài, càng nhìn càng loạn, càng nhìn càng phiền lòng.
Cậu hơi dùng lực nhắm mắt lại, mở ra lần nữa lại tiếp tục suy nghĩ.
Bỗng nhiên liền một lúc mất đi nhiều người như vậy…… Rốt cuộc là vì sao?
Là do trận đấu sắp tới kết cục?
Vốn tưởng rằng sẽ không quá để ý. Hay là do mình, vẫn còn trăn trở một chút chờ mong?
…… Cuối cùng xác nhận xong rồi. Chu Luật hít vào một hơi thật sâu.
Những người bên ngoài, cộng cả Tiểu Hàn và mình, tổng cộng có mười người.
Nói cách khác, trong sàn đấu còn hai người của Ánh Sáng.
Vẫn còn hai người.
Một người là Thanh Dạ…… Một người khác là……
Là ai……?
Thần quan, Kỵ sĩ, Pháp sư, Quyền sư, Kết giới sư, Hồn sư, Triệu hồi thuật sĩ, Thợ rèn, Cung thủ…… Trên cơ bản những chức nghiệp quan trọng đều đang đứng đây, như vậy trong sân, trừ bỏ Thanh Dạ, một người khác là……
Sẽ không phải là chức nghiệp công kích, cũng không phải là chức nghiệp phòng ngự cao.
Thật là buồn bực, ở thời điểm vô cùng lo âu, thế nhưng không hiểu sao lại không nghĩ ra được người cuối cùng đó là ai……
Tiểu Hàn cuối cùng cũng tới nơi tập hợp, câu đầu tiên cậu nói là:
“Lão đại và Thiên Lý, hiện tại hai người đang đánh cùng nữ pháp sư kia……”
Đúng……
Một người khác là Thiên Lý.
Biết được rồi, mày Chu Luật lại càng thêm nhíu chặt.
Chức nghiệp Thiên Lý sử dụng trong quốc chiến là nhạc sĩ. Máu ít, phòng ngự thấp, bán phụ trợ…… Căn bản không thể tiếp được dù chỉ một chiêu của Pháp sư.
Thanh Dạ, Thiên Lý……
Ngày thường rất ít khi hai người cùng phối hợp, cậu hiện đang không muốn tiếp tục tưởng tượng nữa.
“Thần quan của đối phương vẫn đang ở bên trong……” Tiểu Hàn giận dữ nói,“Thật hy vọng hết thảy đều mạnh khỏe……”
“Tớ…… đang rất khẩn trương.”
“Mình thì không dám nhìn kết quả nữa……” Yoyo rầu rĩ nói,“Để mình từ từ nhắm mắt lại, đến lúc đó nhờ các cậu nói cho mình nhé.”
Chu Luật vừa định nói vài câu trấn an mọi người, đúng lúc lại nghe thấy thanh âm Thiên Lý gần như đang kêu gào thảm thiết —
“Lão đại –!!”
Bàn tay của Chu Luật nhất thời không còn chút sức lực nào nữa, đặt trên bàn phím vô thức ấn một hàng chữ cái vô nghĩa.
Tiếng kêu như vậy tiếng có ý nghĩa gì, mọi người ai cũng hiểu rõ trong lòng.
Kênh IS nhất thời một mảnh yên lặng.
Mỗi người, đều giương miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Thanh Dạ……
Chu Luật nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Người đang ngồi cách đó không xa lắc lắc đầu, xoa xoa hai tay đã muốn đau nhức, sau đó quay sang, mỉm cười với mình, rồi bắt đầu nói với mọi người trong kênh IS:
“Anh đi rồi, thật có lỗi.”
Động tác tươi cười như vậy, vẫn ôn hòa như anh vẫn thường thể hiện. Làm cho người ta có cảm giác vô luận phát sinh điều gì, mọi người vẫn sẽ giống như bây giờ…… Vô cùng trấn định, vô cùng bình tĩnh.
“Thật không……”
Chu Luật hạ tai nghe, đặt lên bàn. Đứng dậy.
“Luật.”
“…… Không sao cả.”
Chu Luật đi đến bên cạnh ghế dựa của Thanh Dạ, vòng tay qua ôm người yêu trước mặt.
Thật chặt, thật chặt.
“Đúng vậy…… Không sao cả.”
Thanh Dạ mỉm cười, cầm tay Chu Luật.
Đồng dạng cũng rất chặt chẽ.
“Như vậy…… Chúng ta là á quân rồi?”
Đu Đủ ngây người mở miệng.
“Ừ, tóm lại vẫn không sao cả……” Trà Trà an ủi,“Nhưng mà có thể đánh được tới trình độ này, vẫn là vô cùng kinh khủng rồi……”
“Dù sao cũng không để đối phương thoải mái mà thắng. Nhân Tâm Phúc cũng ăn không ít khổ đi?”
“Được rồi…… Tốt lắm.”
Thanh Dạ đứng bên ngoài, ôn hòa nhìn mọi người.
“Thiên Lý?…… Thiên Lý? Nhanh tới đây tập hợp đi, chúng ta chụp lại một tấm ảnh.”
Thấy có người còn chưa tới, Tiểu Hàn trên kênh IS thúc giục.
“Cậu nếu không đến bây giờ, sau khi kết quả công bố xong, GM cũng sẽ đá cậu ra ngoài thôi.”
“Lão, lão đại……”
So sánh với khí thế của Tiểu Hàn, thanh âm của Thiên Lý lại có chút mỏng manh.
“Sao vậy?” Những người không đeo tai nghe có vẻ có chút khó hiểu.
“Thiên Lý…… Em, vẫn đang đấu cùng Duy Nhất?”
“Không……” Thanh âm Thiên Lý rõ ràng đang run run,“ Xung quanh em, ngoại trừ GM, không còn bất kì ai……”
“Ý của cậu là!?” Cá Chết lập tức gào to.
“Thật ra vừa rồi……” Thiên Lý đang rất cố gắng giữ bình tĩnh,“Lão Đại anh giết thần quan trước…… Sau đó cùng Pháp sư kia đánh…… Cuối cùng, hai người cùng đồng quy vu tận ……”(2)
Đồng quy vu tận……?
“……”
Đồng quy vu tận có ý nghĩa gì?
— Đội viên cuối cùng của Nhân Tâm Phúc, Duy Nhất, đã chết! Rõ ràng Thiên Lý nhược thế bị bao vây xung quanh, rốt cuộc lại không ai tới giết!
Đồng quy vu tận đại biểu cho……
Đại biểu cho Quốc chiến Quán quân! Đại biểu cho Ánh Sáng đã giành được… vinh quang cao nhất!
Sau vài giây im lặng, kênh IS lại bạo phát tiếng hoan hô cùng tiếng thét đinh tai nhức óc.
“A a a a a a –!!! Trời ơi!! Thượng Đế ơi –!!”
“Quán quân! Quán quân!! Tổng quán quân cả nước!!!!!”
“Một so với không!! Là một so với không đó……!!”
“Thiên Lý à!! Cậu là thần của tôi, thần của tôi–!!”
“Oa ha ha ha ha ha ha ha……”
Mười mấy người, vô luận nam nữ, đều bất chấp rụt rè cùng hình tượng vừa cười lại vừa nháo, làm Thanh Dạ lập tức vặn volume của tai nghe thấp đi mấy chục bậc.
Danh hiệu tổng quán quân cả nước…… Ở thời điểm mọi người đều nghĩ là vô vọng rồi, bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt.
Mộng tới hôm nay, cứ như vậy…… mà nhận được kết quả viên mãn.
Âm thanh từ tai nghe trong nháy mắt bùng nổ tiếng vang thật lớn, lại nhìn biểu tình của Thanh Dạ từ khiếp sợ chuyển sang mỉm cười, Chu Luật có thể hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chính là nhất thời trong đầu còn đang mờ mịt, không biết nên làm ra phản ứng như thế nào…… mới giống như bình thường.
“Chúng ta là quán quân đó…… Luật.”
Thanh Dạ tắt tai nghe, đem người đang ngồi trước mặt, biểu tình vẫn không có chút thay đổi, kéo vào trong lòng.
“Bọn họ chỉ lo giải quyết người nguy hiểm nhất là anh, lại không đụng đến Thiên Lý yếu đến không thể yếu hơn…… Đây cũng coi như một loại sai lầm đi.”
Thanh Dạ mỉm cười nói.
“Trên thực tế, có thể cùng Pháp sư Duy Nhất đồng quy vu tận, anh đã cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”
“…… Thanh Dạ.”
“Ừ?”
“…… Thật sự là quá tốt.”
Chu Luật dùng sức ôm lấy anh, đem mặt vùi thật sâu vào cần cổ ấm áp.
Thật lâu, thật lâu, đều không ngẩng đầu lên.
————
Giải thích:
(1) Lam dược: Ai đã từng chơi game online đều biết, nhất là mấy game kiểu MMORPG, đại khái là game nhập vai như TLBB, Kiếm Thế, Võ Lâm Truyền Kỳ… chắc đã nghe đến Mana (điểm MP), là cái cột xanh xanh dưới cột máu, tượng trưng cho điểm ‘lực’ dùng để phát động các kĩ năng (skill) của từng nhân vật, và cái Lam dược này chính là để bổ xung cho lượng MP bị mất đi.