Thần Vô Chi Tế

Chương 4: Bắt đầu từ số không



Edit: bé Na

“Đến đây, mấy cái này cho cậu.”

Ấm Nhi…… Không, hiện tại phải gọi anh ta là “Ấm Khí”. Ấm Khí của Khoảng Cách Ngày Đêm, đem mấy món trang bị tới cho Tiểu Hàn.

Vũ khí và vật phẩm phòng thủ trong khuông Giao dịch, đều là loại hàng thượng đẳng, rất đáng giá.

“Anh cho tôi mấy thứ này làm gì?”

Tiểu Hàn do dự, vẫn chưa ấn đồng ý nhận.

“Làm gì hả? Thế chẳng lẽ cậu thật muốn mặc mấy món trang bị vớ vẩn đó đi giữ cửa?” Ấm Khí cười,“Chỉ là cho cậu mượn thôi, tôi chưa từng nói cho cậu, cậu khẩn trương như vậy để làm gì?”

“Uhm.”

Tiểu Hàn thế mới yên tâm mà ấn nút nhận giao dịch.

“An tâm đi.” Ấm Khí tâm tình rất tốt, lại hay nói giỡn,“Tôi là người phúc hậu như vậy, tuyệt đối sẽ không vì cho cậu mấy món trang bị liền bắt cậu phải lấy thân báo đáp.”

“…… Cút!!”

Tiểu Hàn không thể không thừa nhận, từ khi cùng người này nhận thức tới nay, năng lực ngôn ngữ của mình đang từng bước thoái hóa dần.

Công thành chiến hôm nay, hai người kết bạn mà đi. Đại khái là Ấm Khí trước đó đã báo trước, cho nên hội viên của Ngày Đêm không để ý tới sự tồn tại của Tiểu Hàn.

Tiểu Hàn vừa được nhận trang bị tốt, cảm xúc so với lần trước tăng lên rõ rệt, hưng phấn lan đến tận đầu ngón tay.

“Sao vậy, ngồi không yên hả?”

Ấm Khí nhìn ra cảm xúc xao động vội vàng của cậu.

“Chúng ta phải đợi ở cửa tới bao lâu?”

“Trước khi đội trưởng hạ mệnh lệnh không được tùy tiện chạy loạn…… Điều  thường thức đó cậu cũng phải biết chứ?” Ấm Khí trấn an nói,“Ngoan, nhẫn nhịn một chút, đợi đám người đó đến đây chúng ta sẽ cùng nhau hành động.”

“Nhưng tôi không phải người trong công hội, đi chung quanh xem mấy thứ linh tinh chắc sẽ không thành vấn đề phải không?”

“Đương nhiên không được, bên ngoài có nhiều kẻ khủng bố giết người như vậy…… Tôi phải bảo hộ tốt bà xã cậu.”

“Cút!”

Tuy rằng có thể thuận lợi đi xem công thành chiến là một chuyện tốt, nhưng vì bên cạnh có người kia, chuyện tốt nháy mắt sẽ biến thành bi kịch — Tiểu Hàn giờ mới sâu sắc cảm nhận được điều đó.

Ấm Nhi của Cầm thú đoàn, Ấm Khí của Khoảng Cách Ngày Đêm…… Câu “Bảo hộ” nhìn như vui đùa đó, lại được thực tiễn chứng minh vô cùng chính xác. Tiểu Hàn trong toàn bộ quá trình căn bản không ra tay được mấy lần. Mỗi một kẻ địch đến bên cạnh, đều bị Ấm Khí giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất.

Này rốt cuộc là hiệu suất như thế nào vậy? Tiểu Hàn hơi có chút giật mình.

“Bà xã, cảm giác thế nào?”

Ấm Khí trong vài phút ngắn ngủi rảnh rỗi cũng hỏi han cậu vài câu.

“Chán quá.”

Tâm tình của Tiểu Hàn xác thực không tốt, phi thường phi thường không tốt.

“Sao vậy?”

“Còn hỏi tôi làm sao?” Tiểu Hàn oán khí tận trời,“Giết giết giết, trong đầu anh chỉ biết chém giết! Sao không để lại vài người cho tôi giết thời gian hả!”

Ấm Khí sửng sốt, cười to:“Thật có lỗi, tôi ra tay quá nhanh …… Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”

Người kia nghe thế nào lại biến thành mình đang khích lệ anh ta. Tiểu Hàn chau mày, vung đao hướng về phía đối phương, chém tới.

“Không cần, để tôi giết anh là đủ!”

“Này này…… Cái này gọi là mưu sát chồng đó……”

Ấm Khí còn muốn tiếp tục nói giỡn, nhưng công kích của Tiểu Hàn dù sao cũng không phải là nói chơi. Ấm Khí thấy Tiểu Hàn thật sự đánh, cũng buông tha không trêu chọc cậu nữa, toàn lực ứng chiến.

Hai người hoàn toàn đem công thành cùng những người bên ngoài bỏ sau đầu. Tập thể thành viên Khoảng Cách Ngày Đêm mặt mày tối sầm.

Không lâu sau……

Hình dáng Tiểu Hàn uể oải xuất hiện tại điểm sống. Cột HP rỗng tuếch…… kết quả PK, tất nhiên là vừa nhìn đã hiểu ngay.

Mười giờ, cuối cùng Tiểu Hàn đã hoàn thành nhiệm vụ quan sát, ở trước cửa Tắc Nhĩ Thấm gặp Thiên Húc.

“A, Tiểu Hàn. Nốt hôm nay là có thể trở về rồi phải không?”

“Đúng vậy. Cuối cùng……”

“Ha ha…… Thật sự đã vất vả rồi.” Thiên Húc đồng tình nói,“Cùng những người đó ở một chỗ, nhất định sẽ mệt chết đi?”

“Đúng vậy……” Ngoại trừ tên Gay họ Ấm đó, những chuyện khác cậu đều có thể nhẫn nhịn.

“Trong Quốc chiến phải cố lên đó.” Thiên húc cười cười,“Tuy rằng Khoảng Cách Ngày Đêm là đại biểu của server chúng mình, nhưng mình hy vọng các cậu có thể chiến thắng.”

“Nhất định.” Tiểu Hàn tự tin nói,“Chúng tớ tuyệt đối sẽ không thua.”

Hai người lại tùy tiện hàn huyên mấy tin tức ngoài lề của Quốc Chiến, Thiên Húc chợt nhớ tới một việc, liền hỏi Tiểu Hàn:

“Đúng rồi……”

“Uh?”

“Anh họ mình, trong trò chơi là một người như thế nào vậy?”

Không dự đoán được Thiên Húc đột nhiên lại hỏi chuyện của Luật phó hội, Tiểu Hàn có vẻ có chút ngập ngừng.

“Là dạng người gì hả……?”

“Mình chỉ là có chút tò mò thôi.” Thiên Húc nói,“Anh Luật là người rất trầm lặng, mình tới bây giờ vẫn không hiểu được anh ấy…… Khi nghe nói anh ấy chính là Nguyệt Ẩn Luật nổi danh của Bi Luyến Hồ, mình cả kinh suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống…… Ha ha ha.”

Tiểu Hàn cũng cười một trận, cuối cùng nói:“Phó hội là người tốt.”

“Uh?”

“Tớ đối với anh ấy cũng không hiểu biết gì nhiều, nhưng tớ biết anh ấy là người có thể tin cậy được. Tuy rằng chỉ nhìn bên ngoài cũng khiến mọi người không thể vừa gặp đã thích được……”

“Đôi khi mình xác thực không hiểu anh họ đang suy nghĩ gì…… Lần trước mẹ mình có giới thiệu cho anh ấy một người, là một cô gái cũng khá xinh xắn, kết quả thế nào cậu biết không?”

Giới thiệu đối tượng? Phó hội mà cũng có quan hệ với bạn gái sao……

Tưởng tượng ra hình ảnh anh Luật cùng bạn gái tay trong tay đi trên đường, đằng sau lại có mấy người khủng bố theo đuôi dùng ánh mắt giết người rình coi cộng thêm những lời nguyền rủa cô gái đáng thương…… Tiểu Hàn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió lạnh.

“Kết quả…… như thế nào?”

“Cô gái kia bị anh ấy dọa, nói sẽ không bao giờ muốn tiếp xúc cùng anh ấy nữa. Thật là kỳ quái mà, anh họ rõ ràng là một người ôn hòa như vậy……”

Ôn hòa…… Sao? Tiểu Hàn lại càng run rẩy hơn.

Bởi vì lúc đó bản thân có mấy chuyện bất hòa với Luật, lần tụ hội giữa mùa tuyết rơi đó Tiểu Hàn cũng không đi. Sau này được Cá Chết gửi lại cho mấy tấm ảnh chụp, mới có chút khái niệm về tướng mạo của Luật

Mọi người đều nói giữa trò chơi và hiện thực có một sự chênh lệch rất lớn. Nhưng Tiểu Hàn lại trăm triệu lần không nghĩ tới, Phó hội trưởng ma quỷ trong mắt cậu lại có khuôn mặt ôn hòa, mỹ mạo như vậy.

Nhưng, chính là tính cách đó…… như thế nào cũng không thể giống với ý nghĩa của hai chữ “ôn hòa”.

“Được rồi…… Đã nói xong rồi. Mình phải trở về điểm tập hợp.” Thiên Húc đứng lên, phất phất tay với Tiểu Hàn,“Sau này còn gặp lại nữa, lúc nào rảnh rỗi hoan nghênh cậu trở lại Tam Sinh Thạch tìm mình cùng chơi, nhân vật này mình sẽ để giữ lại cho cậu.”

“Được rồi.” Tiểu Hàn gật gật đầu.

Tạm biệt Thiên Húc, Tiểu Hàn bị Đại tá gọi lại.

“Tiểu Tân! Tiểu Tân, chúng tôi đang đi săn boss, cậu cũng đến hỗ trợ một tay đi.”

Một đám người như vậy còn cần giúp đỡ cái gì?

Tiểu Hàn khó nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi gặp bọn họ một lần cuối cùng.

Về sau có lẽ sẽ không có cơ hội nữa, Tiểu Hàn nghĩ.

Vào trong thành.

Một đám người đang vây quanh Ngải Mai – Lạp Phu nhân…… Trận thế thập phần kinh người. Những người chơi khác muốn tới đánh boss, vừa thấy nhóm người đông nghìn nghịt thế này, sợ tới mức lập tức quay đầu chạy. Ai còn dám đến đánh quái nữa?

Tiểu Hàn vô lực ngồi một bên, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Không hiểu tại sao, trong lòng lại có chút buồn rầu.

Chẳng lẽ là đã một mình lặng lẽ lâu lắm rồi, cho nên bắt đầu không tự chủ đi tìm kiếm những gì thuộc về mình sao?

Ngày mai, mình sẽ không còn đến nơi này nữa.

Tiểu Hàn thở dài.

“Trở về rồi?”

Ấm Nhi tách khỏi đội ngũ săn boss, đến ngồi bên cạnh cậu.

Tiểu Hàn không nói gì, cậu đề nghị giao dịch với Ấm Nhi, đem những trang bị mượn lần trước trả lại hết.

Giao dịch chấm dứt, Ấm Nhi hơi nở nụ cười.

“Tiểu Hàn, kỳ thật tôi cũng rất thích cậu. Vậy nên…… cậu thấy tiếp tục ở lại Tam Sinh Thạch thế nào?”

“…… Dở hơi ah.”

“Cậu cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để ý tới cái ID mất mặt của cậu.”

“Anh không ngại nhưng tôi ngại……” Tiểu Hàn trừng mắt.

Ấm Nhi trầm mặc một lúc, lại hỏi:

“Như vậy…… cậu vẫn quyết định trở về?”

“Vô nghĩa.”

“Cậu không thích nơi này sao?”

“Tôi có lý do để thích nơi này hả?” Tiểu Hàn cười nhạo,“Thích cùng một đám ‘Cầm thú’ chung sống hả? Thích bị người sai bảo gọi tới gọi lui? Thích bị một nhân vật nữ gào to bà xã?……”

“Tiểu Hàn.” Ấm Nhi thản nhiên ngắt lời,“Tôi đang nghiêm túc nói chuyện với cậu.”

“……”

Tiểu Hàn dừng tay gõ phím, im lặng.

“Tiểu Hàn?”

“…… Nếu Ánh Sáng chưa từng tồn tại, có khả năng, tôi sẽ ở lại đây.”

“A……”

Nói xong câu này, Tiểu Hàn lập tức hối hận. Bởi vì, cậu thấy Ấm Nhi đang che miệng cười.

“Thì ra cậu cũng luyến tiếc chúng tôi như vậy, chỉ là ngượng ngùng không muốn nói ra……” Ấm Nhi lắc đầu,“Sách, quả nhiên là một đứa nhỏ cá biệt mà……”

Tiểu Hàn mặt đỏ bừng, hét lớn:

“Tôi chỉ nói là có khả năng, cũng không phải nhất định, ít tự mãn thôi!”

“Aha ha ha ha……”

“Cười cái rắm!”

Ấm Nhi thật vất vả mới cười đủ, ôn hòa hỏi:“Như vậy, để lại mấy thông tin liên hệ của cậu đi?”

Thông tin liên hệ? ý là muốn…… về sau còn muốn gặp lại mình?

Tiểu Hàn lo lắng hồi lâu, cuối cùng nói “Không cần đâu”.

“Vậy được rồi…… cậu phải bảo trọng.” Ấm Nhi gật gật đầu, cũng không có ý cưỡng cầu,“Quốc chiến chúng ta sẽ gặp lại.”

Cuối cùng, cười cười bổ sung một câu:

“Chờ cậu tới giết.”

Chờ cậu tới giết.

Tiểu Hàn dừng lại nhìn bốn chữ trên màn hình, lồng ngực có chút đau.

Tiểu Hàn tự nói với mình, sở dĩ không lưu lại thông tin liên hệ, là vì cậu thật sự không nghĩ sẽ gặp lại Ấm Khí cùng Cầm thú đoàn…… Thật sự.

Thời gian tới trận đấu cùng Khoảng Cách Ngày Đêm, còn có ba ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.