Theo số tuổi tăng dần của Thanh Dạ, số lần ba Đỗ vỗ trán thở dài cũng càng ngày càng nhiều. “Tự thấy mình giáo dục quá thất bại”, “Con trai sao lại không đáng yêu như vậy chứ”... Đây đều là những cảm xúc chân thành của bậc làm cha làm mẹ.
Thay đổi quà tặng muốn nó vui vẻ, con trai không phản ứng, nói không giữ lời thả bồ câu của nó, nó cũng không phản ứng. Đạt thành tích tốt trong kì thi trong mắt nó là đương nhiên, một lần hai lần chọc phá nó, nó lại bảo là để lát nữa sẽ an ủi cha mẹ. Mẹ Đỗ tham công tiếc việc điên cuồng, Cha Đỗ làm người đàn ông nội trợ trong gia đình, tinh lực đặt trên người con trai đương nhiên cũng nhiều hơn, chỉ tiếc hiệu quả đạt được rất nhỏ.
Thật sự rất có lỗi.
Thời điểm Thanh Dạ nhớ lại mấy câu chuyện cũ này, đối với cái gì cũng không hứng thú, đối với người nào đều bảo trì một loại thái độ dửng dưng, đây có tính là người có tính cách khiếm khuyết không?
Vô ý thức mỉm cười, cho dù chuyện phải để ý cũng không để trong lòng —— loại tình huống này sau khi lên trung học biểu hiện càng thêm rõ ràng, đã bắt đầu không để ý tới người chung quanh đối đãi với mình thế nào.
Nam sinh trong lớp có địch ý rất nặng đối với Thanh Dạ, nhất là một người tên là Tương Hằng Chu.
Thanh Dạ biết lý do —— bạn tốt của Tương Hằng Chu, Tĩnh Khiết, bày tỏ với mình, lại bị mình cự tuyệt thẳng thừng.
Nguyên nhân cự tuyệt rất đơn giản, Thanh Dạ không có hứng thú đối với con gái.
Lúc ấy anh thật thẳng thắn nói với Tĩnh Khiết những lời đó, căn bản không có ý che giấu tính hướng của mình. Nhưng mà Tĩnh Khiết vẫn khóc lóc cực kì thê thảm, Thanh Dạ thực không biết cô ta khóc vì cái gì.
Từ nhỏ đã được mẹ Đỗ khai sáng bằng phương thức giáo dục hiện đại, luôn luôn cho rằng, mình cho dù là thích con trai hay là thích con gái thì đều là chuyện của mình, không liên quan tới người khác.
Cho nên anh tự nhiên cũng không hiểu vì sao Tương Hằng Chu phải hận mình.
Câu chuyện đau khổ này vốn dĩ chẳng liên quan gì tới Thanh Dạ, nhưng không ngờ cuối cùng vì nó mà anh phải rước lấy một chút phiền toái.
Không biết là do ai lắm miệng, lý do anh cự tuyệt Tĩnh Khiết đã lưu truyền ra khắp sân trường. Có một vài nữ sinh tận lực chạy tới nói với anh những lời không thể ngờ được “Chúng em ủng hộ anh”, còn có càng nhiều người bàn luận xôn xao sau lưng anh.
Lời đồn đãi này, đương nhiên cũng sẽ phải lọt vào tai Ban giám hiệu.
Vì vậy Thanh Dạ lần đầu tiên trong đời vào phòng giám thị, dưới sự khuyên nhủ không ngừng nghỉ của thầy giáo, đây là lần đầu tiên trong đời, Thanh Dạ sinh ra tâm lý phản kháng.
“Làm ơn đừng để ý tới chuyện riêng của en.” Thanh Dạ thái độ rất lạnh lùng, làm cho các thẩy phải cảm thấy bất ngờ.
Ấn tượng của các thầy đối với cậu học sinh này rất tốt, chưa từng ăn nói lạnh nhạt như vậy với ai. Cậu ta vẫn luôn luôn ôn hòa mà vô hại.
“Đỗ Vũ Trạch, hay thầy bảo mẹ em đưa em tới bác sĩ tâm lý nhé? Em tuổi còn nhỏ, không thể mù quáng rẽ ngang...”
Thầy giáo vội vàng lôi “Sơn dương lạc đường” về, cẩn thận lựa chọn từ ngữ không khiến người nghe hờn giận.
“Các thầy vẫn muốn theo đuổi tỉ lệ đỗ đại học phải không?” Thanh Dạ ngắt lời nói, “Đã như vầy, làm ơn đừng tốn công quan tâm đến chuyện riêng của em nữa.”
Thanh Dạ biết, đây là anh đang biến tướng uy hiếp đối phương. Thành tích của anh rất tốt, là một học sinh mà các thầy giáo đều rất coi trọng, nếu sau này đỗ được vào đại học trọng điểm, thầy giáo phục trách cũng sẽ cảm thấy rất có mặt mũi.
Anh vô tình lấy thứ này ra làm vũ khí, nói ra những lời này, chính anh cũng cảm thấy chán ghét. Nhưng là vì thoát thân, anh không còn lựa chọn nào khác.
Sau đó mẹ Đỗ tới trường học, nói chuyện với thầy chủ nhiệm một lần, việc này mới xem như thôi.
Mọi người chỉ nhìn thấy Thanh Dạ trong trường học càng ngày càng bị người ta chú ý, đối với anh sinh ra càng nhiều địch ý không cần thiết, nhưng lại không nhìn thấy —— sự yêu thích của học trưởng đối với anh.
Thanh Dạ khi còn bé dọn nhà nhiều lần, rất khó kết thành bạn bè với mấy đứa trẻ hàng xóm cùng tuổi, từ sau khi lớn lên bạn bè cũng không có nhiều.
Là bạn bè thì đều thường nói “Mình biết mình không đặc biệt trong lòng cậu”, cho nên Thanh Dạ đối với họ luôn ôn hoà, thế nào cũng không đạt tới được trình độ thâm giao.
Thanh Dạ chưa từng muốn tận lực khiến người nào yêu thích, cũng rất khó nảy sinh tâm tình phản cảm với người khác. Mọi người trong mắt anh cơ bản đều giống nhau, cho nên anh chung quy dùng thái độ ngang hàng để đối đãi với mọi người. Như vậy có gì sai không?
Có lẽ, đây mới thật là sai đi.
Thanh Dạ thường xuyên chơi võng du. Trong cuộc sống của anh, quan hệ với các bằng hữu trong trò chơi thân mật hơn nhiều bạn bè ngoài đời thật. Ngày lễ ngày tết đều cùng nhau ra ngoài gặp mặt, lễ Giáng Sinh, Sinh nhật còn có thể tặng quà cho nhau.
Đây là bởi vì bọn họ không ở cạnh bên mình, cho nên quan hệ mới có thể kéo dài đến như vậy? Thanh Dạ nghĩ. Nếu bọn họ thật sự sống chung quanh mình, có phải là cũng sẽ chịu đựng không nổi tính cách của mình?
Giai đoạn đầu chơi Thần Vô, Thanh Dạ đã quen biết với mấy người bạn đặc biệt tốt—— Lý Phỉ, cũng chính là Trà Trà, cùng với một nam nhân tên là Mạc Vân Khinh.
Mạc Vân Khinh là phó giáo sư của trường S, cũng là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trường S. Tính cách của Thanh Dạ và cậu ta có chút giống, hai người ăn nhịp với nhau, thường xuyên ra ngoài uống rượu nói chuyện phiếm, vân vân.
Ngoài miệng chém gió thành bão, nhưng khi nghiêm chỉnh lại đứng đắn vô cùng —— hai người đều có tính chất đặc biệt giống nhau. Khi Trà Trà nói các người thực như là một đôi mà, Thanh Dạ sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi bình rượu quý.
Mạc Vân Khinh cùng Thanh Dạ nói chuyện phiếm thường thường đông một câu tây một câu, nhiều khi điên lên liền cứ nói liên miên không chủ đề, Thanh Dạ cũng quen với việc đông một câu tây một câu tiếp tục nói. Hai người giống như hai lão hữu đã quen biết nhiều năm, chưa từng ước thúc lẫn nhau bất cứ điều gì.
Mạc Vân Khinh là người song tính tiêu chuẩn, lúc còn là học sinh đã trải qua cuộc sống thực hoang đường, sau đó đường đường chính chính làm giảng viên, mới từ từ bỏ được thói quen xấu. Mặc dù hiện tại anh ta là cái dạng này, nhưng thực ra lại là một con sói già khoác cái áo phần tử trí thức cao cấp.
Mạc Vân Khinh cùng Thanh Dạ trao đổi lịch sử yêu đương. Thanh Dạ cho dù nhân số bạn tình với 10 cũng không nhiều hơn được Mạc Vân Khinh.
Thanh Dạ không quá coi trọng vấn đề yêu đương, nhưng cũng không phải chưa từng yêu đương. Đối tượng kết giao được lâu nhất là một người làm cùng lúc trước, tên là Dục Gia, lớn lên không tệ, cũng có cá tính.
Dục Gia chủ động theo đuổi, hai người kết giao một thời gian, sau đó bởi vì đối phương xuất ngoại mà chia tay.
Đêm hôm trước khi xuất ngoại, bọn họ nói lời tạm biệt ở sân bay.
“Lại nói tiếp, anh còn chưa cho em gặp cha mẹ anh.” Dục Gia nói, “Cha mẹ anh không phải không phản đối sao?”
“Anh là sợ bọn họ nói anh làm hư đứa con tốt nhà người khác.” Thanh Dạ cười cười.
“Hở...” Dục Gia cười vang một trận, dần dần thu liễm nụ cười, ôn hòa nói, “Gạt người. Anh không nghĩ sẽ làm vậy, phải không?.”
Đối phương lời lẽ ôn hòa mà sắc bén.
Thanh Dạ không phản bác, cũng ôn hòa nhìn lại cậu ta.
“Chúng ta thật sự không thích hợp.” Dục Gia cuối cùng thở dài, mỉm cười, “Thật đáng tiếc Vũ Trạch, thật ra em rất thích anh. Anh là một nam nhân biết cách chăm sóc người khác, đáng tiếc em không phải là người anh muốn theo đuổi.”
“Anh sẽ tìm được người ấy... Một ngày nào đó.”
Sau khi nói xong câu đó sau khi, Dục Gia rất dứt khoát quay lưng đi. Từ đó về sau bọn họ rốt cuộc không liên lạc nữa.
Chia tay Dục Gia đêm đó, Thanh Dạ hẹn Mạc Vân Khinh đi uống rượu.
“Thất tình?” Mạc Vân Khinh hỏi trắng trợn.
“Xem như thế đi.” Thanh Dạ cười.
“Cậu hình như chẳng có cảm giác gì...”
Đó là bởi vì không có gì tiếc nuối. Thanh Dạ nói trong lòng.
Ngày đó hai người trong quán rượu ngồi uống tới khuya, vì khi say là lúc, nghe được Mạc Vân Khinh thản nhiên nói:
“Thích ứng với mọi tình cảnh chứ, Lão Thanh.” Mạc Vân Khinh vươn tay vỗ xuống vai anh, “Một ngày nào đó...”
Tiếng nói trầm thấp, dần dần hòa tan trong trong không khí ấm áp.
Đầu năm thứ hai, trò chơi bọn họ chờ mong đã lâu, Thần Vô ONLINE, chính thức open beta, Thanh Dạ cùng vài người bạn thành lập công hội. Để không ảnh hưởng tới người nhà, ngày đó anh chuyển ra ngoài sống một mình, mỗi ngày đều trải qua trong công việc và trò chơi. Ở công ty bị nữ ma đầu thủ trưởng tận dụng triệt để, trong trò chơi lại thu thập cục diện rối rắm hộ mấy tên yêu tinh phiền toái, cơ hồ bận tối mày tối mặt.
Dục Gia đi rồi, Thanh Dạ không vì đoạn cảm tình này chấm dứt mà thương tâm, cũng sẽ không tận lực vắt óc suy nghĩ, tình cảm thì đến lúc sẽ phải tới.
Cho đến một ngày, Thanh Dạ nhìn thấy cậu ấy trên đường.
Đi cùng cậu còn có bạn học thời trung học của anh, Tương Hằng Chu và Vương Diệc Vân, chính là tất cả đều không quan trọng.
Điều Thanh Dạ muốn nhất, chính là… người thanh niên có khí chất thực văn nhã, thực sạch sẽ đó, là ai?
Đêm đó Thanh Dạ từ trong miệng Vương Diệc Vân biết được, thì ra cậu ta là Nguyệt Ẩn Luật ——Thần Quan nổi danh nhất của server Bi Luyên Hồ, là người thường xuyên bị người khác thảo luận trên diễn đàn.
Người tạo cảm giác tao nhả lịch sự như thế lại là … Nguyệt Ẩn Luật mạnh mẽ nói một không có hai trong trò chơi?
Thực có ý tứ.
Thanh Dạ bắt đầu chú ý tới cậu ấy. Bởi vì Tương Hằng Chu có địch ý rất lớn với mình, không cho phép Cách Lãng Địch Á có tiếp xúc với Ánh Sáng Chi Đường, cho nên Thanh Dạ rất khó có cơ hội nhìn Luật chính diện, đừng nói tới tìm một chỗ để tiện nói chuyện.
Nếu cứ thế mà tùy tiện tìm tới cửa, thì sẽ không tránh được lưu lại ấn tượng cao ngạo cho đối phương, ý nghĩ này, bởi vậy mà dần dần bị Thanh Dạ đè xuống.
Phần đông các bang hội trong server, đều không tránh khỏi những va chạm lớn nhỏ. Cướp quái, ngộ sát, tranh cãi giao dịch, khiến cho kênh thế giới mỗi ngày ngoại trừ tin tức mua bán, thì chính là chiến tranh nước miếng giữa các người chơi.
Một buổi tối đẹp trời nào đó, Thanh Dạ nhìn thấy một lời kêu gọi đầu hàng phát trên toàn server, là Luật đưa tin.
Cậu ấy nói, cậu đại biểu cho Cách Lãng Địch Á giải thích với nghiệp đoàn Flowers.
Thanh Dạ tò mò tìm người hỏi một chút tình huống, mới biết được là Cách Lãng Địch Á có người đoạt nơi luyện cấp của hội viên Flowers, hai bên khai chiến, tuyên bố từ nay về sau gặp mặt liền giết.
Flowers chỉ là một bang hội nhỏ, chia trung bình những người online mỗi ngày còn không bằng một phần mười Cách Lãng Địch Á. Theo đạo lý mà nói, Cách Lãng Địch Á căn bản không cần để ý tới loại “Uy hiếp” vô nghĩa này, huống hồ, bọn họ còn một lão Đại cực kì xem trọng mặt mũi của mình.
Nhưng, Nguyệt Ẩn Luật lại nguyện ý ra mặt giải thích.
Không phải hội viên gây chuyện dùng kênh thế giới công khai giải thích, mà là Nguyệt Ẩn Luật, thân là quản lý cùng đệ nhất Thần Quan, hướng đối phương giải thích.
Nể tình Cách Lãng Địch Á như thế, bên Flowers rất nhanh có câu trả lời. Nói đôi ba câu, song phương thuận lợi giải hòa.
Chuyện nhỏ này, lại làm Thanh Dạ xúc động không thôi.
Nếu người này ở trong hội mình... Anh đã nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xuất hiện.
“Cậu xem trúng cậu ta?” Mạc Vân Khinh cũng không có việc gì thì thích nói giỡn.
“Đúng vậy, tôi xem trúng cậu ấy.” Thanh Dạ cũng hay nói giỡn, “Cho nên tôi chuẩn bị đá cậu đây.”
Mạc Vân Khinh lặng đi một chút, bắt đầu thì thào:
“Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc... Chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc a...”
Không nghĩ tới sau đó một thời gian, Mạc Vân Khinh đúng là bởi vì một việc vớ vẩn mà rời khỏi Thần Vô. Sau đó, Kỳ Công Tử, vài vị lão hữu nhiệt huyết cũng trước sau rời đi. Những bạn bè cùng sáng lập Ánh Sáng Chi Đường, giờ chỉ còn lại một mình Trà Trà.
Thanh Dạ và Trà Trà sớm đã coi ly biệt thành thói quen, không có gì uể oải. Trải qua hai người cùng cố gắng, Ánh Sáng Chi Đường bắt đầu đi vào con đường phát triển đúng đắn, đã trở thành một trong bốn công hội lớn nhất Bi Luyến Hồ.
Rốt cục có thể đứng song song với Cách Lãng Địch Á, rốt cục càng ngày càng tiếp cận vị trí của người kia, Thanh Dạ có điểm an ủi. Chỉ là ngẫu nhiên anh sẽ nghĩ đến, trước giờ mình hoàn toàn không quan tâm thành tích và danh dự của công hội, một lòng chỉ coi trò chơi như những phút giải khuây của cuộc sống, cũng sẽ có lúc tưởng niệm những người đã rời đi.
“Cô đơn à?” Trà Trà hỏi như vậy.
“Có lẽ.”
Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủn, nhưng đây là lần đầu tiên Thanh Dạ thừa nhận mình có tâm tình như vậy.
“Vui vẻ lên đi.” Trà Trà cười rộ, “Nguyệt Ẩn Luật rời hội, đối với anh mà nói, có phải là tin tức tốt không?”
“...”
Thanh Dạ kinh ngạc nửa ngày không nói được một câu.
“Đi đem cậu ta về đây, Thanh Dạ.”
“...”
“Anh không phải có rất nhiều biện pháp quyến rũ người xa lạ sao? Hay là, từ một nơi bí mật gần đó rình coi lâu lắm lại làm đấu chí của anh tan rã?”
“Không.” Thanh Dạ lắc đầu, lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Người này, anh chắc chắn muốn.”
Nguyệt Ẩn Luật, là một người nhìn qua nghiêm khắc nhưng kỳ thật lại rất dịu dàng.
Ánh mắt Thanh Dạ dễ dàng xuyên thấu vỏ ngoài lạnh lùng của cậu, tiến nhập thẳng vào trong lòng. Nơi đây, cũng là một nơi mây mù tịch mịch.
Quen biết trên mạng, hiểu nhau, gặp lại trong đời thật, yêu nhau, chuyện tình này tựa hồ tiến hành quá mức thuận lợi, Thanh Dạ sao cũng có cảm giác mình đang mơ một giấc mộng đẹp tới cực hạn. Trong đó có bối rối, ngọt ngào, lại cũng có cả chua xót, từng ly từng tý nhớ lại, cả đời này cũng khó có thể quên.
Bọn họ quen biết không lâu nhưng lại hiểu rõ lẫn nhau, giống như trời sinh đã ăn ý như vậy.
Cho dù không dùng ngôn ngữ cũng có thể nhắn gửi tâm tình, rất đẹp.
Tối hôm đó, cậu nói cậu thích anh.
Rạng sáng ngày nào đó, anh hôn lên môi cậu.
Trên con đường nào đó, anh cầm tay cậu, không bao giờ … muốn buông ra.
Chưa trân trọng một người đến vậy, nhất cử nhất động của cậu đều có thể ảnh hưởng tới tâm tình của anh. Tính cách của cậu, tốt đẹp, xấu xa, dịu dàng, quật cường, ngay thẳng, không được tự nhiên, mỗi một loại đều khiến anh phải yêu mến.
Hôm nay, cậu đang lẳng lặng nằm bên cạnh anh yên giấc.
Thanh Dạ ôm cậu, đi vào giấc mộng.
Sau khi dự tuyển quốc chiến chấm dứt, đêm hôm đó, anh đã có được Luật, anh mơ thấy Dục Gia thật lâu không gặp lại.
Trong mộng, đúng là hoàn cảnh hôm đó chia tay. Dục Gia lời nói thực ôn nhu, mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ.
“Gạt người. Anh không nghĩ sẽ làm vậy, phải không?”
” Anh là một nam nhân biết cách chăm sóc người khác, đáng tiếc em không phải là người anh muốn theo đuổi.”
“Anh sẽ tìm được người ấy... Một ngày nào đó.”
Dục Gia là một người thật tốt, là mình đã phụ cậu ấy. Nghĩ lại, thật ra anh đã vì mình mà phụ bạc rất nhiều người? Cho dù là bạn bè, sư trưởng, hay là tình thân.
Vốn cho là mình sẽ không đặt tình cảm quá nặng. Nhưng là vì cái gì, lại hy vọng Luật sẽ vĩnh viễn lưu tại trong tầm mắt của mình, vĩnh viễn không ly khai?
Khát vọng muốn giữ thật chặt cậu ấy trong lòng, trước nay chưa từng mãnh liệt như vậy.
Thanh Dạ dịu dàng nhìn về người bên cạnh, nhịn không được đưa tay sờ bên má đối phương, thực nhẹ nhàng.
“Đừng...”
Luật ngủ không sâu, vẫn bị lay tỉnh. Thanh âm mơ hồ hỏi: “Thanh Dạ...? sao còn chưa ngủ?”
“Mơ một hồi, liền tỉnh dậy.”
“Gặp ác mộng à?”
“Không... Anh mơ thấy bạn trai trước kia.” Thanh Dạ cố tình nói dối, đã có ý khơi mào tâm tình đối phương.
“Ừ?” Không ngờ Luật chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Sau đó liền nhắm mắt lại, không có phản ứng gì thêm.
“... Làm em ghen thật khó khăn.”
Thanh Dạ cười khổ lầm bầm một câu, lấy tay dịu dàng ôm lấy thân thể người kia.
“Thực khó, nhưng...” Luật nhắm mắt lại mỉm cười, cọ cọ trong lồng ngực ấm áp của Thanh Dạ, “Nếu em ghen thật, anh liền xong đời.”
“...”
Thanh Dạ sững sờ, cười ha ha.
Xuất ngoại ngày đó, Dục Gia nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ tìm được người ấy, một ngày nào đó.”
Một góc trong quán rượu, Mạc Vân Khinh cũng cúi đầu lặp lại: “Một ngày nào đó...”
Hiện giờ, Thanh Dạ đã tìm được… người ấy của anh.
Không biết Dục Gia đang ở nước ngoài, cùng tên… Mạc Vân Khinh không nghiêm chỉnh kia, đang đợi ai?
Bởi vì bọn họ tin tưởng, cho nên bọn họ chờ đợi.
Cùng đợi có một ngày, có một người đi tới bên cạnh mình.