Thần Võ Chiến Vương

Chương 113: Bát Bộ Thiên Long



Căn bản không có truyền thừa gì cả, chỉ là một vị cường giả không cam lòng chết đi, thông qua tà pháp giữ linh hồn ở lại bên trong bảng hiệu, chờ đợi cơ hội đoạt xá thân thể của người khác.

Hắn không biết mình đã chờ đợi bao lâu, rốt cuộc đã đợi được tới lúc một thiếu niên phù hợp tâm ý của hắn như Giang Thần xuất hiện.

Hắn lừa gạt Giang Thần tế luyện bảng hiệu, thừa cơ mà vào, muốn một lần chiếm lĩnh thân thể của Giang Thần.

Nhưng mà, khi tấm mặt quỷ này cách Giang Thần chỉ còn lại một trượng thì đã bị một luồng lực hút bao phủ.

Mặt quỷ biến thành khí lưu màu xám bị hút vào trong bình ngọc trong tay của Giang Thần.

Giang Thần nở nụ cười hiểu ý, đậy nắp bình lại, lại giơ bình ngọc lên trước mặt, nói:

- Coi như ngươi muốn lừa người khác thì cũng nên lấy ra một chút thành ý, đặt chút bảo vật ở trước mặt người khác mới đúng chứ? Ngươi thì lại tốt, chỉ dựa vào một khối bảng hiệu đã muốn người khác bị lừa hay sao?

- Thả ta đi ra ngoài! Tiểu tử, nếu không ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Trong bình ngọc truyền đến tiếng kêu thê thảm.

Đoạt xá không phải là chuyện dễ dàng, nếu không hắn cũng sẽ không lừa dối Giang Thần. Kết quả bị Giang Thần nhìn thấu, vừa nãy nhìn qua là Giang Thần đang luyện hóa bảng hiệu. Thế nhưng hắn lại lén lút để lại cấm chế đơn giản ở trên bình ngọc.

- Ngươi còn dám hung hăng sao? Bình ngọc vừa vỡ, linh hồn của ngươi không có chỗ trốn, sẽ lập tức biến thành tro bụi.

Giang Thần lạnh lùng nói.

Linh hồn trong bình ngọc bình tĩnh một lúc, thanh âm trở nên lạnh lẽo:

- Ngươi sẽ không ra ngoài được!

- Nực cười, chỉ là phong trận, có năm mươi trận kỳ, ta muốn phá để ra ngoài cũng không cần tới nửa tháng.

Giang Thần nở nụ cười xem thường, không đặt trận pháp ở trong mắt.

Đương nhiên, đây là lừa người, không có trận bàn, ít nhất thời gian này cũng là mấy trăm lần.

Thế nhưng linh hồn trong bình ngọc lại không biết, nhìn thấy Giang Thần tự tin như vậy, nó giữ yên lặng.

- Nói rõ lai lịch của ngươi.

Giang Thần nói.

- Ngươi có thể gọi ta là Thanh Vân tôn giả...

Trong bình ngọc truyền đến âm thanh tràn ngập vẻ tự hào.

- Sao?

Giang Thần hừ lạnh một tiếng ngắt lời của hắn.

- Vậy ngươi gọi ta là Thanh Ma đi, kẻ địch của ta thường gọi như vậy.

Linh hồn trong bình ngọc bất đắc dĩ đổi giọng, lại nói:

- Ta đến từ Thiên Hà giới, bị kẻ thù truy sát cho nên mới chạy đến Cửu thiên giới, chết ở đây. Bởi vì thù lớn chưa trả, không cam lòng chết đi cho nên mới muốn tìm một bộ thân thể.

- Thiên Hà giới sao?

Giang Thần biết đó là một thế giới vị diện khác, đối với người biết thế giới vị diện đều là lấy từ giới thay thế cho cách gọi đại lục, bởi vì như vậy mới chuẩn xác.

Cửu Thiên đại lục, chính là Cửu thiên giới.

- Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?

- Mấy trăm năm, có thể sắp được ngàn năm đi.

Lần này nghe qua âm thanh kia có chút thổn thức.

- Vậy kẻ thù của ngươi nên đã chết già rồi chứ?

Giang Thần nói.

- Không thể, người có thể trở thành kẻ thù của Thanh Vân tôn giả... Thanh Ma ta, đương nhiên là đại năng có thể đồng thọ cùng nhật nguyệt, ngàn năm chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Linh hồn trong bình ngọc có chút kích động.

Không chờ Giang Thần đặt câu hỏi, hắn lại nói:

- Đúng là trước đó đã có mấy người đi vào, thế nhưng cảnh giới đều là Thông thiên cảnh, ta rất khó thành công để đoạt xá, dẫn đến bảo vật ta mang đến đều bị lấy đi.

- Sau đó thì sao?

Giang Thần ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.

- Dần dần có người trẻ tuổi tiến vào, ta nhìn thiên phú của bọn họ thường thường, không lọt nổi vào mắt xanh, ngươi phải biết rằng ta là nhân vật phong vân, làm lại từ đầu, dù thế nào cũng... Cũng phải giống như ngươi vậy.

- Những người trẻ tuổi kia đâu?

Giang Thần hỏi.

- Ta thả ra ngoài rồi.

- Ồ?

Giang Thần hững hờ thưởng thức bình ngọc ở trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể thả rơi xuống đất.

- Rồi rồi rồi, bọn họ đều bị vây chết ở chỗ này, đa số người thì tự sát, thi thể ngay ở trong núi.

Thanh Ma lập tức mở miệng.

- Như vậy, ta giữ ngươi cũng không có giá trị, ngươi lại là ma đầu, ta không có lý do để giữ ngươi.

Nói đoạn, Giang Thần ném bình ngọc về phía không trung.

- Không nên, không được! Ta có giá trị, ta có giá trị!

Thanh Ma kinh hoảng kêu to.

Giang Thần đưa tay tiếp lấy bình ngọc, khẽ cười nói:

- Nói thí dụ cho ta xem?

- Ta có rất nhiều kinh nghiệm, ăn muối so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn. Ngươi mang ta ra, ta có thể giúp ngươi rất nhiều. Mặt khác, ta còn có rất nhiều công pháp và võ học, những thứ này là trí nhớ của ta, người khác có thể không mang đi được, ngươi không muốn sao?

Thanh Ma nói ra chuyện khiến cho người ta không thể từ chối được.

- Công pháp ra sao?

Giang Thần hỏi.

- Lăng Phong thần công, ngươi đã nghe nói qua chưa? Môn công pháp này rất không đơn giản...

- Kết hợp công pháp tu luyện và công pháp huyền bí làm một thể. Người tu luyện công pháp này, lực lượng của bản thân sẽ có hiệu quả giống như thần thông. Khi còn là Tụ nguyên cảnh, chân nguyên sẽ chứa cơn lốc. Đây là Phong chí tôn kết hợp với công pháp huyền bí Ngự phong quyết. Giống như công pháp Thiên cấp vậy.

Giang Thần giúp hắn nói hết lời.

- Chuyện này... Mặc dù ngươi biết lai lịch, thế nhưng chung quy cũng không thể biết được nội dung chứ?

Thanh Ma nghe thấy vậy, rất chấn động.

- Ta biết Ngự phong quyết, cũng có thể đọc ra cho ngươi, chứ đừng nói chi là Lăng phong thần công.

Giang Thần cười lạnh nói.

Nhìn thấy Giang Thần thật sự không có hứng thú đối với công pháp, Thanh Ma trầm ngâm một lúc, nói:

- Ta còn biết rất nhiều bảo tàng, ta có thể dẫn ngươi đi.

- Thật sao? Không có hứng thú.

Giang Thần không tin, lần nữa vứt bình ngọc lên.

- Đừng đừng đừng! Giữ lại ta, chắc chắn ngươi sẽ không hối hận!

Thanh Ma hét lớn.

Chỉ có điều, Giang Thần nghĩ đến cái gì đó mà tiếp lấy bình ngọc, nói:

- Ta cho ngươi một cơ hội, chỉ là phải xem ngươi có đồng ý hay không.

- Cơ hội gì?

Thanh Ma vui mừng, đồng thời cũng không dám khinh thường, rất cẩn thận hỏi một câu.

- Ngươi đã nghe nói qua về Bát bộ thiên long chưa?

Giang Thần nói.

Lần này, trong một quãng thời gian rất dài trong bình ngọc không có âm thanh nào xuất hiện.

Giang Thần không giục mà nhẫn nại chờ đợi.

- Thiếu niên, ngươi nói thật chứ?

Một lúc lâu sau, Thanh Ma mới mở miệng, rất là nghiêm túc.

- Đúng vậy.

Bát bộ thiên long, là chí bảo của Phật môn.

Chỗ lợi hại nhất chính là, không chỉ có một cái. Trong điều kiện cho phép, cao tăng của Phật môn cũng có thể nắm giữ Bát bộ thiên long.

Có thể nói là đại thần thông của Phật môn, trấn áp tám sinh linh có thực lực mạnh mẽ vào bên trong linh vật, trở thành bát bộ chúng của chính mình: Thiên, Long, Dạ Xoa, càn thát bà, A Tu La, Già lâu la, Khẩn na la, Ma hầu la già, đều là thiên thần hộ pháp trong Phật môn.

Giang Thần cũng muốn chế tạo ra một cái Bát bộ thiên long.

Là linh hồn trong bình ngọc đã cho hắn cơ hội, linh hồn thoát khỏi thân thể, ngàn năm bất diệt, không phải là ai cũng có thể làm được.

Thanh Ma này, rất có khả năng là cường giả bên trên Thông thiên cảnh.

Nếu không phải Thanh Ma xui xẻo, rơi vào trên tay của Giang Thần. Như vậy dùng cảnh giới bây giờ của hắn, muốn đi tìm nhân vật như vậy làm bát bộ chúng của mình, hầu như là chuyện không thể.

So với việc chần chờ khi mình trở thành bát bộ chúng, Thanh Ma càng hoài nghi Giang Thần có thể làm được chuyện này hay không.

- Linh vật của Bát bộ thiên long ngươi định lấy cái gì, đồ vật phổ thông không chịu nổi thần uy của nó nha.

Bát bộ thiên long, có thể là một toà tiểu tháp, một quyển kinh thư hoặc là một bức tranh.

Bất kể là cái gì, cũng không thể là phàm vật, tối thiểu chất liệu cũng phải như linh khí cấp bảy, cấp tám.

- Ta dùng cái này.

Giang Thần lấy ra một quyển sách, là quyển sách mà hắn lấy được ở bên trong hoàng lăng, nhìn qua không có chỗ gì là đặc biệt, kì thực không phải như vậy.

Trước đó sách đã bị Thụ trưởng lão cầm, ở dưới uy lực của Càn Khôn Huyền Hỏa đăng, Thụ trưởng lão biến thành một đám than. Ngay cả linh giáp hộ thân cũng bị hòa tan, thế nhưng quyển sách này lại hoàn hảo không chút tổn hại. Từ đó đã cho hắn biết quyển sách này không phải là phàm vật.

- Thế nhưng phía trên này tràn ngập chữ kìa?

Thanh Ma chú ý tới trên sách có đồ văn liên quan tới hoàng lăng.

- Bên trong phật có phật, phật ở trong lòng, chữ không phải là then chốt.

- Như vậy hẳn ngươi phải biết Bát bộ thiên long cũng được coi như là linh khí, linh vật chỉ là xác ngoài, quan trọng là khí văn, đây chính là bí mật bất truyền của Phật môn.

- Nội dung khí văn ta biết, khí văn, ta cũng có.

- Kinh văn kia đâu?

Thanh Ma lại nói.

Linh vật gánh chịu vận chuyển khí văn, kinh văn độc nhất lại cộng thêm vào năng lượng của bát bộ chúng thì mới có thể làm ra Bát Bộ thiên long.

- Kinh văn cũng biết.

- Còn cái gì mà ngươi không biết nữa không?

Lần này Thanh Ma đứng ngồi không yên, hét lớn một tiếng thất thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.