Một chưởng của Thủy Thuần giống như giội một chậu nước vào người khác vậy, chỉ là lực lượng ẩn chứa trong nước có thể đánh nát một ngọn núi đá mà thôi.
Người bàng quan ở xung quanh đều là Thông thiên cảnh, nếu không, ít nhất cũng phải lùi ra bên ngoài trăm trượng mới có thể tránh khỏi bị lan đến.
Chưởng đi tới trước người, Giang Thần không sợ hãi, tay phải rút đao ra khỏi vỏ.
Ánh sáng của hắc đao làm cho trước mắt mọi người rơi vào trong bóng đêm ngắn ngủi, lưỡi đao chém xuống, chỉ nghe một tiếng vang gấp gáp trầm thấp vang lên, bọt nước tỏa ra.
Những giọt nước bắn ra chẳng khác nào bi thép bắn nhanh, làm cho người xem náo nhiệt liên tiếp lùi về phía sau.
- Không có chuyện gì sao?
Một chưởng của Thủy Thuần có uy lực như vậy, tất cả mọi người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, thế nhưng Giang Thần cầm đao vẫn đứng tại chỗ, bàn tay nắm đao vẫn rất ổn định.
Đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Lực lượng va chạm là thứ thể hiện cảnh giới chênh lệch rõ ràng nhất.
Dù cho có ưu thế võ học, khi đối mặt với người có cảnh giới cao hơn thì cũng không thể làm được giống như Giang Thần.
Trên thực tế, dùng võ học để đền bù chênh lệch cảnh giới, khi chiến đấu sẽ giống như là khiêu vũ ở trên mũi đao, vô cùng nguy hiểm.
- Dung mạo ngươi rất xinh đẹp, giống như mỹ nhân, thế nhưng không nghĩ tới khi xuất chưởng cũng yếu đuối giống như nữ nhân vậy.
Giang Thần thu đao, một mặt trào phúng đối thủ.
- Lời nói vô tri của ngươi sẽ dẫn tới dục vọng đánh bại ngươi của ta càng mạnh hơn mà thôi.
Thủy Thuần nói xong, mau chóng bay đi, đồng thời rút ngắn khoảng cách giữa hai người, chưởng thức cũng đang không ngừng biến hóa.
- Thủy Thuần quả thực không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Thấy cảnh này, Ứng Vô Song âm thầm lo lắng.
Lực lượng lan truyền sẽ nương theo khoảng cách xa dần mà yếu bớt, Thủy Thuần cách không xuất chưởng, không thể hoàn toàn phát huy ra được thực lực vốn có của mình.
Trong tay Giang Thần còn có đao, càng gây bất lợi cho hắn.
Ý thức được điểm ấy cho nên Thủy Thuần không chậm trễ một chút nào, lập tức thay đổi sách lược.
Nhìn hắn xuất chưởng, dường như là định không cho Giang Thần có cơ hội rút đao.
Giang Thần tránh trái tránh phải, lại bị hai tay áp chế gắt gao.
Binh khí có chỗ tốt của binh khí, đương nhiên cũng có khuyết điểm, cận chiến thiếp thân, không thể làm được chuyện thành thạo điêu luyện.
Chưởng pháp của Thủy Thuần cương nhu đều có, âm đả dương chiêu, dương đả ám chiêu, lập tức chiếm thế thượng phong.
Tám cái kỳ mạch của Giang Thần cùng mở hỏa lực, như vậy mới làm cho lực lượng và thực lực của hắn không thua kém đối phương.
Nhưng mà chưởng pháp tinh diệu đã làm cho hắn bị quản chế ở khắp nơi.
- Phi lưu nộ triều!
Ở dưới sự biến hóa của hai tay, Giang Thần đã để lộ ra kẽ hở đủ lớn, Thủy Thuần lập tức sử dụng chưởng thức.
Rồng nước cuồn cuộn không ngừng hiện lên từ trên vai của hắn, dọc theo cánh tay mà xoay tròn, tụ tập ở trong hai lòng bàn tay.
Chưởng lực kinh người, Thủy Thuần xuất chưởng rất tự nhiên, đồng thời chân cũng bước về phía trước mấy bước.
Giang Thần giống như xe ngựa đang chạy như bay bị va chạm, bay ra xa hơn mười thước, sau khi hạ xuống suýt nữa đã ngã chổng vó.
Y phục trên người hắn đã bị hơi nước làm ướt, sắc mặt có chút trắng xám.
- Nếu như không phải ngươi xin tha trong bóng tối thì ngươi đã là một người chết rồi!
Thủy Thuần nói.
- Ngươi liều toàn lực tấn công mà cũng không thể đánh tan ta mà còn không thấy ngại nói có thể giết được ta hay sao?
Giang Thần vẩy vẩy hai tay đang tê dại, lại thả tay phải xuống.
Thủy Thuần, không phải là đối thủ mà đao trên tay phải có thể giải quyết được.
- Toàn lực, ngươi cho rằng ta cần phải dùng tới toàn lực hay sao?
Thủy Thuần cười lạnh nói.
- Ngươi có dùng hay không, ta không biết, có điều ta có thể nói cho ngươi biết, khoảng thời gian làm nóng người của ta đã kết thúc.
Động tác này làm cho người ta ngẩn ra, trước khi bọn hắn kinh ngạc lại nghĩ tới chuyện kiếm trong tay phải của Giang Thần.
Điều bọn họ để ý là liệu có thể thay đổi được thế cuộc hay không?
Người ở chỗ này có thể gia nhập được vào Anh Hùng điện, kiến thức tuyệt đối là nhất lưu.
Nhất định kiếm pháp của Giang Thần sẽ lợi hại hơn so với đao pháp, nhưng trình độ lợi hại này có vượt qua được trình độ chịu đựng chưởng lực của Thủy Thuần hay không mới là vấn đề.
Võ học của Thủy Thuần cũng không kém đó.
- Ngu không thể nói được nữa, kiếm cũng không thay đổi được sự vô lực khi dùng đao của ngươi.
Thủy Thuần vung tay vỗ một cái về mặt đất ở phía sau, người theo phản lực bay ra.
- Cuồng Đào Nộ triều!
Từ trên xuống dưới, hai tay ép ở trên đỉnh, chưởng lực và sóng biển phóng thích ra ngoài, sôi trào mãnh liệt.
- Nhất kiếm phá vạn pháp!
Không chờ chưởng này hạ xuống, Giang Thần chủ động nghênh đón.
Một kiếm lóa mắt, ánh kiếm hình thành một đạo cầu vồng đồng nhất, chưởng kình đang kéo tới lập tức bị chia ra làm hai.
Như vậy còn chưa tính, ánh kiếm tiếp tục hướng về phía trước, thế như chẻ tre, ép thẳng về phía Thủy Thuần.
- Cái gì?
Thủy Thuần kinh hãi đến mức biến sắc, vội vã nhảy ra, mới tránh thoát được một kiếm này.
- Hiện giờ ngươi cảm thấy ngươi có thể chết ở trên tay ta chưa?
Tay của Giang Thần xoay một cái, động tác tiêu sái tra Xích tiêu kiếm vào bao ở phía sau lưng.
- Ngươi!
Thủy Thuần đang muốn mở miệng thì chợt phát hiện ra cánh tay có một đạo vết máu nhợt nhạt.
- Chiêu kiếm này quá lợi hại!
Trong lòng Thủy Thuần trầm xuống, rõ ràng hắn đã tránh thoát được mũi kiếm, thế nhưng lại bị kiếm khí gây thương tích.
Hiện tại, hắn đã tin Anh Hùng điện sẽ tìm tới Giang Thần.
- Có chút bản lĩnh, nhưng Anh Hùng điện tìm ngươi chỉ là bởi vì trước đó đã tìm phụ thân ta mà thôi.
Thủy Thuần lau máu tươi, vẫn kiêu ngạo, nói:
- Thực lực của ngươi, nếu như ta có giữ lại mà ngươi toàn lực xuất kích thì có thể đánh bại được ta.
- Ý của ngươi là, một kiếm vừa nãy của ta là sát chiêu, của ngươi chỉ là chiêu thức phổ thông cho nên mới chịu thiệt sao?
Giang Thần nói.
- Có phải hay không, trong lòng ngươi tự biết, ta khuyên ngươi nên cẩn thận, nếu như ta toàn lực giết ngươi cũng sẽ như giết gà vậy!
Thủy Thuần dùng sức vung tay lên, khí thế hùng hổ.
Giang Thần cười xì một tiếng, nói:
- Thực sự là buồn cười, nhìn dáng vẻ này của ngươi, coi như bị thua thì ngươi cũng sẽ lấy lời này làm nội khố để che đi sự xấu hổ của ngươi đó.
- Hừ!
Thủy Thuần không tranh luận, hắn cho rằng đó là chuyện không thể xảy ra được.
Chỉ là đám người bàng quan lại bắt đầu nghị luận.
Giang Thần sử dụng kiếm, Thủy Thuần dùng chưởng.
Đều là lựa chọn của cá nhân, không thể nói là ai chịu thiệt, ở dưới tình huống chỉ được đánh bại mà không thể giết, lời này của Thủy Thuần không phải là không có đạo lý.
- Vậy thì ta cũng không có cách nào cả, vì để cho ngươi nhận rõ sự nhỏ bé của mình, ta chỉ có làm như vậy mà thôi.