Thần Võ Chiến Vương

Chương 347: Tự làm bậy, không thể sống



Sau khi người của Hắc Long thành chạy sạch, Giang Thần không chút lo lắng làm nổ Huyền biến ma trụ.Hắn và mười hai người Phạm Đồ rơi vào trong thành, nhìn phố lớn ngõ nhỏ trống rỗng, máu trong cơ thể của mỗi người đều đang sôi trào.Từ sau khi nghi thức khai mạch kết thúc, Hắc Long thành như một cái bóng tối bao phủ lấy Nam Phong lĩnh, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm diệt tộc ép tới làm cho mỗi người đều không thở nổi.Phạm Đồ đột nhiên nhằm về phía cửa thành, một tiếng vang thật lớn vang lên, tường thành sụp đổ, bụi mù bắn lên, cao chừng trăm thước.Bức tường ở phía đối diện kia, năm đó đã từng treo cổ thuộc hạ trung tâm của Giang Thanh Vũ, cũng là huynh đệ của Phạm Đồ.Bây giờ, đại thù đã được báo, người Giang phủ năm đó chết ở đây, trên trời có linh thiêng cũng đã được an ủi.- Thiếu gia, bên Nam Phong lĩnh, không cần phái người đi trợ giúp sao?Một tên Huyền Binh vệ hỏi, hắn còn nhớ rõ vừa nãy Ninh Hải đã nói phái người đi diệt Giang phủ.- Hắn nói vậy là phô trương thanh thế mà thôi.Giang Thần nói, Ninh Hải không truyền ra bất cứ tin tức gì, không phải là không muốn, mà là không thể truyền được tin tức ra ngoài, trước khi linh khí truyền ra thì đã bị Diệt Thế đại pháo phá hủy.Đây cũng là do hắn kiểm tra ghi chép của chiến thuyền mà biết được.- Có điều... quả thực cần phải về Nam Phong lĩnh để báo động trước.Giang Thần nhìn về phía người đang đứng trên sườn núi ngoài thành, trong đó cũng không có ít chiến sĩ của Hắc Long thành, và người có lửa giận báo thù.Hắn không định đuổi tận giết tuyệt, bởi vì ngoại trừ hắn và chiến thuyền ra, Nam Phong lĩnh cũng không có lực lượng kia.Nhưng không sao cả, thành viên chủ chốt của Hắc Long thành đã bị diệt sạch, huyết mạch Ninh gia, ngoại trừ Ninh Hạo Thiên ra, hầu như đã đứt sạch.Hơn nữa bảo khố của Hắc Long thành đã bị phá hủy, những người còn lại của Hắc Long thành, trong một quãng thời gian rất dài sau đó cũng phải suy nghĩ xem phải làm sao mới giữ được mạng sống từ trong tay kẻ thù ngày xưa, nói tới chuyện báo thù, không thể nào.- Thiếu chủ.Lúc này, Phạm Đồ đã trở về, trong tay còn bắt một nữ tử.Giang Thần vừa nhìn đã phát hiện ra là Tô Thuyên, hắn lập tức vui vẻ.Vị phụ nhân này, lúc này rất là chật vật, tóc tai bù xù, ngay cả giày cũng mất một cái, trên mặt trát bùn đất đi, che đi khuôn mặt vốn có.- Hừ, ả muốn trà trộn ra ngoài, thế nhưng dù có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra được ả!

Phạm Đồ trầm giọng nói.Năm đó, chính là Tô Thuyên mang Giang Thần ở bên cạnh hắn đi, cướp đoạt Thần mạch.- Tô phu nhân, ngươi đã từng nghĩ tới mình sẽ có ngày này hay chưa?

Giang Thần hỏi.Điểm trào phúng chính là, nơi hai người đứng, chính là quảng trường năm đó tiến hành nghi thức khai mạch.Mặt của Tô Thuyên không hề có chút cảm xúc nào cả, chỉ có đôi mắt để lộ ra vẻ oán độc, nhìn chằm chằm vào Giang Thần, vai đang run rẩy.- Rất phẫn nộ đúng không, ngươi không nghĩ tới, âm mưu ngươi đã từng nhằm vào chúng ta, lại làm cho các ngươi tử thương gấp chục lần, gấp trăm lần đúng không?

Giang Thần cười lạnh nói.- Ta nhổ vào! Mạng của tiện dân là thứ gì chứ?

Tô Thuyên mắng.

Phanh!Phạm Đồ không thể nhịn được nữa, đánh một cái tát lên trên mặt nàng, cả giận nói:

- Trận chiến này, là ngươi tạo ra!Tô Thuyên che mặt, mặt bị tóc đen che khuất, không nhìn thấy là vẻ mặt gì.- Tô phu nhân, để ta đến nói cho ngươi biết một chuyện.Lúc Giang Thần nói chuyện, chiến thuyền rơi xuống, Ninh Hạo Thiên được Phong hành vệ mang đến.- Hạo Thiên, Hạo Thiên!Nhìn thấy nhi tử của mình, Tô Thuyên cũng không khống chế được nữa mà kích động chạy tới.Ninh Hạo Thiên hôn mê bất tỉnh đã mất đi ý chí, thế nhưng thân thể lại rất nóng bỏng.- A!Bàn tay của Tô Thuyên tiếp xúc với da dẻ đã bị nóng đến không nhẹ, nàng rít lên, nói:

- Giang Thần, ngươi đã làm gì với nó?- Ngươi thân là người của Tô gia, không biết điều này có ý vị gì hay sao?

Giang Thần hỏi ngược lại.- Cái gì?Tô Thuyên rất mờ mịt, đột nhiên trong đầu có một đạo linh quang lóe lên, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin tưởng được nổi.- Không sai, trong cơ thể hắn có truyền thừa huyết thống của Tô gia, ở trạng thái trọng thương, long huyết đã thức tỉnh!

Giang Thần nói, đây cũng là chuyện mà vừa nãy hắn mới phát hiện ra.- Nhưng mà... Nhưng mà...Chuyện mà Tô Thuyên muốn nói quá nhiều, kết quả cái gì cũng không nói ra được.- Ngươi muốn nói Long huyết ở bên trong cơ thể ngươi rất mỏng manh, nam nhân của mình lại chỉ là người bình thường, trong cơ thể Ninh Hạo Thiên sẽ không thể tồn tại Long huyết đúng không?Giang Thần lắc lắc đầu, nói:

- Đây chính là chỗ nông cạn của thế gia truyền thừa các ngươi, năm đó vì nguyên nhân này mà đã hại mẫu thân ta thống khổ nhiều năm như vậy.Sau khi Tô Thuyên tiếp nhận hiện thực này, tay chân luống cuống, cố gắng nghĩ lại khi Long huyết thức tỉnh thì phải làm gì.Cũng đúng lúc này, Tô Thuyên đã cảm nhận được nhiệt độ trên người của Ninh Hạo Thiên càng ngày càng cao, da dẻ ửng hồng.Ở chỗ cánh tay, không ngờ lại xuất hiện rất một lượng lớn vảy rồng, rất nhanh đã bao trùm cả hai tay.- Làm sao lại vậy chứ?Tô Thuyên kinh hãi đến mức biến sắc, không để ý tới nhiệt độ cao mà xé y phục của Ninh Hạo Thiên ra, nàng lập tức nhìn thấy trước ngực cũng giống như vậy, vảy rồng trông rất sống động có thể so với khôi giáp xinh đẹp nhất trên thế gian này.- Chúc mừng ngươi, nhi tử của ngươi là một đại thiên tài.

Giang Thần nói.- Thiếu chủ, chuyện gì thế này?

Đầu óc của Phạm Đồ mơ hồ, không biết rõ.- Trình độ thuần khiết của Long huyết, có thể thông qua rất nhiều dấu hiệu để phán đoán, vảy rồng, chính là tiêu chuẩn phán đoán của Long huyết, vảy rồng trên người Ninh Hạo Thiên bao trùm nửa người, chuyện này cũng có ý nghĩa là...Giang Thần đang nói, Tô Thuyên ngắt lời hắn, hét lớn:

- Là người có long huyết thuần chính nhất trong mấy trăm năm của Tô gia! Nhưng vì sao... Tới lúc này mới xuất hiện cơ chứ?Nàng nhìn về phía Giang Thần, muốn có được đáp án từ trên người thiếu niên biết tất cả mọi chuyện này.- Muốn biết sao? Chuyện này đối với ngươi là chuyện rất tàn nhẫn, vì lẽ đó ta rất tình nguyện nói cho ngươi biết.Giang Thần ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, chỉ vào Ninh Hạo Thiên, nhìn chằm chằm vào Tô Thuyên, lại khẽ cười nói:

- Trong nghi thức khai mạch, hắn cũng đã kích phát Long huyết ở trong cơ thể, sau đó, nhanh thì một ngày, chậm nhất cũng không quá được ba ngày, Long huyết của hắn sẽ thức tỉnh.- Nhưng mà...Giang Thần dừng lại một lúc, thừa thế xông lên nói:

- Ngươi cướp đoạt Thần mạch của ta, cấy ghép lên trên người hắn, Thần mạch không thuộc về hắn, cho nên mới đè nén Long huyết thức tỉnh, mãi cho đến khi Thần mạch trong cơ thể biến mất, Long huyết lần nữa thức tỉnh, nhưng mà, tất cả đã chậm rồi.Lời nói này, đối với Tô Thuyên quả thực rất là tàn nhẫn.Nếu như nàng không vội cấy ghép Thần mạch, Ninh Hạo Thiên có Long huyết thuần khiết như thế, thành tựu sẽ không kém hơn Giang Thần nắm giữ Thần mạch.Lúc đó nàng cũng có thể mặt mày rạng rỡ dựa vào Ninh Hạo Thiên để trở về Long vực.Tô Thuyên muốn cười to, có thể tưởng tượng được trạng thái của nhi tử ra sao, nàng cố gắng bình tĩnh lại, nhưng ngay lúc đó, nàng lại kinh hoảng không ngớt.Tô gia có ghi chép, lúc Long huyết thức tỉnh, nhất định phải duy trì tỉnh táo, nếu không sẽ bị phản phệ, bị đốt thành than đen.- Hạo Thiên, Hạo Thiên! Mau tỉnh lại!Tô Thuyên bất lực lay lay Ninh Hạo Thiên, tay bị phỏng cũng không để ý tới, tiếp theo nàng quỳ gối xuống trước mặt Giang Thần, khẩn cầu nói:

- Ta van cầu ngươi, cứu Hạo Thiên, xin ngươi.- Ngươi đang nói đùa sao? Cứu nhi tử của ngươi?

Phạm Đồ rất khinh thường nói.- Phạm thúc, cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ đó.Giang Thần cười thần bí, lấy ra hai viên thuốc, một đỏ một trắng, nói:

- Mẫu tử các ngươi nhất định phải vì chuyện mình đã làm mà trả giá thật lớn. Hai viên đan dược này, trắng chính là thánh dược cứu mạng, đỏ chính là độc dược trí mạng, các ngươi tự ăn vào, ai uống thuốc độc, ai phục dụng thuốc giải thì phải xem bản thân ngươi lựa chọn thế nào.- Thiếu chủ!Phạm Đồ và Phong hành vệ không đồng ý, muốn ngăn cản.Nhưng Giang Thần không hề bị lay động mà đưa đan dược đến trước mặt Tô Thuyên.Tô Thuyên tiếp nhận hai viên đan dược, rõ ràng nàng đang do dự.Chết, nàng không sợ, chỉ cần Ninh Hạo Thiên sống sót thì sẽ có thể báo được mối thù ngày hôm nay.Dùng sự khôn khéo của Giang Thần, không thể không nghĩ đến điểm này.- Hừ, tiện dân đê tiện như ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao? Nhất định độc dược mới là đan dược cứu mạng, muốn xem ta hối hận mà chết sao?Trong lòng Tô Thuyên liên tục cười lạnh, các loại ý nghĩ ác độc ngập tràn, nàng hi vọng nhi tử của mình đi hoàn thành nó.Sau đó, nàng nhét viên đan dược màu đỏ vào trong miệng của Ninh Hạo Thiên.Nhưng mà, viên đan dược màu đỏ này lại chính là độc dược, trên mặt của Ninh Hạo Thiên càng thống khổ hơn nữa, trên cổ còn có thể nhìn thấy được có độc khí.- Không nghĩ tới ngươi lại độc như vậy.

Giang Thần rất bất ngờ nói.- Ngươi! Giang Thần! Nhất định đều là độc dược!!Tô Thuyên không tin, ném viên thuốc màu trắng về phía hắn.Giang Thần tiếp lấy, cũng không nói nhiều mà ném cho một tên Huyền Binh vệ bị thương lớn nhất, hắn nói:

- Nuốt.Huyền Binh vệ không nói hai lời, nuốt viên thuốc vào bụng, rất nhanh, sắc mặt tái nhợt của hắn bắt đầu khôi phục, khí tức cũng trở nên đều đều, cả người trở nên sinh long hoạt hổ.- Chuyện này... Chuyện này...

Tô Thuyên há hốc mồm, không nghĩ tới Giang Thần lại nói thật.

- Thần mạch, phá huỷ Long huyết của nhi tử ngươi thức tỉnh, hiện tại ngươi còn mang độc dược cho hắn ăn, thật là tàn nhẫn.

Giang Thần nói.

- Không phải! Ta làm vậy là vì muốn tốt cho Hạo Thiên, ta thấy Hắc Long thành hay là các ngươi đều đáng chết! Các ngươi, đám tiện dân đại sơn này, các ngươi là người phụ thuộc vào Hắc Long thành, vốn nên vô tư kính dâng tất cả cho bổn tộc!

Tô Thuyên tức giận tới mức đỏ mặt, gân xanh hiện lên.

Phốc!

Đột nhiên, trên thân thể của Ninh Hạo Thiên có lửa cuồn cuộn bốc lên, nhiệt độ kinh người, bức lùi đám người Giang Thần.

- Hạo Thiên! Mau tỉnh lại, ngươi là người có Long huyết thuần chính nhất trong mấy trăm năm nay của Tô gia! Chỉ cần ngươi tỉnh lại, Tô gia chính là của ngươi, Long vực chính là của ngươi!

Tô Thuyên cũng không lui lại, trái lại còn đẩy Ninh Hạo Thiên ra, cả người cháy cũng không kêu đau, cuối cùng bị thôn phệ.

- Ài, tự làm bậy, không thể sống.

Giang Thần lắc đầu một cái, hắn đưa ra hai viên đan dược, nếu như Ninh Hạo Thiên thật sự ăn vào linh dược cứu mạng, hắn sẽ thật sự bỏ qua cho đối phương.

Nguyên nhân là do tình mẫu thân của Tô Thuyên đã xúc động tới hắn, thế nhưng hắn không quên Tô Thuyên đã mang đến cái gì cho Nam Phong lĩnh, vì lẽ đó nhất định phải có một người đền mạng.

Ai biết, Tô Thuyên thông qua tình mẫu thân thu được cơ hội cho Ninh Hạo Thiên, thế nhưng cơ hội này cũng bị bản thân nàng hủy diệt, thực sự là trào phúng lớn lao.

- Thiếu chủ!

Đột nhiên, Phạm Đồ quát to một tiếng, khiếp sợ chỉ vào bầu trời.

Tầng mây cuồn cuộn, có một cái vuốt rồng màu vàng óng hạ xuống, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa.

- Hắc Long thành còn có lực lượng mạnh như vậy sao?

Phạm Đồ có chút không hiểu nói.

- Không phải Hắc Long thành.

- Đó là viện quân của vương triều sao?

Phạm Đồ lại nói, năm đó chính là vì tướng quân của vương triều đến cho nên mới hàng phục được gia chủ của bọn họ.

- Cũng không phải.

Giang Thần nghĩ tới điều gì đó mà nhìn về phía Ninh Hạo Thiên đang tự cháy, nói:

- Là Tô gia đến cướp người!

Người có Long huyết mấy trăm năm khó gặp một lần, Tô gia Long vực sẽ không cam lòng để hắn chết đi như thế, mà muốn xuất thủ cứu giúp.

Nhưng mà, Giang Thần không đồng ý.

Mang nỏ mà Phạm Đồ đưa tới, hắn nhằm vào thân thể của Ninh Hạo Thiên.

Nhưng mà cung tên tiếp xúc với long viêm, còn không đụng tới được thân thể của Ninh Hạo Thiên thì đã bị đốt thành tro.

Người khác càng không thể tới gần được.

- Thúc giục chiến thuyền nhanh hơn nữa!

Giang Thần ra lệnh, hơi suy nghĩ, huyền biến ma trụ cắm vào mặt đất bắn ra ánh sáng.

Hắn muốn hủy Hắc Long thành, thông qua đó để tiêu diệt Ninh Hạo Thiên.

- Dừng tay!

Nhận ra hắn muốn làm gì, vuốt rồng trên không trung không hạ xuống nữa, ngược lại còn có một đạo âm thanh tràn ngập uy nghiêm vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.