Thần Võ Chiến Vương

Chương 411: Anh hùng cứu mỹ nhân khác loại



Tiểu thế giới là tồn tại độc lập, hơn nữa trong bí tàng Tôn giả không tiến vào được, cho nên đã trở thành thế giới của Thông thiên cảnh.

Sau đó, rất nhiều thiếu gia thân phận hiển hách hoặc là tiểu thư của các thế gia đều mất đi lực uy hiếp đối với người khác.

Một ít người ở bên ngoài phải nuốt giận vào bụng, cho là mình có thể vươn mình làm chủ nhân đã bộc lộ ra bản tính. 

Nghe được những câu nói này ở phía dưới rừng rậm, Giang Thần cau mày, đặc biệt là câu cuối cùng làm cho hắn còn tưởng rằng người bị nhằm vào là Âm Sương, hắn không nói hai lời xông xuống.

Hắn đột nhiên tham gia đã kinh động người ở phía dưới.

Bốn tên nam tử nhanh chóng lùi về sau, trên mặt hiện lên vẻ mặt kinh sợ, có thể thấy được bọn họ đang có tật giật mình. 

Bọn họ cũng biết, một khi chuyện mà mình làm truyền đi, vừa ra khỏi tiểu thế giới thì chắc chắn sẽ phải chết.

Có điều sau khi bọn hắn phát hiện ra chỉ có một mình Giang Thần, sự kinh hoảng đã giảm bớt không ít, dần dần lộ ra hung quang.

- Là ngươi? 

Giang Thần chú ý nữ nhân mà bọn họ muốn đối phó, kết quả phát hiện ra không phải là Âm Sương mà là Nguyệt Lam Thanh.

Nữ nhân này rất bình tĩnh, chỉ là đôi mắt lại mang theo dị dạng.

- Tiểu tử, không cần phải tự chuốc lấy phiền phức! 

- Nơi này không có người ngoài, ngươi cần gì phải giả bộ cơ chứ? Đây chính là một trong tứ đại mỹ nữ, ở bên ngoài ngay cả cơ hội nói chuyện chúng ta cũng không có.

Bốn tên ác đồ kia chậm rãi xông tới, uy hiếp, đồng thời lại đang mê hoặc hắn.

- Ta không phải chó lợn, đầu đầy tà niệm như các ngươi. 

Giang Thần cười xì một tiếng, tay phải đặt trên ở hắc đao, nói:

- Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, bây giờ rời đi thì còn có thể nhặt được về một cái mạng.

Lời này làm cho bốn người kia sửng sốt, tiếp theo bọn họ nhìn nhau, để lộ ra nụ cười trào phúng. 

- Trước khi nói mạnh miệng cũng phải nhìn nhìn thực lực của ngươi chứ.

- Một tên tầng ba nhỏ yếu mà cũng dám uy hiếp chúng ta, thực sự là điếc không sợ súng.

Cảnh giới bình quân của bốn tên ác đồ này là Thông thiên cảnh tầng năm, cộng thêm có nhiều người, bọn họ cho là mình đang chiếm ưu thế rất lớn. 

- Ta sẽ không nói lại lần nữa.

Giang Thần nói.

- Hừ, giả vờ giả vịt! Chịu chết đi! 

Đáng tiếc những người này không biết nghe lời mà xông đến chỗ hắn, sát khí tràn ngập, ra tay rất độc ác, không định để cho Giang Thần có đường sống.

- Đã như vậy thì đừng trách ta.

Giang Thần lắc lắc đầu, hắn rút hắc đao ra, thân thể nhanh như tia chớp lướt ra ngoài, mang theo khí tức tiêu điều, một đao đánh úp về phía bốn người, cắt đi sinh cơ của bọn họ. 

Điều đáng nhắc tới chính là, lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ cũng không thấy rõ động tác của Giang Thần, thậm chí cũng không biết mình đã chết.

Chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy thân thể mình không giống trước đó nữa, mãi đến khi cơn đau truyền đến, khí lực bị rút khô, ngã xuống mặt đất thì bọn họ mới biết.

Giang Thần vẩy máu tươi trên lưỡi dao, phát hiện ra chuyện giết người đã trở thành quen thuộc, trong lòng lại càng không có chút gợn sóng nào cả. 

Đột nhiên, Giang Thần phát hiện ra Nguyệt Lam Thanh nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía hắn, sắc mặt quái lạ không nói ra được.

- Nhìn gì vậy?

Giang Thần nhún vai một cái, không hiểu tại sao nàng lại như vậy. 

- Ngươi thật hèn hạ.

Nguyệt Lam Thanh ra vẻ khinh bỉ nói.

- Cái gì? 

Giang Thần hoài nghi có phải là mình nghe lầm hay không.

- Ngươi không cần có ý với ta, đối với người như ngươi, ta không có hứng thú.

Nguyệt Lam Thanh nói xong, xoay người muốn rời khỏi nơi này. 

- Đứng lại!

Giang Thần quát lạnh một tiếng, chất vấn:

- Ngươi có ý gì? Ta cứu ngươi mà sai sao, ta nên để ngươi bị bọn chúng chà đạp sao? 

- Hừ, ngươi cho rằng ta không biết đây là thủ đoạn gì của ngươi sao? Ngươi cố ý gọi những người này đến, lại diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, lại còn giết bọn họ để diệt khẩu, thủ đoạn quá thấp kém.

Nguyệt Lam Thanh trừng mắt nhìn hắn nói.

Giang Thần bị làm cho tức giận tới mức nở nụ cười, nói: 

- Ngươi cũng thật là, tự cho là thông minh.

- Không phải sao? Ngươi ở bên ngoài nói như vậy, không phải là muốn chơi trò dục cầm cố túng? Sau đó tiến vào nơi này lại tới cứu ta, có phải ngươi cho rằng như vậy thì ta sẽ yêu ngươi hay sao? Buồn cười.

Cái tên Nguyệt Lam Thanh này, thanh âm nói chuyện quả thật là rất dễ nghe, thế nhưng lời nói thực sự khiến cho người ta không dám khen tặng. 

- Chúng ta đi vào còn chưa tới mười phút, vị trí đi vào là tùy cơ ứng biến, ngươi cảm thấy ta có thể sắp xếp được những thứ này sao?

Giang Thần hỏi ngược lại nàng.

Lời này đã làm khó Nguyệt Lam Thanh, điểm ấy nàng cũng không nghĩ ra được. 

- Mặc dù không biết tại sao, thế nhưng nếu ngươi có thể mời được Âm Sương diễn kịch với ngươi, nhất định ngươi sẽ có biện pháp của mình.

Nguyệt Lam Thanh nói.

Giang Thần không có gì để nói nữa, nữ nhân này hoàn toàn là người tự sống ở bên trong thế giới của mình. 

Hắn biết có nói thì cũng không có tác dụng gì cả, hắn chỉ có thể kính sợ tránh xa nữ tử này mà thôi.

- Người mà Nguyệt Lam Thanh ta coi trọng, tất nhiên phải là ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất, ngươi, không nên uổng phí tâm cơ thì hơn.

Điều bất đắc dĩ chính là, Nguyệt Lam Thanh còn dùng một loại ngữ khí đồng tình nói với hắn. 

- Ta có thể nói cho ngươi biết rõ, ta sẽ không coi trọng ngươi.

Giang Thần nói.

- Ta nói rồi, biện pháp của ngươi không có tác dụng đâu. 

Nguyệt Lam Thanh rất không vui nói.

- Ha ha ha, ngươi đẹp, ngươi đẹp còn không được sao?

Giang Thần chỉ có thể kính sợ tránh xa, bay khỏi từ trước mặt nàng. 

Cùng lúc đó, ở bên trong ngọn núi nào đó, tên Lãnh Xuy Huyết kia đang hơi lim dim mắt, cảm ứng cái gì đó.

- Vẫn đang di chuyển.

Lãnh Xuy Huyết tự lẩm bẩm, khi hắn mở mắt ra lại nhìn về phía phương hướng của Giang Thần. 

Hóa ra trong lúc ngôn ngữ tranh đấu vừa nãy, hắn đã thông qua bí pháp của Tà Vân điện, để lại ma ấn có thể lần theo ở trên người Giang Thần.

Mục đích rất đơn giản, giết chết Giang Thần.

Nguyên nhân là bởi vì Giang Thần đã giết chết Liễu Sát Dương. 

Chuyện này cũng không phải nói quan hệ của Lãnh Xuy Huyết hắn và Liễu Sát Dương rất tốt, chỉ là hắn bất mãn vì muốn có một câu trả lời hợp lý mà thôi.

Sau khi Liễu Sát Dương chết rồi, người trong Long vực đều nói hắn ẩn giấu thực lực, mà thực lực kia đủ sức để xếp tới vị trí thứ sáu hoặc là thứ bảy trên Trừ Ma bảng.

Tương đương với đá hắn xuống, Lãnh Xuy Huyết kiêu ngạo không thể nào tiếp thu được chuyện này, hắn muốn thông qua phương thức đơn giản nhất và thô bạo để chứng minh cho tất cả mọi người biết bọn họ đã sai. 

Không chỉ có Liễu Sát Dương ẩn giấu thực lực, mà thực lực của hắn cũng đã bị đánh giá thấp.

Biện pháp chính là dùng thân phận thứ bảy Trừ Ma bảng đi chém giết Giang Thần.

- Giang Thần, hưởng thụ thời gian cuối cùng của ngươi đi. 

Lãnh Xuy Huyết bay đi về phía phương hướng của Giang Thần.

Cùng lúc đó, Giang Thần từ cảm giác buồn nôn do Nguyệt Lam Thanh mang đến khôi phục lại, tâm tư lại đặt ở trên bí tàng.

Hắn nghĩ tới chuyện mà Phi Nguyệt đã nói với hắn, năm đó khi Thần Long Vương triều bị diệt quốc đã sai người chia bảo vật thành vài phần giấu ở các nơi trong đại lục. 

Khe suối ngoài thành Phi Long thành là nơi thứ nhất.

- Những bảo vật này không phải dùng để chôn cùng, mà là chuẩn bị để cho Thần Long hoàng triều quật khởi.

Giang Thần biết tìm lung tung khắp nơi không phải là biện pháp hay, từ lúc bắt đầu hắn đã tỷ mỉ phân tích. 

Hắn có thể xác định kết giới ở ngoài khe suối là do có người làm cho nó lộ ra ngoài.

- Tà Vân điện là do dư nghiệt của Thần Long hoàng triều sáng lập ra.

- Phi Nguyệt biết địa đồ bí tàng, nhất định Tà Vân điện cũng biết rõ, nhưng bọn họ vô lực một mình mở ra kết giới cho nên mới mượn cơ hội liên hợp các đại năng Long vực lại để liên thủ phá tan kết giới hay sao? 

- Như vậy tại sao lại có tình huống như lúc này? Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?

Đột nhiên, Giang Thần cảm giác có người đang tới gần bên này, hắn thu khí tức lại, núp trong bóng tối.

- Giang Thần, đi ra đi! Ta biết ngươi đang ở đây! 

Điều hắn không nghĩ tới chính là, trên không trung truyền đến âm thanh của Lãnh Xuy Huyết.

Giống như người này vừa nhìn thấy hắn đã khó chịu vậy, ở bên ngoài vẫn luôn đối nghịch với mình, sau khi đi vào còn cố ý chạy tới, nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí kia, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

- Ngươi đến tìm cái chết sao? Ta còn chưa đi gây sự với ngươi mà. 

Giang Thần cũng không sợ hắn mà thoải mái đi tới không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.