Thần Võ Chiến Vương

Chương 427: Thảm bại



Quỷ Thương, đứng thứ ba mươi mốt Thăng Long bảng hạng nhất, Thông thiên cảnh tầng tám.

Đây là sức chiến đấu ở bề ngoài, nhưng ai cũng biết, nhân vật có thể đi vào đến năm mươi vị trí đầu, không phải là bằng vào cảnh giới đã có thể cân nhắc được.

Giang Thần vừa rút ngắn chênh lệch cảnh giới của hai người đến hai tầng, dựa theo kinh nghiệm từ trước đó, phần thắng của hắn rất lớn. 

Nhưng chẳng biết vì sao, khi Quỷ Thương nhìn sang, cảm giác ngột ngạt mang đến lúc trước không bởi vì cảnh giới tăng lên mà yếu bớt.

Thậm chí ngay khi hai người đến gần, hắn đã nổi da gà.

Quỷ Thương nắm lấy cơ hội mà hắn khổ sở có được từ mấy ngày qua cho nên lập tức ra chiêu trước, hai tay vẫn còn đang nhanh chóng kết ấn. 

Ở trong quá trình này, quanh thân hắn hình thành một mảnh từ trường rất mạnh mẽ.

- Thiên thủ ấn pháp!

Khi hai tay vung lên chẳng khác nào có ngàn vạn cơn sóng, chưởng ấn trùng điệp, vỗ mạnh hướng về phía Giang Thần. 

- Hả?

Giang Thần không nói hai lời, lực lượng kiếm đạo và lực lượng phong lôi rót vào bên trong Xích Tiêu kiếm, thân thể thúc giục lực lượng của Thần mạch và lực lượng thần long.

Lúc này hắn đã là tầng sáu, nhìn qua rất nổi bật. 

Nhưng ở dưới công kích của chưởng ấn vẫn luống cuống tay chân như cũ, không ngừng lùi lại.

- Kinh nghiệm đối chiến vẫn còn dừng lại ở giai đoạn vô tri.

Quỷ Thương cười lạnh một tiếng, người tiến gần về phía trước, hai tay thay đổi thất thường, chưởng lực mạnh mẽ mà mãnh liệt. 

- Ngươi đã có thói quen dựa vào ngoại lực, hơn nữa còn là hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, chuyện này nhất định là nguyên nhân khiến cho ngươi biểu hiện ra vẻ non nớt như trẻ con vậy.

Quỷ Thương lại bắt đầu thói quen của mình, muốn trêu chọc trước khi Giang Thần chết, thông qua ngôn ngữ để đánh đổ nội tâm của hắn.

Làm được chuyện này hắn sẽ rất thỏa mãn, truy sát mấy ngày qua cũng đáng. 

- Thiên võ ý cảnh!

Hắn không nghĩ tới Giang Thần đang trực tiếp ở thế yếu lại bị ảnh hưởng, không hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Đối mặt với kiếm độc nhất vô nhị trong tay của Giang Thần, Quỷ Thương vẫn thong dong đối mặt như cũ, miệng còn châm chọc nói: 

- Đây là lá bài tẩy cuối cùng của ngươi sao? Cũng không ra sao cả.

Kiếm đạo thăng hoa, lực lượng có thể đánh nát vạn vật, thế nhưng Quỷ Thương lại lấy thân thể máu thịt để ngăn cản.

- Ngu xuẩn, còn không biết vấn đề nằm ở đâu sao? 

Quỷ Thương đột nhiên quát to một tiếng:

- Lực sát thương kiếm của ngươi không đạt đến trình độ nên có của lực lượng ở bên trong cơ thể ngươi!

Không phải là hắn có lòng tốt chỉ điểm Giang Thần, cho dù hắn cũng không nói sai. 

Khi Giang Thần ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, Quỷ Thương cười gằn.

- Quỷ thủ tuyệt sát!

Quỷ Thương cần thời điểm người ta ngộ ra này, khi đó hắn sẽ dùng sát chiêu, làm cho người ta không có cơ hội thay đổi, chết đi ở trong tình huống hối hận. 

Vạn ngàn thủ ấn trải rộng toàn bộ bãi cát, sau đó lại hợp lại làm một, hình thành một cái Quỷ Thủ Ấn rất nhỏ bé và bình thường.

Bãi cát bị lật tung, cát vàng đầy trời cuốn lên trên không trung.

Giang Thần cắn răng, lúc này coi như là thi triển ra Sát na kiếm pháp cũng không làm nên được chuyện gì, lại càng không chạy trốn được. 

- Lôi Đình thần giáp! Hỏa thần hộ thể!

Giang Thần chỉ có thể dùng hết tất cả thủ đoạn phòng ngự, ngoại trừ Lôi Đình thần giáp ra hắn còn dùng ngọn lửa hừng hực để bao phủ toàn thân.

Nhưng khi quỷ thủ bắn trúng hắn, thân thể hắn vẫn không ngừng ngã xuống, bay ra xa hơn trăm thước, Lôi Đình thần giáp và ngọn lửa hừng hực đều biến mất. 

- Võ học cao thâm khó dò, thế nhưng thực lực của bản thân không theo được thì lại chẳng là cái thá gì cả.

- Ta đoán ngươi luôn luôn dựa vào võ học cao siêu để vượt cấp khiêu chiến, thế nhưng, người ngươi đánh bại lại chỉ là hạng xoàng xĩnh mà thôi.

- Dùng trình độ của ngươi, bất kỳ một ai trong năm mươi người đứng đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất ngươi cũng không đánh lại được. 

- Chỉ cần ngày nào ngươi còn không có cách nào nắm giữ được điểm mà ta nói thì ngươi sẽ vĩnh viễn không đạt được tới tầng thứ này.

- Điều đáng tiếc chính là, ngươi không đạt tới được nữa đâu.

Quỷ Thương đi từng bước một về phía hắn, chiến đấu với Giang Thần, không chỉ hắn không kiệt lực mà trái lại còn khôi phục được không ít. 

Giang Thần đứng lên, Lôi Đình thần giáp và ngọn lửa hừng hực cũng không phải là không có tác dụng gì cả, cũng còn không đến mức chờ chết.

- Chuyện mà Quỷ Thương ta muốn làm, không có chuyện gì là ta không làm được, người ta muốn giết, không có người nào ta là không giết được.

Quỷ Thương ngạo nghễ nói: 

- Ngươi quỳ xuống nhận lấy cái chết, hay là giãy dụa đây?

- Ta lựa chọn sống sót.

Nói đoạn Giang Thần lần nữa bay lên, chỉ là lần này phương hướng không ngờ lại là biển rộng. 

Quỷ Thương chưa từng gặp qua người có ý chí mạnh mẽ như vậy, vốn là hai người không cách nhau được bao xa.

Trước khi Giang Thần bay lên cao, hắn lại vỗ ra một chưởng, vỗ trúng sau lưng của Giang Thần.

Giang Thần phun ra một ngụm máu lớn, nhưng cũng không chậm trễ một chút nào, tiếp tục bay về phía trước. 

- Thực sự là một con gián.

Quỷ Thương lắc lắc đầu, đuổi theo, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Giang Thần tử vong.

Có điều không bay ra được bao xa, tốc độ của Quỷ Thương chậm rãi chậm lại, bởi vì ở cuối tầm mắt hắn, thiên địa đã xuất hiện dị tượng. 

Bọn họ đi tới phần cuối của tiểu thế giới, phương xa đã không có đường đi nào nữa.

Phần cuối rất giống như có vô số tấm gương to nhỏ không đều tụ lại với nhau, hình thành một mặt bình phong.

Đến cuối cùng, Quỷ Thương đã hoàn toàn dừng lại, pháp tắc ở trong không gian kia không phải là thứ mà hắn có thể đi chạm vào được. 

Chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì sẽ bị cắt thành vô số khối, hơn nữa bản thân mình còn không biết tại sao.

Thế nhưng lá gan của Giang Thần vô cùng lớn, không ngờ lại dám vào bên trong khu vực này, đi tới đi lui.

- Thực sự là không muốn sống. 

Quỷ Thương cũng rất muốn đi vào bắt hắn ra, thế nhưng suy nghĩ một chút, quả thực hắn cũng không dám.

Hắn cũng hoài nghi rốt cuộc Giang Thần có biết bản thân chính thân đang ở trong nơi ra sao hay không.

- Sao lại không đuổi nữa? 

Trong lúc hắn chần chờ bất định, âm thanh của Giang Thần từ bên trong truyền đến:

- Không phải nói người mà ngươi muốn giết chắc chắn sẽ phải chết sao?

Quỷ Thương giận dữ cười, nói: 

- Vậy ngươi có biết, rất có thể ngươi sẽ bị cắt thành từng mảnh vỡ hay không?

- Ta biết, có điều ngươi yên tâm, đó là chuyện không thể nào.

Ngữ khí của Giang Thần rất tự tin. 

- Ta sẽ bảo vệ ở bên ngoài, ngươi bị thương rất nghiêm trọng, ta muốn xem xem ngươi sẽ sống sót như thế nào.

Quỷ Thương nói.

Nghe thấy hắn nói như vậy, đầu của Giang Thần lớn lên, sự chấp nhất của tên này hắn đã tự thân trải nghiệm qua. 

- Hả?

Đột nhiên, ở phía sau bọn họ, cũng chính là đất bằng ở gần biển rộng đột nhiên có một đạo khí lưu màu vàng óng xông vào trong mây.

Cách nơi này cực xa, cột sáng kia nhìn qua rất nhỏ, thế nhưng cân nhắc đến khoảng cách, như vậy tuyệt đối sẽ là động tĩnh rất kinh người. 

- Đây là dấu hiệu có chí bảo xuất thế, xa như vậy mà cũng có thể nhìn thấy được.

Giang Thần cũng chú ý tới, chỉ nghe hắn nói:

- Đáng tiếc người nào đó vô phúc tiêu thụ, chỉ có thể ở đây nhìn chằm chằm vào ta mà thôi. 

- Ngươi không nên nghĩ dựa vào thủ đoạn như vậy để dụ ta đi, ta nói giết ngươi thì nhất định ta sẽ giết ngươi.

Quỷ Thương nghe thấy vậy cũng không hề bị lay động.

Có điều, không tới một phút, hắn đã quay đầu lại mấy lần. 

- Ngươi nói xem động tĩnh lớn như vậy sẽ là bảo vật trên pháp khí, hay linh đan có thể khiến cho người ta đạt đến Tôn giả chứ? Hay là Viêm Long tinh thạch có thể xếp thành một ngọn núi đây?

Giang Thần chậm rãi nói.

- Đáng ghét. 

Quỷ Thương đứng ngồi không yên, lườm hắn một cái, nói:

- Nếu như ngươi có thể sống sót thì vẫn sẽ chết ở trong tay của ta.

Nói xong hắn vội vội vàng vàng bay đi về phía phương hướng cột sáng xuất hiện. 

Giang Thần thở phào một hơi, vui mừng không thôi, nếu không phải có chí bảo xuất thế, quả thật khó mà có thể làm cho tên kia rời khỏi nơi này được.

Nguy cơ được giải trừ, thân thể bị trọng thương làm cho vẻ mặt của hắn rất thống khổ.

- Sớm biết như vậy thì trực tiếp bay đi thì hơn. 

Lần thứ nhất bị bại triệt để như vậy làm cho Giang Thần biết rõ cái gì gọi là vui quá hóa buồn, cũng phát hiện ra mình đã coi thường năm mươi tồn tại đứng đầu Thăng Long bảng hạng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.