Thần Võ Chiến Vương

Chương 489: Truyền tống trận của thánh viện



Nhưng tất cả những chuyện này Giang Thần không có cách nào ngăn cản được, hắn không phải là Điện Chủ của Anh Hùng điện, cũng không phải là gia chủ Cao gia.

Thực lực và thân phận làm cho hắn chỉ có thể giống các Thông thiên cảnh khác, nước chảy bèo trôi, để mặc cho số phận mà thôi.

Hơn nữa so với các Thông thiên cảnh khác, hắn lại càng không có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào cả. 

Ninh Hạo Thiên, Mộ Dung Long, Mộ Dung Hùng sẽ không bỏ qua cho hắn.

- Phụ thân...

Âm Sương nhìn thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là sau khi bên Anh Hùng điện truyền đến tin tức không ổn, nàng đã cảm thấy lo lắng thay Giang Thần. 

- Không cần phải nói phí lời làm gì!

Âm Bá nghiêm nghị nói, trong giọng nói không cho phép có một tia nghi ngờ nào cả.

Trong lòng Âm Sương cảm thấy mát lạnh, nàng quay lưng về phía phụ mẫu, thông qua truyền âm thông báo cho Giang Thần chạy mau. 

Không chỉ có hắn, bất kể là Thủy Nguyên, Nam Công hay là đám người của Cao gia cũng đã rơi vào Tuyệt cảnh.

Hôm nay Mộ Dung Hùng dựa vào nữ nhi của mình, thù riêng của Ninh Hạo Thiên và Giang Thần, cùng với chuyện hôn ước của Phi Nguyệt mà kéo dài thời gian, kéo sức mạnh của Thánh thành lại đây.

Đúng như Giang Thần nói lúc mới diễn ra tất cả mọi chuyện, đây là một âm mưu. 

Nam Công hận mình không coi trọng lời nhắc nhở của Giang Thần, hắn cũng không thông báo cho Anh Hùng điện đề phòng, nếu không, Anh Hùng điện cũng sẽ không bị phá nhanh như vậy.

- Hiện giờ, để ta lên đi!

Mộ Dung Hùng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, dần lộ ra phong mang, nguy hiểm trí mạng. 

- Các vị, đi tới Cao gia ta, tử thủ một phen!

Gia chủ Cao gia dùng phương thức truyền âm nói với những người cùng một trận tuyến.

Thánh Viện không thua lại được nữa, bởi vì rất nhiều người đều ở trong trận pháp của Thánh Viện. 

- Phụ thân, Thần nhi phải làm sao đây?

Cao Nguyệt vội la lên.

Phá vòng vây giết ra ngoài, chỉ có Tôn giả mới làm được, Giang Thần chỉ là một Thông thiên cảnh hiển nhiên không thích hợp đồng thời hành động với bọn họ. 

Hắn không giống các đệ tử Thánh Viện khác, ở lại chỗ này hắn sẽ bị giết chết.

- Giao cho chúng ta đi.

Thủy Nguyên à Nam Công nhìn nhau, đã có chủ ý, chỉ là hy vọng bọn họ có thể ngăn cản được Mộ Dung gia trong thời gian ngắn mà thôi. 

- Không thành vấn đề.

Gia chủ Cao gia dẫn người chủ động xuất kích.

- Đánh thật rồi! 

Thấy cảnh này, đám người Thánh thành đã biết Long vực sẽ không còn bình tĩnh nữa.

- Giang Thần, chết đi.

Mộ Dung Long chờ cơ hội này đã đã lâu, hắn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, giương nanh múa vuốt lao về phía trước. 

Đáng tiếc vận khí của hắn không tốt, vừa tới trước người Giang Thần thì đã bị hai vị Đại trưởng lão Nam Công và Thủy Nguyên đánh bay.

Cũng là bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Nam Công và Thủy Nguyên không có súc lực, nếu không Mộ Dung Long sẽ bị trực tiếp đập chết.

- Giang Thần, ngươi có thể trở thành người đứng đầu bảng Thăng Long bảng trong vòng một tháng, như vậy chúng ta cũng tin tưởng ngươi có thể trở thành cường giả trong các Tôn giả trong vòng một năm, Long vực phong vân biến hóa, tất cả mọi chuyện chờ ngươi trở về cứu vớt. 

Nam Công nói.

- Ngươi là hi vọng của chúng ta.

Thủy Nguyên nói. 

Lần thứ nhất Thủy Nguyên và Giang Thần gặp mặt đã xảy ra xung đột không nhỏ, đã từng một lần không thể hóa giải, bây giờ lại nói lời như vậy, làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

- Hai vị trưởng lão, các ngươi định làm gì vậy?

Giang Thần cảm thấy không ổn, cho dù hắn ý thức được tiếp đó sẽ xảy ra cái gì đó. 

- Thánh Viện trong mỗi một vị diện thế giới đều có đại trận truyền tống, dù cho chỉ có thể truyền tống một chiều. Thế nhưng người khác nghĩ hủy đi Thánh Viện ở các vị diện thế giới là có thể hủy truyền tống trận, làm nó mất đi tác dụng, kì thực không phải vậy.

- Dựa vào năng lượng của Thánh Viện ta hiện tại chỉ có thể đưa ngươi đưa đến Thánh Viện ở Thiên Hà giới, ở nơi đó, ngươi nên cố gắng tu hành.

Hai vị Đại trưởng lão mặc kệ Giang Thần có đồng ý hay không mà đã bắt đầu khởi động trận pháp truyền tống. 

Giang Thần lòng như lửa đốt, không biết nên làm thế nào cho phải, hắn nhìn mẫu thân của mình, Cao Nguyệt cũng nhìn hắn, tuy rằng trong mắt có vẻ không nỡ, thế nhưng nàng vẫn gật gật đầu, tràn ngập sự cổ vũ nhìn hắn.

Chợt, Giang Thần lại nhìn người mà hắn quen thuộc.

Hàn Ty Minh, Ứng Vô Song, Âm Sương, cùng với Phi Nguyệt, trên mặt hắn hiện lên vẻ hổ thẹn, hắn không thể giúp nàng cái gì. 

Lúc này, trên mặt đất quảng trường giữa bốn viện có phù văn màu vàng thần bí hiện ra, lít nha lít nhít, nối liền cùng nhau, tạo thành một cái vòng tròn, lực lượng cuồn cuộn dâng trào ra.

- Là truyền trống trận! Mau ngăn cản bọn họ, không thể để cho hắn chạy! Hắn là Thiên Phượng chân huyết đó.

Mộ Dung Hùng không tính tới việc còn có thể sử dụng được truyền tống trận, chuyện này làm hắn rất là lo lắng. 

Một khi để Giang Thần chạy trốn, dùng tốc độ quật khởi của hắn, e rằng không cần một năm là đã có thể giết trở về được!

Nhưng mà khi Mộ Dung Hùng phát hiện ra đã quá muộn, truyền tống trận đã tràn ngập ánh sáng.

Giang Thần còn chưa kịp nói cái gì thì đã bị hai người Nam Công và Thủy Nguyên đẩy vào. 

Người của hắn như mang theo ánh sáng đồng thời xông về phía chân trời, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

- Anh Hùng điện thành lập ở Long vực đã được ngàn năm, chưa từng làm chuyện thiệt người lợi mình, nếu trong lòng các vị còn có nửa điểm lương tri thì nên giúp chúng ta phá vòng vây!

Thủy Nguyên hét dài một tiếng, mang theo lực lượng còn sót lại của Anh Hùng điện và Cao gia bắt đầu phóng đi ra ngoài. 

Một chút người khoanh tay đứng nhìn sau khi nghe thấy hắn nói như thế, phản ứng không nhỏ, rất nhiều người đều có ý định động thủ, thế nhưng nhìn thấy những người khác đều không tỏ thái độ thì bọn họ cũng lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì trước vẫn là ở trong phạm vi của Thánh Viện, cho nên người phá vòng vây sẽ rất dễ rời đi, Mộ Dung gia muốn đuổi theo thì lại bị nhốt ở trong trận pháp.

- Phá trận, phá trận cho ta! 

Mộ Dung Hùng tức đến nổ phổi kêu lên.

Để cho Giang Thần chạy, tuyệt đối không thể để cho đội ngũ này tìm tới nơi để thủ, nếu không chỉ có gọi Đại tôn giả tới thì mới có thể công phá được.

Điểm đáng tiếc chính là, trong đội ngũ của Mộ Dung gia không có trận pháp sư. 

- Các ngươi ai tới? Đây chính là một công lao lớn đó!

Mộ Dung Hùng nhìn về phía đám người phía dưới kêu lên.

Nhưng mà, những người này cũng không hưởng ứng giống như lúc Thủy Nguyên nói, cũng không có ai lên tiếng cả. 

Những người này hoảng sợ sợ sệt, nhưng vẫn có người còn sót lại lương tri.

Lúc này, một nhánh quân đội bay tới bên này.

Sau khi tiến vào phạm vi tầm mắt của bọn hắn, mỗi người trong Thánh Viện đều giật mình không nhỏ, không chỉ có bởi vì bọn họ có khí tức rất mạnh mẽ mà còn có giáp trụ ở trên người bọn họ. 

Kim loại cứng rắn giống như không có khe hở mặc lên trên người, giống như một kiện y phục bó sát người, ngay cả mũ giáp dường như cũng được nối với giáp trụ vậy.

Trên cương giáp có vô số đường nét, mũ giáp cũng là cùng một khối, hai bên trái phải đều được điêu khắc rất tỉ mỉ.

Thông qua những lỗ nhỏ trên tấm sắt là có thể nhìn thấy từng ánh mắt lợi hại ở trong bóng tối. 

Thân thể binh lính đi đầu rắn chắc, cao to, hầu như gấp đôi người ở phía sau, hắn đi tới không trung của Thánh Viện, tay đặt ở bên hông, nhẹ nhàng nhấn một cái nút bấm nào đó.

Tức thì, trận pháp của Thánh Viện đã bị một luồng sức mạnh to lớn không nhìn thấy bóp nát, đám người Mộ Dung Hùng lập tức khôi phục lại sự tự do.

- Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành chưa? 

Thanh âm cứng cáp mạnh mẽ như từ bên trong kim loại truyền đến.

Mộ Dung Hùng rất hồi hộp, nói tình huống lúc này ra.

- Chúng ta sẽ đóng quân trong Cửu Thiên giới. 

Nghe thấy hắn nói như thế, Mộ Dung Hùng lập tức yên tâm, có chi Nghịch Long quân này ở đây, hắn có thể quét sạch tất cả cản trở.

- Âm Trang chủ.

Mộ Dung Hùng đặt mục tiêu ở trên người Thánh thành tiền trang. 

Hắn muốn thống lĩnh Long vực, không phải là hủy diệt Long vực, vì lẽ đó không thể bỏ qua vị đại tài chủ này được.

- Có chuyện gì?

Sắc mặt Âm Bá rất nghiêm túc, trong lòng cảm thấy không ổn. 

- Ta thấy Âm Sương cô nương cũng đến tuổi lập gia đình, Mộ Dung Long nhà ta không sai, ngươi thấy thế nào?

Mộ Dung Hùng cười nói.

Âm Bá không chút nghĩ ngợi đã muốn cự tuyệt, nhưng rất nhanh hắn đã chú ý tới Nghịch Long quân ở trên không trung, lời đến miệng đã không nói ra được thành lời. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.