Thần Võ Chiến Vương

Chương 514: Vô đề



Phòng nhỏ cũng ở trên chiếc chiến hạm này, một gian phòng ở bên trong thân tàu, người muốn vào thì phải nhảy vào từ bên trên.

Quân Quan và một đám người xem náo nhiệt đi theo phía sau lưng Giang Thần, tất cả đều muốn nhìn một chút xem hắn thông qua ba lần cơ hội sẽ đạt được tiến bộ ra sao.

Rất nhiều binh lính lúc này phải trở về trong doanh trại thay ca có chút không cam lòng, không thể tận mắt nhìn thấy được kết quả. 

- Nghe nói lần này trong các tướng lĩnh mới chiêu mộ đến đều có một ngàn điểm chiến công.

- Ta thấy hắn không biết điểm chiến công quý hiếm thế nào, đợi tới khi hắn ra khỏi chiến trường thì sẽ đau lòng về ba trăm điểm chiến công này.

- Người xuất sắc nhất cũng phải hơn mười lần mới có thể có được thành tích, tên này dựa vào cái gì mà nghĩ mình ba lần sẽ thu được thành tích cơ chứ? 

Nghe được tiếng bàn luận của những người bên người, Giang Thần chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Lầu cao vạn trượng thì cũng phải dựng từ mặt đất, đạo lý nông cạn đơn giản như vậy mà rất nhiều người lại không hiểu.

Hắn không cầu đạt đến trình độ ra sao ở trong ba lần này, chỉ cầu có thể phát huy ra được trình độ tốt nhất thì sẽ có thể tiến bộ được. 

Chỉ là hắn cũng lười nói với những người này.

Đối mặt với những kẻ ngu dốt như vậy thì cứ để hắn duy trì quan điểm sai lầm, tiếp tục ngu xuẩn như vậy là được.

- Vũ khí của ngươi là gì? 

Quân Quan đi theo tới hỏi. Căn phòng nhỏ này không phải vừa vào sẽ lập tức bắt đầu.

Bởi vì trước đó còn cần muốn tiến hành giả thiết, không biết là đao kiếm, hay là thương côn.

Câu trả lời của Giang Thần tự nhiên là kiếm. 

Quân Quan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đi tới lối vào của phòng nhỏ, tất mất sức mang theo một hình tam giác nhắm ngay một thanh kiếm nhỏ khắc ở trên đất.

- Mỗi lần một phút, 15 phút, mặc kệ ngươi làm như thế nào, thời gian vừa đến thì phải đi ra ngoài.

Giang Thần chú ý tới trần nhà của phòng nhỏ được chế thành từ huyền thiết, ngoại trừ cửa ra vào hình tròn ở giữa ra, những nơi còn lại phân biệt là các khu có công năng không giống nhau. 

Nói thí dụ như thứ mà Quân Quan chuyển động vừa nãy.

- Rất nhiều người đều nói phòng nhỏ này không có hiệu quả, vì lẽ đó thứ này biểu thị tiến bộ mà ngươi đạt được ở bên trong.

- Ngươi cẩn thận nhìn xem, đến lúc đó đừng oán giận ta không nhắc nhở. 

Quân đoàn đã thấy rất nhiều bởi vì tay trắng trở về ở phòng nhỏ mà sau đó khóc lóc om sòm, cho nên trước khi bắt đầu hắn mới cảnh cáo một phen.

Giang Thần đi tới vừa nhìn thì lập tức phát hiện ra ngọn nguồn năng lượng được tạo thành từ rất nhiều ô vuông, tổng cộng có một trăm.

- Một lần một ô, vượt qua mười ô thì mới có thể cảm nhận được sự tiến bộ của chính mình, đến lúc đó nếu như ba lần cơ hội của ngươi mà không đạt tới thì không cần phải oán giận làm gì. 

Quân Quan không tin hắn có thể làm được chuyện gì, ngữ khí rất là thiếu kiên nhẫn, lại có chút xem thường.

- Dường như ngươi cho rằng nhất định ta sẽ lãng phí thật sao? Chúng ta đánh cuộc đi.

Khi vị Quân Quan này mở ra, Giang Thần đột nhiên mở miệng. 

Vừa nghe lời này, đám người chung quanh đều cảm thấy rất hứng thú.

Quân Quan liếc mắt nhìn hắn, rất khinh thường nói:

- Ngươi định cá cược thế nào? 

- Nếu như ba lần cơ hội của ta mà đạt tới một nửa ô vuông, ngươi cho ta một ngàn điểm chiến công, nếu như không đạt tới, linh dược ta đổi vừa nãy sẽ cho ngươi.

- Linh dược của ngươi là ta đổi, chỉ trị giá hơn 500 điểm chiến công mà thôi.

Dáng vẻ của Quân Quan rõ ràng là động tâm. 

- Thế nhưng nghe khẩu khí của ngươi, nếu như trong ba lần mà ta đạt đến một nửa, cũng chính là năm mươi ô vuông, là chuyện không thể nào mà.

Giang Thần khẽ cười nói.

- Đúng vậy, đừng sợ! Dù sao cũng là ngươi thắng chắc mà! 

- Ta rất muốn nhìn một chút xem bộ dáng mất hết vốn liếng của tên này, nhìn bộ dáng một ngàn điểm chiến công đổ xuống sông xuống biển của hắn sẽ ra sao.

- Đồng ý hắn!

Các binh lính bên người hắn bắt đầu ồn ào, trong quân rất buồn, chỉ cần hơi có chút việc vui, bọn họ sẽ không muốn bỏ qua. 

- Được, ta đồng ý với ngươi, ta rất muốn xem xem ngươi đạt được năm mươi ô vuông trong ba lần thế nào.

Quân Quan không có suy nghĩ nhiều mà lập tức đáp một tiếng, cũng nói:

- Còn nữa, ngươi không cần đùa nghịch tâm cơ, phòng nhỏ này sẽ căn cứ vào trình độ Chiến đạo của cá nhân để thống kê hiệu quả, không phải trước đó ngươi đạt được trình độ gì thì sẽ có thể đạt đến năm mươi ô. 

Hắn cho rằng Giang Thần định giở trò lừa bịp, đây là giải thích duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.

Nếu thực sự là như vậy thì chỉ có thể nói Giang Thần ngu không thể cải tạo được, tự cho là hiểu rõ phòng nhỏ hơn so với hắn.

- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi. 

Giang Thần nở nụ cười xem thường, từ lối vào nhảy vào bên trong.

Cửa ra vào tự động đóng lại, Giang Thần như là bị giam ở bên trong một cái lồng sắt gió thổi không lọt, cực kỳ đen.

Chỉ là người chung quanh biết, phòng nhỏ này rất là an toàn, nhiều nhất chỉ là không có hiệu quả mà thôi. 

Thời gian một phút nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Quân Quan đứng ở trên mặt phòng nhỏ, trong lòng thầm tính toán phải đổi linh dược của Giang Thần như thế nào mới thành điểm chiến công được.

Lấy về đổi thành điểm chiến công là chuyện không thể. 

- Không thể làm gì khác hơn là chờ người khác tới đổi linh dược tương đồng, khi đó ta sẽ trực tiếp đổi điểm chiến công về phía ta.

Quân Quan thầm tính toán ở trong lòng, còn không quên oán giận phải phiền phức như vậy, nghĩ thầm nếu như Giang Thần bắt đầu từ trước lúc đổi linh dược thì tốt rồi.

- Từ Bình, nhìn dáng vẻ nắm chắc phần thắng của ngươi, dường như ngươi nhất định sẽ thắng vậy. 

Những sĩ quan khác nhìn về phía hắn rồi trêu chọc.

- Ha ha ha, không phải các ngươi đang nói phí lời sao?

Từ Bình đắc ý cười, nói: 

- Nếu như hắn đánh cuộc với ta là mười hoặc là năm ô, như vậy nhất định ta sẽ không cá cược, nhưng hắn lại đánh cược năm mươi ô, như vậy ta sẽ chắc thắng!

Những sĩ quan khác không khỏi gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.

Trong lúc nói chuyện, thời gian một phút trôi qua, nắp của phòng nhỏ tự động mở ra. 

Giống như mở một cái lồng hấp ra, hơi nóng màu trắng nóng hổi không ngừng từ trong đó trào ra.

Giang Thần từ bên trong nhảy ra, mồ hôi đầm đìa, cũng không biết là nóng hay là mệt.

Chợt ở chỗ công cụ đánh giá có âm thanh bánh răng và dây xích chuyển động, chỉ thấy ô vuông bên trong công cụ bắt đầu sáng lên từng ô một. 

- Làm sao lại vậy được chứ?

Dựa theo Từ Bình nói, người bình thường một lần thắp sáng một ô đã được xem như là rất ưu tú rồi, sáng lên liên tục như vậy sẽ khiến cho người ta có chút không biết làm sao.

Trong nháy mắt, mười ô vuông sáng hết, nhưng mà thế vẫn không yếu bớt, ngược lại còn nhanh chóng tăng lên. 

Khi tới hai mươi ô, người ở chỗ này cùng nhau há hốc mồm.

Ba mươi ô, toàn trường ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

Khi qua bốn mươi ô, vẻ mặt trên mặt của Từ Bình vô cùng đặc sắc. 

Cũng còn may, khi tới ô thứ bốn mươi bẩy, rốt cuộc không sáng lên được nữa.

Từ Bình thở phào một hơi, nhưng rất nhanh, hắn như là phát điên chạy đến bên cạnh công cụ đánh giá, cũng không biết động vào cái gì mà những ô vuông sáng lên từ từ ảm đạm.

- Ngươi không đạt đến năm mươi ô, tiếp tục đi. 

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Từ Bình mặt không biến sắc nói.

- Trời ạ, còn có thể như vậy sao?

Trong đám người xem náo nhiệt có người kêu lên. 

Sau khi bắt đầu, năng lượng của phòng nhỏ đều là được tích lũy, mãi cho đến khi đổi người.

Giang Thần lần thứ nhất đã là bốn mươi bảy ô, lần sau chỉ cần tùy tiện là có thể vượt qua được năm mươi ô.

Kết quả Từ Bình trực tiếp dập tắt, làm lại từ đầu, rõ ràng là hắn không thua nổi. 

- Nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, hứng thú khi thắng ngươi của ta sẽ càng lớn.

Mặc dù Giang Thần không biết là tích lũy hay là phải lên từ đầu, thế nhưng hắn có thể từ vẻ mặt của Từ Bình là có thể nhìn ra được hắn không thua nổi.

- Đừng có nói mạnh miệng! 

Từ Bình cả giận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.