- Nói hươu nói vượn! Khâu Ngôn áp chế Quân Pháp Xử, không để ý tới quân quy, cái gì gọi là hợp tình lý cơ chứ?
Doanh trưởng Phi Kỵ doanh cả giận nói.
Giang Thần nói vun vào, đó là đánh vào mặt mũi của bọn họ.
Đôi mắt âm trầm của sĩ quan cao cấp đang cảnh cáo Giang Thần, bảo hắn không được phạm phải sai lầm.
Giang Thần phảng phất không thấy, nói:
- Thứ nhất, Khâu Ngôn doanh trưởng đang tìm quyền lợi cho các sư huynh đệ chết đi, những người này đều vì hoàng triều mà chết, có quân công hiển hách, coi như không đồng ý với thỉnh cầu này thì cũng không nên xử phạt.
- Thế nhưng nàng đã nói, nếu không đồng ý thì sẽ không vì hoàng triều mà chiến nữa.
Sĩ quan cao cấp nói.
- Doanh trưởng tổn thương quá độ, lời này không thể coi là thật, lại là do các ngươi vô tình từ chối trước.
Giang Thần không cho đối phương thời gian đặt câu hỏi, lập tức nói:
- Mặt khác, dựa theo quy định binh dịch bên trong quân quy, binh lính không có đồ đằng Phi Long có thể đưa ra yêu cầu rời khỏi quân doanh.
- Quân quy có này điều sao?
Sĩ quan cao cấp không dễ tin lời này, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Thần không tha.
- Điều thứ 312.
Giang Thần lạnh nhạt nói.
Sĩ quan cao cấp nói:
- Mang quân quy ra.
Rất nhanh đã có sĩ quan trẻ tuổi mang theo quân quy thật dài đưa tới trước mặt hắn, lật đến đoạn mà Giang Thần đã nói, sắc mặt của sĩ quan cao cấp lập tức thay đổi.
- Thứ hai, Khâu Ngôn đang lấy lại công đạo thay cho các binh sĩ đã chết ở trong doanh trại.
Giang Thần lập tức nói:
- Đây chẳng lẽ không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?
Nói đến đây, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh lại không phục, nhưng sĩ quan cao cấp này lại nói:
- Trong hành động lui lại, Bắc Phủ doanh, Phi Kỵ doanh không có tổn thất.
- Xin hỏi kết quả điều tra thế nào, có thể mang ra hay không?
Giang Thần hỏi.
Lần này sĩ quan cao cấp không nói lời nào nữa.
Giang Thần lại nói:
- Không có sao? Như vậy lời của nhân chứng cũng không có sao?
Nói tới chỗ này, bên ngoài Quân Pháp Xử đã bắt đầu hò hét loạn lên.
- Ta nói không sai thì sẽ không sai!
Sĩ quan cao cấp tức giận nói.
- Ngươi nói không sai thì sẽ không sai sao, ngươi cho rằng, ngươi là ai?
Giang Thần đột nhiên giận dữ, quát lên:
- Xích Diễm doanh có bốn phó tướng, 974 binh lính chết trận, kết quả không đáng để ngươi điều tra, không có chứng cứ đã nói ra kết quả như thế, các ngươi coi mạng người là cái gì chứ?
Dường như Giang Thần cảm thấy còn chưa hết giận, tiếp tục nói:
- Quan lại các ngươi bao che cho nhau, sẽ chỉ làm cho những binh lính còn đang phấn khởi chiến đấu đau lòng, chúng ta không có đồ đằng thì không coi mạng của chúng ta là gì, như vậy tại sao chúng ta nên chiến thay cho hoàng triều cơ chứ?
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Quân Pháp Xử khinh người quá đáng!
Bên ngoài, các binh lính được triệu tập lâm thời đều giận dữ, dồn dập mở miệng.
Đây cũng là mục đích của Giang Thần, lý tính nói cho hắn biết khoanh tay đứng nhìn là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn không làm được.
Nhìn âm thanh khàn khàn của Khâu Ngôn nói ra những câu nói kia, lúc đó hắn cảm giác nếu như mình không làm chút gì, như vậy hắn không xứng làm nam nhân.
Hắn chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp này, lợi dụng lửa giận của mọi người mà thôi.
Người tạo thành quân đoàn thứ ba chính là những binh lính được triệu tập lâm thời như bọn họ, vốn là đã bất mãn người hoàng triều kỳ thị bọn họ. Hiện tại bị Giang Thần nói vậy, rất có khả năng sẽ xảy ra nổi loạn.
- Lớn mật!
Quan quân Quân Pháp Xử ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ánh mắt hận không thể giết chết Giang Thần.
- Các ngươi nói ta lớn mật? Như vậy, ta nói sai chỗ nào chứ?
Giang Thần không chút hoang mang, hỏi ngược lại.
Sĩ quan cao cấp lạnh lùng mở miệng:
- Lớn tiếng ồn ào ở Quân Pháp Xử, chịu một trăm trượng!
- Các ngươi!
Nghe được những lời vô liêm sỉ này, suýt chút nữa Khâu Ngôn đã không nhịn được.
Chỉ là nàng lập tức bị Giang Thần ngăn lại, hắn truyền âm nói:
- Không nên vọng động, cứ giao cho ta.
Sau đó, hắn trào phúng nói:
- Khá lắm, hay cho lớn tiếng ồn ào, ta nhận phạt, thậm chí còn đồng ý rút khỏi quân đội.
- Trăm lần, ngươi sẽ chết.
Khâu Ngôn vội la lên.
- Nhưng nói như vậy, bọn họ sẽ không trút lửa giận lên trên người ngươi.
Giang Thần truyền âm nói.
Sĩ quan cao cấp không cười gằn, vài tên binh lính trên người mặc chiến giáp từ bên ngoài đi tới, cầm thiết côn trong tay, đưa tay đè lấy vai của Giang Thần.
Bắc Phủ doanh trưởng và Phi Kỵ doanh trưởng cười gằn, dáng vẻ kia như là đang nhìn một thằng về vậy.
- Dừng tay.
Đột nhiên, một bóng người tiến quân vào Quân Pháp Xử, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế mười phần.
Nhìn thấy hắn đến, đám quan quân rối loạn một trận, ngay cả Bắc Phủ doanh trưởng và Phi Kỵ doanh trưởng cũng vội vàng cúi đầu.
- Là ngươi?
Giang Thần cũng rất bất ngờ, người này chính là thanh niên đã giúp hắn lúc trước.
Thanh niên kia dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn yên tâm, lại nhanh chân đi đến trước người sĩ quan cao cấp, lạnh lùng nói:
- Là ai cho ngươi quyền lợi, tùy tiện sắp xếp tội danh vậy?
- Không, không ai cả.
Sắc mặt của sĩ quan cao cấp rất khó coi, thân thể bắt đầu run rẩy.
- Là ai làm cho ngươi biến thành người mù, mặc kệ chuyện của Xích Diễm doanh vậy?
Thanh niên không dễ dàng buông tha cho hắn, lại hỏi.
- Chuyện này...
Lần này, sĩ quan cao cấp không nói ra lời.
- Hơn nữa chuyện này mà còn cần điều tra sao? Bắc Phủ doanh và Phi Kỵ doanh chưa từng xuất hiện ở nơi lẽ ra nên xuất hiện, dẫn đến Xích Diễm doanh hai mặt thụ địch, đây là chuyện rõ ràng như ban ngày mà.
Nghe vậy, sĩ quan cao cấp đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Nếu ngươi không làm cái gì thì sĩ đừng có làm nữa, trở về mua đậu hũ rồi đập vào đó mà tự tử đi.
Thanh niên kia nói.
Giang Thần cả kinh, không nghĩ tới tên này lại có lai lịch lớn như vậy, lại có thể làm cho Quân Pháp Xử cao quý bị bãi miễn.
- Còn có hai người các ngươi, chuyện này ta sẽ không để yên đâu.
Thanh niên nhìn về phía Bắc Phủ doanh trưởng và Phi Kỵ doanh trưởng, rất không khách khí nói.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, thanh niên kia đi tới trước người Giang Thần và Khâu Ngôn, nghiêm túc nói:
- Thảm cảnh của Xích Diễm doanh, sẽ lập tức có câu trả lời.
- Đa tạ Triệu tướng quân.
Khâu Ngôn biết hắn, cũng biết hắn tên gì.
- Triệu Văn Hạo, quân trưởng Hạo Nguyệt Quân.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc không rõ của Giang Thần, thanh niên kia tươi cười nói.
Giang Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó nghi hoặc lại lắc lắc đầu, vẫn không rõ thân phận này đại diện cho cái gì.
Sau đó hắn mới biết Hạo Nguyệt Quân là đệ nhất quân của trung quân.
Triệu Văn Hạo chính là đệ nhất quân trưởng của trung quân.
Chỉ là Giang Thần biết, người có thể bãi miễn sĩ quan cao cấp, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quân trưởng.
Sau khi từ biệt Triệu Văn Hạo, Giang Thần và Khâu Ngôn trở lại Xích Diễm doanh.
- Doanh trưởng, nguyện vọng của ngươi ta sẽ hoàn thành giúp ngươi.
Trên đường, Giang Thần đột nhiên nói.
- Cái gì?
- Đồng môn của ngươi, đệ đệ của ngươi, bọn họ đều sẽ nhận được thứ mà bọn họ nên có được.
Giang Thần nói.
Khâu Ngôn nghĩ một lúc mới rõ ý của hắn, nàng nói:
- Ngươi có thể làm được hay sao?
Nàng là doanh trưởng, Giang Thần là phó tướng, địa vị của hai người như đã đổi qua lại vậy.
Kết quả Giang Thần lại bảo đảm với nàng, làm cho người ta có cảm giác không biết làm sao.
- Ta nên cảm ơn những lời nói ngày hôm nay của ngươi.
Không chờ Giang Thần mở miệng, Khâu Ngôn chân thành nói.
Trải qua phát tiết, tâm tình của Khâu Ngôn đã bình phục lại, không sa sút, muốn đi tìm chết như vậy nữa.
Cũng đúng như Triệu Văn Hạo bảo đảm, cũng không lâu sau, Bắc Phủ doanh và Phi Kỵ doanh bởi vì làm lỡ quân tình nghiêm trọng mà phải chịu xử phạt không nhẹ.
Xích Diễm doanh anh dũng phấn khởi chiến đấu, được tưởng thưởng và bồi thường.
Cứ như vậy, rốt cuộc bầu không khí ngột ngạt tràn ngập ở Xích Diễm doanh lúc trước đã biến mất không còn tăm hơi.
Tinh thần của toàn bộ Xích Diễm doanh lần nữa tăng lên, làm cho Giang Thần có cảm giác vui mừng.