Trong nửa canh giờ hành quân sau đó, Giang Thần phát hiện ra Ma tộc ở nơi này rất thông thường.
Ma tộc quy mô lớn nhìn qua đáng sợ, thế nhưng lại không uy hiếp được đại quân.
Đương nhiên, nếu như là một người đơn độc gặp phải thì sẽ là một chuyện khác.
Chỉ là Giang Thần chú ý tới trong cơ thể Ma tộc chết đi sẽ có quang châu màu máu, bị hút tới chiến hạm ở giữa trong quân.
- Tại sao yêu ma cấp thấp có thể có quang châu chứ?
Giang Thần cảm thấy hiếu kỳ.
Lúc này, đại quân đang dừng lại ở trên một ngọn núi thảm thực vật khan hiếm, ở nơi bằng phẳng giữa sườn núi có không ít kiến trúc loại con rối đang làm việc.
Một chút giáp sĩ và giám công chú ý tới đại quân, không chút do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.
- Truy Ảnh Quân!
Tiên phong doanh trong Trung quân nhanh như tia chớp lướt ra khỏi đội hình, đi truy sát.
Kẻ địch cơ hồ không có sức chống cự, chết ở bên dưới đồ đao, hầu như đều là Thông thiên cảnh, có hơn mấy chục người, trực tiếp chết đi.
Lúc trở lại Truy Ảnh Quân có mang theo mười mấy tù binh, bị mang tới trên chiến hạm để tra hỏi.
Cùng lúc đó, tám đại doanh bắt đầu lục soát thành trì còn chưa được dựng thành.
So với nói là thành trì, còn chẳng bằng nói là kiến trúc được dựng lên từ tường thành bốn phía, bên trong không phải là phòng ốc, mà là một loạt hòn đá được xếp vuông vức, dường như quan tài đóng ở trên mặt đất vậy.
- Chẳng lẽ Nghịch Long quân đang tự đào mồ chôn cho mình sao?
Doanh trưởng Bắc Phủ doanh dùng tay đánh vào hòn đá, giả vờ hài hước nói.
Bắc Phủ doanh trưởng và Phi Kỵ doanh trưởng nói là phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, nhưng hiện tại xem ra cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
Bỗng nhiên, sau khi thủ hạ của Bắc Phủ doanh trưởng hắn hòn đá ra ngoài, hòn đá biển đổi, mặt ngoài có ánh sáng hiện ra, ngưng tụ ra phù văn lít nha lít nhít.
- Lùi tới không trung!
Ra lệnh một tiếng, tám đại doanh lập tức tiến lên trên không, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng.
Cũng còn may ánh sáng trên tảng đá kia lại ảm đạm đi, không có chuyện nguy hiểm xảy ra.
- Ngươi lỗ mãng ngu xuẩn, không nên lôi kéo người khác cùng chịu tội với ngươi.
Khâu Ngôn nổi giận nói.
- Khà khà, dù sao cũng không có chuyện gì, sốt sắng như vậy làm gì chứ?
Bắc Phủ doanh trưởng không quan tâm, chợt hắn phát hiện ra cái gì đó, rất hứng thú nói:
- Nhìn binh lính của ngươi kia, sợ đến mức gì thế kia?
Ở dưới lời của hắn, mọi người chú ý tới sắc mặt của Giang Thần quả thực rất khó coi, như gặp đại địch.
- Làm sao thế?
Khâu Ngôn hỏi.
- Đây không phải thành trì duy nhất, thứ Nghịch Long quân muốn xây dựng cũng không phải là thành trì, mà bọn họ là muốn thông qua thành trì để bố trí kết giới và trận pháp kết hợp tạo thành lĩnh vực.
Giang Thần nghiêm nghị nói.
- Ngươi xác định chứ?
Khâu Ngôn hỏi.
- Đúng thế.
Có được câu trả lời khẳng định, Khâu Ngôn đặt lệnh bài ở bên môi khẽ nói vài câu.
Rất nhanh, từ trên chiến hạm có một quan quân bay đến, đi tới trước mặt Xích Diễm doanh, hỏi:
- Có phát hiện gì vậy?
- Chuyện vô cùng quan trọng, cần bẩm báo tướng quân.
Khâu Ngôn nói.
- Đi theo ta.
Quân Quan gật gật đầu, dẫn dắt Giang Thần và Khâu Ngôn bay về phía chiến hạm.
Người của các doanh khác không hiểu ra sao, rõ ràng đều là đồng thời phát hiện, dựa vào cái gì mà Giang Thần có thể phát hiện ra chuyện kia chứ?
Đi tới chiến hạm, hai người được mang tới chủ doanh, Quân Quan đi vào trước bẩm báo.
Ở trên chiến hạm, Giang Thần nhìn thấy Thân Binh doanh, trong đó Tạ Nham và Lưu Ngọc cũng ở đó.
So với toàn bộ đội ngũ, những con cháu quý tộc này có vẻ hoàn toàn không hợp.
Tạ Nham nhìn thấy một tướng lĩnh thất phẩm nho nhỏ như Giang Thần xuất hiện ở đây, cũng rất là kinh ngạc.
Một lát sau, Giang Thần và Khâu Ngôn đi vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, toàn bộ cao tầng của quân đoàn thứ ba đều ở đây, khoang thuyền có diện tích lớn có vẻ rất ngột ngạt, đặc biệt là đối với một Thông thiên cảnh như Giang Thần.
Đỗ Trấn Phi Đại tướng quân ngồi ở phía sau một cái bàn, đôi mắt dường như mặt hồ bất động.
- Quân sự khẩn cấp, ta không hy vọng ngươi vì làm náo động cho nên nói hưu nói vượn, nơi này có trận pháp sư, kết giới sư ưu tú nhất của hoàng triều, ngươi nói suy luận của chính mình cho bọn họ nghe đi.
Đỗ Trấn Phi rất trực tiếp nói.
- THứ Nghịch Long quân muốn thành lập không phải là thành trì, mà là một phương lĩnh vực tuyệt đối. Cái gọi là vách tường ở bốn phía thành trì chỉ là dùng để bảo đảm năng lượng của lĩnh vực không trôi đi mà thôi.
- Chuyện này cũng có ý nghĩa, thứ vừa nãy chúng ta phát hiện ra chỉ là một trong số đó, có khả năng Nghịch Long quân đang đồng thời xây dựng mấy trăm toà thành trì như vậy.
Rất rõ ràng, lời của hắn làm cho người ở trong khoang thuyền hoàn toàn biến sắc.
Bởi vì từ trong miệng của các tù binh vừa nãy, bọn họ cũng có được tình báo gần như thế.
Chỉ là đám tù binh kia không biết gì cả về lĩnh vực, chỉ biết là, Nghịch Long quân đang có động tác rất lớn ở chỗ này.
- Nói tiếp.
Đỗ Trấn Phi nói.
- Muốn bố trí lĩnh vực, chỗ vướng tay chân là cần phải bố trí bảy thành trì thành công thì mới có thể hoàn thành, hơn nữa cũng không có yêu cầu đặc biệt gì cả. Ở trong phạm vi nhất định, dùng tốc độ nhanh nhất dựng lên bảy tòa thành trì là được.
- Mặt khác, tòa thành trì thứ nhất được dựng thành, thời gian dựng lên tòa thành trì thứ hai sẽ rút ngắn đi một nửa, cứ thế mà suy ra.
Lời của hắn làm cho trong khoang thuyền rơi vào trong một loại trầm mặc quỷ dị.
- Dự tính xấu nhất là chúng ta có bao nhiêu thời gian?
Đỗ Trấn Phi hỏi.
- Nhanh nhất, chỉ còn có hai ngày.
Đối với trận chiến tranh đã giao đấu hơn năm này, thời gian hai ngày thực sự là nhỏ bé không đáng kể.
- Lời ngươi nói chúng ta đã ghi nhớ, bây giờ ngươi đi về đi.
Đỗ Trấn Phi nói.
Giang Thần sửng sốt một chút, tiếp theo hắn và Khâu Ngôn đi ra khỏi khoang thuyền, một lần nữa bay về phía Xích Diễm doanh.
- Nếu như lời của ngươi đúng, bọn họ sẽ phát hiện ra, chỉ là trong quân nghiêm ngặt, chuyện tin tức thật giả rất quan trọng.
Khâu Ngôn nói.
- Ta biết.
Giang Thần cười khổ nói.
Nếu để cho hắn làm tham mưu ở khoang thuyền, có thể tạo ra được tác dụng rất lớn.
Nhưng mà, mỗi một người muốn ngồi ở khoang thuyền đều không phải dễ dàng đạt đến địa vị như vậy được.
Thân phận là một chuyện, mấu chốt nhất chính là chuyện trung tâm hay không trung tâm.
Giang Thần nghĩ lại, khi hắn tiến vào khoang thuyền, bàn văn và địa đồ trên mặt bàn đều bị che lại, ngăn cách thần thức tra xét.
Nghĩ cũng đúng, tướng quân không thể dễ tin một người vừa mới gia nhập quân đội không được nửa tháng, không trải qua một trận chiến tranh nào cả.
Thậm chí những lời mà Giang Thần mới vừa nói đã làm cho người ta hoài nghi.
Muốn từ một phế tích không trọn vẹn mà nhìn ra được nhiều tin tức như vậy, rất là khả nghi.
Dù cho Giang Thần chỉ có một phần trăm là gian tế, như vậy vẫn sẽ mang tới nguy cơ hủy diệt cho toàn bộ quân doanh.
Trong khoang thuyền, Đỗ Trấn Phi nói:
- Lời hắn nói, các ngươi thấy thế nào?
- Có chút ít khả năng.
Trận pháp sư và kết giới sư ưu tú nhất đến từ hoàng triều đưa ra lời giải thích rất đúng trọng tâm.
- Ý tứ của ta là, muốn từ một thành trì còn chưa được dựng thành mà nhìn ra được điểm này, có thể là gian tế hay không?
Khi Đỗ Trấn Phi hỏi lời này, hàn mang trong mắt lóe lên.
- Có thể, nhưng thực sự là như vậy, trình độ của hắn ở trên trận pháp có thể nói là hàng đầu Chân Vũ giới.
- Như vậy thật sao?
Đỗ Trấn Phi chậm rù rì nói.
Khi Giang Thần và Khâu Ngôn trở về Xích Diễm doanh, mệnh lệnh mới đã được truyền đạt ra.
Đại quân tiếp tục tiến lên, phá hủy tất cả thành trì mà bọn họ phát hiện ra.
- Xem ra lời ngươi nói không sai.
Khi Khâu Ngôn nhận được mệnh lệnh này, nàng nhìn về phía Giang Thần nói.
- Ta tương đối hiếu kỳ rốt cuộc nơi này có cái gì.