Thần Võ Chiến Vương

Chương 56: Bầu Không Khí Không Lành Mạnh



Cảnh giới của Giang Thần chỉ là sơ kỳ đỉnh cao, hắn nói hắn giết chết Trương Sĩ Siêu trên Tân hỏa bảng, đương nhiên Trầm Hoan sẽ không tin.

- Cẩn thận một chút, hắn nắm giữ kiếm điểm.

Tô Thiến vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng.

Nghe vậy, vẻ mặt của Trầm Hoan và Giang Thần đều rất quái dị.

- Ngươi biết hắn?

Trầm Hoan không vội động thủ, ngược lại còn hỏi dò Tô Thiến một câu.

Tô Thiến gật gật đầu, không có nhiều lời.

- Nàng là hôn thê của ta, chỉ có điều đã bị ta bỏ rơi. Xem ra ánh mắt của ngươi không được tốt lắm a.

Giang Thần nói.

Một câu nói đã khiến cho sắc mặt của Trầm Hoan và Tô Thiến biến hóa bất định, đặc biệt là đối với người sau mà nói. Phong hưu thư đối với nàng là sỉ nhục.

Thân là nam nhân, đương nhiên Trầm Hoan sẽ không chịu được lời nói như vậy.

- Ngươi sẽ chết một cách rất là thống khổ.

Trầm Hoan lạnh lùng nói.

- Ta rất sợ đó.

Giang Thần khẽ cười nói.

Trầm Hoan tức điên, chỉ có điều lại nghĩ đến việc Giang Thần đối mặt với Trương Sĩ Siêu uy hiếp cũng dám cợt nhả. Cho nên đối phương như bây giờ cũng không gì là kỳ lạ cả.

Theo bản năng, hắn cho rằng Giang Thần ngu ngốc.

Lại nói, hắn rất giống Trương Sĩ Siêu, rất muốn nhìn một chút xem khi đứng ở trước mặt tử vong, Giang Thần sẽ có phản ứng gì.

Nghĩ tới đây, Trầm Hoan liếm môi một cái, khó nén được sự hưng phấn trong lòng.

- Phong sát kiếm: Siếp na nhất kiếm!

Trầm Hoan xuất kiếm, kiếm của hắn là bảo kiếm có hàn quang bắn ra bốn phía, ở dưới kiếm pháp tinh diệu, ánh bạc lập lòe, cực kỳ chói mắt.

Ở dưới đêm đen này đột nhiên xuất hiện ánh sáng làm cho người ta không mở mắt ra được.

- Tên kiếm pháp đã dọa ta một chút, không nghĩ tới nó lại yếu kém như vậy.

Giang Thần lạnh lùng nói.

Mượn ánh sáng, thừa dịp lúc người chưa sẵn sàng, hắn dùng một kiếm cực nhanh để đánh bại địch nhân.

Ở trong bóng đêm, kiếm chiêu này càng có hiệu quả hơn.

Chỉ có điều, đối với Giang Thần, kiếm chiêu như vậy rất giống như là trẻ con chơi đùa.

Xích tiêu kiếm tùy ý đâm một cái về phía trước. Nương theo một tiếng hét thảm, ánh kiếm biến mất không còn tăm hơi, Trầm Hoan ngã xuống đất, bảo kiếm tuột tay rơi ra, cắm vào bên trong một thân cây.

- Làm sao ngươi lại biết, tại sao lại như vậy?

Tay phải của Trầm Hoan máu me đầm đìa, ống tay áo rách tả tơi, vẻ mặt thống khổ để lộ ra vẻ không dám tin tưởng.

- Ta nói rồi, Trương Sĩ Siêu đã chết ở trên tay ta, ngươi tính là thứ gì cơ chứ?

Giang Thần đi lên phía trước, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Thiến, nhe răng cười nói:

- Đa tạ ngươi, xem ra ngươi vẫn không quên được ta, nếu như không phải có ngươi thì ta sẽ không dễ dàng thủ thắng như vậy.

Tô Thiến vẫn còn ở trong khiếp sợ khi Trầm Hoan bị thua, cho nên không hiểu lời này là có ý gì.

- Kiếm ý? Ngươi đã đạt đến kiếm ý? Đáng hận, tại sao ngươi lại nói là kiếm điểm chứ?

Trầm Hoan thì nhận ra ý tứ trong lời nói này, hắn trừng mắt nhìn về phía Tô Thiến, tràn ngập vẻ oán hận.

- Không...

Tô Thiến sợ hết hồn, rõ ràng Giang Thần đang chỉnh nàng. Lúc nàng đang muốn giải thích thì con ngươi bỗng nhiên xoay chuyển một cái, bước lên phía trước, đi tới trước người Giang Thần rồi ôn nhu nói:

- Người ta quan tâm ngươi mà.

- Ha ha ha.

Giang Thần cười lớn một tiếng, ôm lấy éo của Tô Thiến, đưa chăm chú ôm nàng vào trong ngực.

- Các ngươi! Các ngươi!

Trầm Hoan giơ cái tay phải tràn ngập máu tươi lên, bờ môi run rẩy muốn nói cái gì đó. Thế nhưng lại không nói ra được.

- Giết hắn đi.

Tô Thiến lặng lẽ nói.

- Ngươi lên đi.

Giang Thần nắm lấy bảo kiếm của Trầm Hoan, đặt vào trong tay Tô Thiến.

Tô Thiến cắn răng một cái, không chút do dự giơ kiếm đâm về phía trước một cái.

Chỉ có điều, mũi kiếm vừa tới ngực của Trầm Hoan thì tay của Tô Thiến đã bị tóm lấy, lưỡi kiếm không có cách nào tiến vào trong thân thể đối phương nửa tấc nữa.

- Làm sao?

Tô Thiến có chút không rõ nhìn sang.

Giang Thần nở nụ cười thần bí, nâng Trầm Hoan từ trên mặt đất dậy, hai tay ấn loạn vào lưng của hắn.

- Muốn giết muốn chém cứ thoải mái! Chờ một chút, ngươi đang làm gì...

Trầm Hoan phát hiện ra ở dưới hai tay của Giang Thần, thân thể hắn đang nhanh chóng khôi phục.

- Giang Thần, ngươi làm gì vậy?

Tô Thiến ý thức được chuyện không ổn, trái tim rơi xuống đáy vực, hận không thể lập tức chạy đi.

- Không có gì, vừa nãy nhìn thấy các ngươi tình chàng ý thiếp nên ta cảm thấy rất ghen tuông. Ngươi đã bị hắn ôm ấp, ta cũng không muốn ôm ngươi a.

Giang Thần lại trả bảo kiếm của Trầm Hoan lại rồi nói:

- Ngươi không giết được ta, chỉ có điều ta cho ngươi cơ hội trả thù.

- Được!

Trầm Hoan đứng dậy, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Thiến.

- Trầm đại ca, ngươi nghe ta nói, vừa nãy ta không có cách nào khác cho nên mới làm như vậy, không phải là xuất phát từ thực tâm a.

Tô Thiến vội vàng nói.

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?

Trầm Hoan cười gằn nói.

Nói xong, hắn vọt tới, thế nhưng lúc hắn tới trước người Tô Thiến thì lại đẩy nàng ra, quát:

- Ngươi chạy mau đi!

Sau đó, hắn xoay người đánh về phía Giang Thần, dùng toàn lực xuất kiếm.

- Ngớ ngẩn.

Giang Thần vung Xích tiêu kiếm lên, quang mang lóe lên, thân thể Trầm Hoan dừng lại, hai tay vô ý thức nắm lấy yết hầu, máu tươi từ bên trong năm ngón tay chảy ra.

- Ngươi thực sự tin nàng ta như vậy sao?

Giang Thần nhìn bóng người của Tô Thiến đã đi xa, hắn nhún vai một cái, hết hứng thú chơi đùa.

Hắn rất muốn nhìn hai người này tự giết lẫn nhau.

Cũng không phải là hắn độc ác, mà là các loại biểu hiện của Tô Thiến đã khiến cho hắn muốn giáo huấn nàng một chút.

Hắn muốn cho Tô Thiến biết rõ, không phải tất cả nam nhân đều sẽ quỳ gối ở dưới chân của nàng.

Hơn nữa nữ nhân này tâm địa rắn rết, lúc bắt đầu Giang Thần chỉ muốn trêu đùa nàng ta, kết quả Tô Thiến lập tức thuận theo mà bò lên. Nói là cố ý ẩn giấu trình độ kiếm đạo của mình để giúp mình.

- Nàng ta cho rằng ta sẽ ngớ ngẩn như Trầm Hoan sao?

Giang Thần lắc đầu một cái, nếu như không phải bị người ta đuổi giết, nhất định hắn sẽ đuổi tới, thu gặt tính mạng của Tô Thiến.

- Vừa nãy ta nên trực tiếp giết bọn họ, không nên đùa cợt. Lẽ nào trong lòng ta đã có chút gì đó về nữ nhân này hay sao?

Giang Thần không phải là người coi thường tính mạng, cũng không phải là thánh nhân, người muốn giết chết mình, nhất định hắn sẽ phải giết chết đối phương.

Nhưng hành vi vừa nãy của hắn đã vi phạm tiêu chuẩn làm việc của hắn.

- Lẽ nào bởi vì quan hệ Tiểu Nặc, làm hại ta có cừu hận đối với tất cả nữ nhân sao?

Giang Thần thầm nói.

Cùng lúc đó, sau khi Tô Thiến chạy trốn xác định Giang Thần không đuổi theo mình, lúc này nàng mới thở phào một hơi.

- Thì ra hắn căn bản không tin ta.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt mỹ lệ của Tô Thiến đều là sự oán hận.

Bỗng nhiên, nàng nghe được xung quanh có động tĩnh, hơn nữa còn là đồng thời phát ra.

Mặc kệ là cái gì, Tô Thiến ý thức được mình đã bị vây quanh.

Sau đó, từng người từng người xuất hiện ở chung quanh nàng, trên tay cầm đuốc. Từ độ cao của ánh lửa mà phán đoán, mỗi người đều có vật cưỡi của mình.

- Không phải là Giang Thần.

Một người trong đó nói.

- Đáng chết, hắn trốn đi đâu rồi?

Một người khác lập tức mắng.

Tô Thiến nghe ra thanh âm này chính là của Ninh Bình lúc trước nói giết chết Giang Thần thì sẽ có trọng thưởng.

Trước khi bọn hắn rời đi, Tô Thiến vội vàng nói:

- Chờ một chút, các ngươi đang đuổi giết Giang Thần sao?

- Ồ? Ngươi biết hắn đang ở đâu sao?

Ninh Bình quay đầu lại, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

- Đúng, chỉ cần các ngươi bảo vệ ta an toàn, ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Tô Thiến nói.

- Không thành vấn đề.

Ninh Bình đồng ý không chút suy nghĩ.

- Hắn đang ở phía trước, vừa mới giết chết đồng bạn của ta, bởi vì đồng bạn ta đã nghe được lời ngươi nói, vì lẽ đó...

Tô Thiến không biết nên nói cái gì cho phải.

- Như vậy chỉ trách đồng bạn của ngươi vô dụng, không nên lãng phí thời gian, nhanh mang ta tới!

Ninh Bình nói xong, rất bá đạo phóng lên phía trước, ôm Tô Thiến lên vật cưỡi, đi theo phương hướng nàng chỉ.

- Ồ? Rất rất đẹp.

Lúc này Ninh Bình mới nhìn rõ khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Thiến, khóe miệng tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.