Thần Võ Chiến Vương

Chương 63: Cô Lập



Giang Thần lắc đầu một cái, không hề đặt những chuyện đó ở trong lòng mà đi tới ngay chính giữa Huyền Cơ điện.

Nơi này có một cây cột lớn, bên trên một con rồng, trông rất sống động, điểm đặc biệt là mắt rồng là hai viên bảo thạch, toả ra ánh sáng khiến cho người ta có ảo giác bị nhìn chăm chú.

Tám mặt bia đá dựng đứng theo cây cột, trên mặt có từng hàng chữ nhỏ, không phải khắc ở trên mặt tảng đá, cũng không phải là viết lên, mà như là một loại quang năng nào đó ngưng tụ mà thành.

Giang Thần đến gần, vừa nhìn qua, trên mặt là từng nhiệm vụ được công bố.

Sau khi có người hoàn thành nhiệm vụ, chữ trên bia đá sẽ tự động biến mất.

Mỗi hàng chữ khái quát về tình hình nhiệm vụ cùng với điểm cống hiến khen thưởng, đồng thời còn ghi rõ trình độ nguy hiểm, cảnh cáo đệ tử cảnh giới quá thấp không nên tùy tiện làm việc.

Giang Thần vừa nhìn qua loa đã biết, độ khó của nhiệm vụ có phân cấp.

Phổ thông, mạo hiểm, gian nan, vương giả, ác mộng.

Khen thưởng điểm cống hiến của nhiệm vụ phổ thông đều là mấy trăm, có rất ít nhiệm vụ nào được hơn một nghìn.

Nhiệm vụ mạo hiểm và gian nan chừng trên ngàn điểm cống hiến, độ khó vương giả hơn vạn, nhiệm vụ cấp ác mộng cao nhất có tới mấy chục vạn.

Độ khó không giống nhau thì yêu cầu đối với cảnh giới cũng không giống nhau, ví dụ như cấp ác mộng nhất định phải có thực lực Thần Du cảnh thì mới có thể hoàn thành.

- Ngươi định nhận nhiệm vụ gì?

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, Giang Thần liếc mắt nhìn lại, hắn phát hiện người tới là Văn Tâm.

Dường như nữ nhân này không nhận ra được bầu không khí ở trong Huyền Cơ điện, cho nên rất bình thường đi tới bên người Giang Thần, đôi mắt đẹp ở di chuyển trên bia đá.

- Xem một chút đi, cứ từ từ. Chúng ta còn có thời gian hai năm cơ mà.

Giang Thần nghĩ đến cái gì đó, hiếu kỳ nói:

-  Ngươi thân là quận chúa, có lẽ không cần phải thông qua phương thức như thế để kiếm điểm cống hiến a? Trực tiếp đập tiền xuống, tấn cấp đệ tử nội môn là được rồi.

- Một trăm vạn tử kim có thể bồi dưỡng một người có thiên phú không tệ tấn cấp thành Thần du cảnh.

Văn Tâm liếc mắt nhìn hắn, trợn trắng mắt. Cho dù chỉ có trong nháy mắt, thế nhưng lại rất là gợi cảm.

Giang Thần gật gật đầu, một trăm vạn tử kim. Cho dù Giang phủ có táng gia bại sản, bán sản nghiệp thành tiền thì cũng không bỏ ra nổi a.

- Điểm cống hiến không có cách nào đổi thành tử kim, môn phái thật sự là ác nha.

Giang Thần cười nói.

- Nhưng điểm cống hiến đổi được linh đan hoặc là linh khí, những thứ này cũng có thể lấy ra bán lấy tiền.

Văn Tâm nói.

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Hạo vội vội vàng vàng xông vào Huyền Cơ điện, đi tới bên người Giang Thần, nhanh chóng nói:

- Giang Thần, trúc mà ta chặt được không ai đồng ý thu.

- Sao vậy?

Giang Thần đã mơ hồ đoán ra được cái gì đó.

- Bên ngoài rừng trúc có người thu mua của các đệ tử nội môn, kết quả ta mang trúc chặt được tới, tất cả đều từ chối.

- Không phải còn có thể bán cho môn phái sao?

- Trưởng lão trong môn phái nói trúc của ta rất xấu.

Mạnh Hạo tức giận nói.

Giang Thần liếc mắt nhìn các đệ tử cách hắn khá xa ở xung quanh, hắn hít sâu một hơi, thầm nói:

- Đám người này không muốn để ta sinh tồn đây mà.

- Đã xảy ra chuyện gì sao? Ta có chút điểm cống hiến, có thể cho ngươi mượn tạm.

Văn Tâm nói.

Giang Thần không từ chối, nếu không ngày hôm nay ngay cả cơm hắn cũng không có mà ăn.

Không ngờ lúc này, từ bên ngoài Huyền Cơ điện có ba, bốn người đi tới. Nhìn trang phục trên người bọn họ, là đệ tử nội môn, nam tử cầm đầu thu hút ánh mắt của không ít người.

- Là Trịnh sư huynh!

Có người kinh ngạc thốt lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ sùng bái.

Nhưng phản ứng của vị Trịnh sư huynh này rất bình thường, trên khuôn mặt cương nghị không lộ vẻ gì cả, mà trực tiếp đi tới trước người Giang Thần.

Chỉ có điều, hắn chỉ nhìn Giang Thần một chút, ánh mắt lại rơi vào trên người Văn Tâm.

- Văn Tâm quận chúa, ngươi không nên đến gần người này.

Nói xong lời này, hắn chỉ vào Giang Thần.

Lập tức, trên mặt không ít đệ tử trong Huyền Cơ điện hiện lên vẻ trào phúng, cười trên sự đau khổ của người khác. Dường như đã sớm có dự liệu về việc này.

Tin tức mười ngày trước Giang Thần thông qua thí luyện Thiên Đạo môn, chém giết Ninh Bình và Trương Sĩ Siêu cũng nhanh chóng được truyền ra.

Trong mười ngày này, Giang Thần vẫn ở trong Hồng phủ không làm gì cả.

Nhưng mà, Ninh Hạo Thiên đã sớm bố trí tất cả rất kỹ càng, chờ Giang Thần đến đây.

- Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?

Mày liễu của Văn Tâm nhíu chặt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ lời này là có ý gì.

- Ta làm vậy là vì muốn tốt cho ngươi.

Trịnh sư huynh nói.

- Hắn dạy ta kiếm đạo, ta không được đi lại gần với hắn, như vậy ai dạy ta? Ngươi sao?

Cá tính yêu ghét rõ ràng của Văn Tâm được biểu hiện ra rất hoàn mỹ vào lúc này.

- Ta không có cách nào kiếm pháp cho dạy ngươi, thế nhưng, ngươi còn có hi vọng trở thành đệ tử nội môn.

Trịnh sư huynh nói.

- Ngươi uy hiếp ta?

Trong mắt hạnh của Văn Tâm hiện lên vẻ lạnh lẽo, biểu hiện cực kỳ chán ghét.

Trịnh sư huynh không hề bị lay động, hắn cho rằng lực lượng của Văn Tâm là đến từ chính thân phận của nàng, hắn nói:

- Thân phận Quận chúa ở Thiên Đạo môn không có bất kỳ tác dụng nào cả.

- Được, ta cũng nói cho ngươi biết. Ta muốn đi chung với Giang Thần đó.

Lời của Văn Tâm vừa nói ra khỏi miệng, đột nhiên nàng đã cảm thấy không đúng, quan hệ giữa nàng và Giang Thần dường như còn chưa tốt đến mức khiến cho nàng nói như vậy.

Trịnh sư huynh bĩu môi, lại nhìn về phía Mạnh Hạo, nói:

- Làm tùy tùng của ta, sau ba tháng, ta sẽ cho ngươi tiêu chuẩn đệ tử ngoại môn.

Lúc này, mục đích của hắn đã rất rõ ràng, muốn cô lập Giang Thần.

Nghe thấy hắn nói như thế, Mạnh Hạo cả kinh, tim đập nhanh hơn. Thế nhưng hắn không do dự bao lâu mà lập tức lắc đầu nói:

- Không cần.

Hắn là người rất là chính trực, đây cũng là nguyên nhân mà Giang Thần giúp hắn.

- Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi hãy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời!

Trịnh sư huynh hai lần bị từ chối, không khỏi nhấn mạnh thêm lời mình nói

- Ta rất chắc chắn.

Mạnh Hạo nói.

Giang Thần nở nụ cười, Trịnh sư huynh liên tiếp ăn quả đắng, sắc mặt rất là đặc sắc.

Người xem náo nhiệt chung quanh cũng không nghĩ tới Mạnh Hạo và Văn Tâm lại có cốt khí như vậy.

- Rất tốt.

Trịnh sư huynh cắn răng, xoay người rời khỏi.

- Chậm đã!

Giang Thần đột nhiên mở miệng, gọi hắn lại, nói:

- Không có lời nào muốn nói với ta sao?

- Ngươi không xứng.

Trịnh sư huynh cười lạnh một tiếng.

- Coi ta như không khí, ngươi chạy đến trước mặt của ta, lại uy hiếp đe dọa bằng hữu của ta, sau đó còn định đi luôn hay sao?

Giang Thần đi tới chỗ hắn, khóe miệng mang theo một nụ cười.

- Lời ta nói trực tiếp như vậy đó, ngươi muốn thế nào chứ?

Trịnh sư huynh nói.

Phanh!

Giang Thần đi tới trước người của hắn, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người mà tát một cái lên trên mặt, của Trịnh sư huynh khí lực rất lớn, trực tiếp đánh cho khóe miệng người này chảy máu.

- Ta đánh người đau như vậy đó, ngươi muốn thế nào?

Giang Thần đùa cợt nói.

Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.

Đệ tử ngoại môn tát đệ tử nội môn, dù có mơ mộng thì bọn họ cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

Thế nhưng Giang Thần lại làm như vậy.

- Xem ra Giang Thần này cũng không phải là bánh bao mềm, lần này có trò hay để xem rồi.

Trong lòng mọi người thầm nghĩ.

- Ngươi!

Chính Trịnh sư huynh cũng sửng sốt, vuốt gò má đau đớn, hai mắt như muốn phun ra lửa, đánh một quyền về phía mặt của Giang Thần.

Chỉ có điều, Giang Thần đã tránh thoát dễ như ăn cháo, lại còn nói:

- Tụ nguyên cảnh hậu kỳ viên mãn thì có tư cách gì kêu gào ở trước mặt ta cơ chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết không lâu trước đây ta mới giết một hậu kỳ Tụ nguyên cảnh hay sao?

Ninh Hạo Thiên muốn đối phó với mình thì Giang Thần cũng sẽ không khách khí với hắn.

- Ngươi muốn chết!

Trịnh sư huynh nổi giận gầm lên một tiếng, một thân chân nguyên bộc phát ra.

- Ngươi muốn làm gì? Muốn động thủ ở Huyền Cơ điện hay sao?

Lúc này, ở trong góc của Huyền Cơ điện vang lên một thanh âm già nua.

Một lão giả thấp bé đang ngồi ở trên ghế, híp mắt nhìn về phía bên này.

- Trưởng lão.

Lão giả này nhìn qua rất giống như một lão giả phổ thông, thế nhưng Trịnh sư huynh lại cực kỳ cung kính.

- Là Giang Thần này động thủ trước.

Trịnh sư huynh cả giận nói.

- Trưởng lão, bởi vì ngôn ngữ của hắn rất khiêu khích cho nên ta mới cho hắn một tát. Chân nguyên cũng không vận dụng, sao có thể coi là động thủ được chứ? Nhìn hắn mà xem, dường như muốn lấy mạng ta kìa.

Giang Thần đã học thuộc làu môn quy, cho nên cố ý chọn kẽ hở mà ra tay.

- Trưởng lão...

Trịnh sư huynh lập tức muốn phản bác.

- Được rồi, Trịnh Bình, ngươi khiêu khích trước, là ngươi không đúng, còn thù hận của ngươi, không được ra tay ở trước mặt ta.

Vị trưởng lão này rất thiếu kiên nhẫn ngắt lời của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.