Thần Võ Chiến Vương

Chương 85: Chu Tước Thành



Theo đệ tử và các trưởng lão rời khỏi, cuối cùng phong ba ngày hôm nay đã kết thúc, xung quanh Xích tiêu phong khôi phục lại vẻ yên bình.

Nhưng mà, xung kích mang đến lại làm cho toàn bộ Thiên Đạo môn chấn động.

Giang Thần một trận chiến thành danh, cho dù trước đó đã có rất nhiều người biết tới hắn, thế nhưng đó là bởi vì Giang Thần đắc tội với Ninh Hạo Thiên, bị xem là kẻ đáng thương.

Thậm chí còn có người ngầm đánh cược, đoán Giang Thần có thể ngây ngốc được bao lâu ở trong Thiên Đạo môn.

Nhưng mà, hôm nay Giang Thần lại hung hăng nghênh chiến Lý Thấm và An trưởng lão, khiến cho người ta biết hắn cũng không phải dễ trêu vào!

Ba chữ Xích tiêu phong nhanh chóng truyền ra khắp toàn bộ môn phái.

Đại trận có thể chống đỡ được Thần du cảnh và Thông thiên cảnh, bởi vậy, trọng lượng của ba chữ Xích tiêu phong ở trong lòng mọi người rất nặng.

Có người thay đổi cái nhìn đối với Giang Thần, cho rằng hắn sẽ giống như một con ngựa ô, quật khởi ở trong Thiên Đạo môn, cùng tranh đấu với Ninh Hạo Thiên.

Cách nói này đưa tới rất nhiều người khinh thường, đúng là Giang Thần không yếu đuối và nhỏ bé giống như người trong môn tưởng tượng. Thế nhưng muốn so sánh với Ninh Hạo Thiên thì vẫn không có sức chống cự như cũ.

Quan trọng nhất chính là, hắn có thể sống được đến lúc trưởng thành hay không cũng là một vấn đề.

Thì ra, sau ngày đó, Lý Thấm vẫn bồi hồi ở bên ngoài Xích tiêu phong, đằng đằng sát khí, ai cũng biết nàng ta muốn làm gì.

Vừa bắt đầu thì người Xích tiêu phong còn bị dọa cho phát sợ.

Cũng còn may bọn họ phát hiện ra, Lý Thấm sẽ không xuống tay với bọn họ, mục tiêu chỉ có một, đó chính là Giang Thần.

Sở dĩ là như vậy không phải là bởi vì Lý Thấm yêu hận rõ ràng, mà là nàng không muốn lãng phí một lần cơ hội bị phạt khi giết những người khác.

Cho dù nàng là đệ tử chân truyền, nhưng nếu như giết người lung tung thì cũng sẽ bị trừng phạt.

<!--[if!supportLineBreakNewLine]-->

<!--[endif]-->

Thứ Lý Thấm sợ sệt chính là khi bị phạt, sẽ để cho Giang Thần chạy thoát!

Nàng muốn dùng cơ hội bị phạt lần thứ nhất dùng ở trên người Giang Thần.

Ý thức được điểm ấy, không ít người cảm thấy sợ hãi thay cho Giang Thần, một Thần du cảnh có sát tâm nặng như vậy bồi hồi ở đó, ngay cả ngủ cũng không cảm thấy yên lòng được.

Chỉ có điều, người ngoài không biết được Giang Thần cũng không hề kinh hoảng, trái lại còn vô cùng ung dung.

Bởi vì hắn vững tin Lý Thấm không tiến vào được, nếu như còn dám xông vào thì hắn sẽ giết chết nàng ta!

- Giang Thần, ngươi cũng không thể vĩnh viễn trốn ở trong Xích tiêu phong không ra được?

Văn Tâm và Mạnh Hạo thì lại hết đường xoay xở, cảm thấy lo lắng thay cho hắn.

Giang Thần thở dài một hơi, nói:

- Nàng muốn giết ta, ỷ vào việc ta không có chỗ dựa, sau khi ta chết, cho dù phải chịu trừng phạt thì cũng không nặng. Thế nhưng, nếu như ta giết chết nàng thì sư phụ An trưởng lão của nàng sẽ phát tác, coi như ta không bị trục xuất ra khỏi môn phái thì cũng sẽ bị mất một lớp da.

Hắn không bởi vì tình cảnh không tốt mà tức giận, mà là bởi vì tình huống không công bằng như vậy.

- Không phải Mạc Húc trưởng lão đứng ở bên ngươi hay sao? Hắn là Thái Thượng trưởng lão đó chứ!

Mạnh Hạo hỏi.

Giang Thần cười khổ một tiếng, vị Thái Thượng trưởng lão kia tâm tính quái lạ, sẽ không đứng ở bất kỳ một bên nào cả.

Ngày đó sở dĩ đối phương tới là bởi vì đối phương nhận ra được đại trận của Xích tiêu phong lợi hại. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ cho nên mới đến, sau đó nói chuyện giúp Giang Thần cũng là do không ưa Lý Thấm và An trưởng lão đổi trắng thay đen.

Đúng là giữa hắn và Mạc Húc trưởng lão có giao tình, không sai. Thế nhưng nếu muốn nói là chỗ dựa, còn rất xa, không thể nói là như vậy được.

Giang Thần lại nghĩ tới lời nói của Dược trưởng lão, trong lòng đã có quyết định.

- Ta phải trở thành Thần du cảnh, đánh bại Lý Thấm, trở thành người đứng thứ mười trên Thiên tử bảng.

Đến lúc đó, Dược trưởng lão sẽ đứng ra, địa vị của hắn ở môn phái cũng sẽ tương đối cao.

- Vậy ngươi muốn bế quan tu luyện sao?

Văn Tâm hiếu kỳ nói.

- Hiện giờ ta vẫn là Tụ nguyên cảnh, không thể nói là bế quan được. Mỗi ngày tu luyện ba bốn canh giờ đã là cực hạn, thời gian còn lại coi như nghiên cứu kiếm đạo thì vẫn thừa sức. Cho nên ta muốn đi rèn luyện, đạt đến hậu kỳ đỉnh cao rồi mới trở về.

Giang Thần nói.

- Ngươi muốn đi ra ngoài sao?

Mạnh Hạo và Văn Tâm vừa nhìn nhau, từ trong mắt song phương nhìn thấy vẻ kinh ngạc.

Lý Thấm chờ ở bên ngoài như vậy, đi ra ngoài không phải là muốn chết hay sao?

- Đại trận có thể đưa ta đi ra ngoài mà không để lại dấu vết. Vấn đề là, ta còn chưa nghĩ ra được mình phải đi đâu. Trong cảnh nội của vương triều không có nơi nào thích hợp với ta.

Giang Thần nói.

Thập vạn đại sơn đối với hắn hiện tại không có tính khiêu chiến gì nữa. Mà những chỗ khác thì lại quá nguy hiểm.

- Đi Chu Tước thành đi, nhiệm vụ của Thiên Đạo môn từng có ban bố về nơi đó, ta sẽ cùng đi với ngươi.

Văn Tâm nói.

- Ta cũng muốn đi.

Mạnh Hạo vội vàng nói.

Chu Tước thành?

Giang Thần trầm ngâm không nói gì. Nơi này hắn đã nghe nói qua, ở ngoại cảnh Đại Hạ vương quốc.

Đã từng có một quốc gia cổ xưa tên là Chu Tước quốc, cương vực không lớn. Thế nhưng quốc lực cường thịnh, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bị diệt, trở thành lịch sử.

Chu Tước thành là kinh đô của Chu Tước quốc, Chu Tước thành mà người ta nói tới hiện tại không phải chỉ có tòa thành này, mà là toàn bộ phạm vi của quốc gia cổ xưa kia.

Sở dĩ nó trở thành lựa chọn hàng đầu cho các đệ tử rèn luyện là bởi vì liên quan tới tin đồn về bảo tàng.

Nói là khi Chu Tước quốc vong quốc đã mai táng tất cả bảo tàng vào dưới lòng đất, chờ hậu nhân đi tìm kiếm.

Đương nhiên, qua nhiều năm như thế, chưa từng ai thấy bảo tàng là thứ gì. Đúng là ở nơi đó đã phát hiện ra được không ít tài nguyên tu luyện, cùng với tầng tầng lớp lớp yêu thú và hung thú.

Bây giờ Chu Tước thành rồng rắn hỗn tạp, trật tự rất hỗn loạn.

Rất nhiều phạm nhân bị vương triều truy nã đều chạy đến chỗ đó.

- Có một câu nói hình dung rất đúng đó là, đến Chu Tước thành, dù cho ngươi không muốn tìm phiền phức thì phiền phức cũng sẽ tìm tới cửa.

- Cứ đi tới chỗ đó đi.

Giang Thần là thiên tài chiến đấu, đương nhiên hắn rất hi vọng sẽ có nhiều cơ hội thực chiến hơn nữa.

- Vậy ta và Mạnh Hạo sẽ đi xem xem có nhiệm vụ gì không. Sau khi ghi nhớ ở trong lòng, trong lúc rèn luyện sẽ đồng thời hoàn thành.

Văn Tâm hành động quyết đoán, sau khi nói xong cũng mang theo Mạnh Hạo rời khỏi Xích tiêu phong.

Thần thức của Lý Thấm bao phủ toàn bộ Xích tiêu phong, nàng nhận ra được có người ra vào, sau đó sẽ nhanh chóng chạy tới.

Chỉ có điều sau khi phát hiện ra không phải là Giang Thần, nàng lại thất vọng rời đi.

- Phải giải quyết phiền toái này, ai biết lúc nào nàng sẽ lại đại khai sát giới chứ?

Văn Tâm rất không vui nói.

- Nghe người ta nói nàng và đệ đệ nàng là cô nhi, quả thực rất dễ đi theo hướng cực đoan.

Mạnh Hạo nói.

Đối với chuyện này, Văn Tâm hừ lạnh một tiếng, không đưa ra lời bình.

Lại nói tới Giang Thần, hắn gọi Phạm Đồ đến, nói cho Phạm Đồ biết mình muốn đi rèn luyện một đoạn thời gian. Sau đó lại giao trận pháp Xích tiêu phong cho Phạm Đồ khống chế.

Đồng thời còn dặn dò trong khoảng thời gian này không nên để cho tổ đội người Giang gia đi ra ngoài.

Giang Thần cũng không biết khi nào nữ nhân Lý Thấm này sẽ nổi khùng lên.

- Thiếu chủ, người cứ yên tâm, tất cả cứ giao cho ta!

Trong khoảng thời gian này Phạm Đồ có được công pháp Thiên cấp cùng rất nhiều linh đan phụ trợ cho nên cảnh giới tăng nhanh như gió. Đã đạt đến hậu kỳ viên mãn, so với Giang Thần còn nhanh hơn một bước.

- Chờ ta trở thành Thần du cảnh, ta sẽ giúp thiếu chủ quét dọn tất cả cản trở!

Phạm Đồ nói.

- Ta chờ ngày đó đến.

Giang Thần khẽ mỉm cười, đợi tới khi Mạnh Hạo và Văn Tâm trở lại, ở dưới sự che chở của trận pháp, ba người lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi Xích tiêu phong.

Chờ sau khi rời xa khỏi phạm vi thần thức của Lý Thấm, ba người cưỡi thuyền phi hành rời khỏi môn phái.

Đáng tiếc, Thiên Đạo môn quá lớn, thuyền phi hành của Giang Thần bị người ta nhìn thấy, rất nhanh tin tức đã truyền tới bên tai của Lý Thấm.

Lý Thấm lập tức đuổi theo, nhưng lại không biết phương hướng cụ thể của Giang Thần là đi tới đâu.

Kết quả là, không ít đệ tử Thiên Đạo môn nhìn thấy Lý Thấm lăng không đứng thẳng, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

- Giang Thần, nhất định ta sẽ khiến cho ngươi phải trả giá thật lớn!

Bỗng nhiên Lý Thấm nghĩ đến cái gì đó, nàng đã có mục tiêu, nhanh chóng tiến lên về một phương hướng.

Nếu như Giang Thần nhìn thấy nàng thì tuyệt đối hắn sẽ giật nảy mình, bởi vì đó là phương hướng Thập vạn đại sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.