Thần Võ Chiến Vương

Chương 92: Thủ Lĩnh Huyết Bức



Huyết Bức dưới đất là yêu thú binh cấp, sức chiến đấu không mạnh, quan trọng là số lượng.

Nhưng mà thủ lĩnh Huyết Bức lại chính là tướng cấp.

Phân chia đẳng cấp của yêu thú cũng giống như mãnh thú: Binh cấp, tướng cấp, vương cấp, quỷ cấp, thần cấp.

Yêu thú tướng cấp là kình địch của Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.

Nếu như gặp phải ở bên ngoài, bốn chi đội ngũ bọn họ cũng không đến mức sợ hãi như vậy. Vấn đề là hiện tại đang ở dưới lòng đất, một mảnh đen kịt, những cây đuốc chiếu sáng đã bị Huyết Bức dập tắt.

Có người điếc không sợ súng đốt đuốc lên, ánh lửa bắt đầu lóe lên, chiếu rọi sáng quáng động. Lúc này mọi người nhìn thấy trên đỉnh đầu của bọn họ đều là Huyết Bức, chẳng khác nào mây đen rợp trời.

Thủ lĩnh Huyết Bức mặt mũi dữ tợn xuất hiện ở bên cạnh người nắm cây đuốc, tiếp theo chính là một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng.

Quáng động, lần nữa rơi vào trong bóng đêm.

Tất cả mọi người chăm chú co cụm lại với nhau, không dám lộn xộn. Ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thừa cơ hội này, đám Huyết Bức phổ thông đánh xuống, răng nanh cắn lên trên cả người bọn họ, lại hút máu tươi.

Tiếng rống giận dữ, tiếng kêu đau cùng với tiếng khóc xen lẫn vào nhau, cực kỳ hỗn loạn.

Thủ lĩnh Huyết Bức vô thanh vô tức đi khắp xung quanh mọi người, một khi có cơ hội thì sẽ bắt người đi, không quá mấy giây sẽ có một cỗ thây khô rơi xuống.

Sở dĩ có cái tên Huyết Bức này chính là bởi vì chúng nó có khát vọng mãnh liệt đối với máu tươi của võ giả.

- Chết tiệt! Đây là hơn vạn Huyết Bức liên thủ săn bắn, thủ lĩnh Huyết Bức cũng không chỉ có một đầu!

- Nhất định là chúng ta quá nhiều người, tinh lực dồi dào.

- Bây giờ nói chuyện này thì có ích lợi gì cơ chứ, nhanh nghĩ biện pháp đi!

- Không cần loạn, không nên tùy tiện phá vòng vây!

Bốn chi đội ngũ như con ruồi không đầu, không biết nên làm gì cho phải, cho nên chỉ có thể khởi động chân nguyên, công kích lung tung về phía đỉnh đầu.

Ngay cả muốn phá vòng vây thì bóng đêm cũng đã trở thành chướng ngại to lớn nhất, không biết nên chạy về bên nào.

Trong đội ngũ có người cầm linh khí, ở dưới bảo quang chiếu rọi, Huyết Bức đen kịt chỉ mang đến tuyệt vọng cho bọn họ mà thôi.

- Thần thức! Dùng thần thức khóa chặt thủ lĩnh Huyết Bức, giết chết thủ lĩnh thì sẽ không sao!

Có người hét lớn, là người của Đao Kiếm bang.

- Không được, chúng ta không phải là Thần du cảnh, thần thức vượt qua năm thước thì sẽ mất tác dụng. Mười thước cũng nhỏ bé không đáng kể, ở khoảng cách này coi như nhận ra được thủ lĩnh Huyết Bức thì cũng đã muộn, chứ đừng nói là giết địch!

Lần này người nói chuyện chính là Sở Lạc, ở đây nàng là một trong không nhiều người nắm giữ thần thức, nhưng cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi.

Giống như nàng, tình huống của Cao Thần Dật cũng không khá hơn là bao. Thần thức xuyên thấu bóng đêm đã rất khó khăn rồi, chứ đừng nói chi là muốn khóa chặt thủ lĩnh Huyết Bức.

- Quận chúa, Sa Lan, các ngươi đứng ở bên cạnh ta.

Sa Ưng là Tụ nguyên cảnh ngưng tụ ra thần thức, thế nhưng cũng không cường đại, cho nên hắn mới gọi người quan trọng tới bên cạnh người.

- Mạnh Hạo có Giang Thần bảo vệ, sẽ không có vấn đề gì.

Văn Tâm nghĩ như vậy, cho nên mới đứng ở bên người Sa Ưng.

Đột nhiên, Văn Tâm chỉ cảm thấy có một mùi tanh phả vào mặt, lĩnh vực quanh thân bị khóa kín, bên tai truyền đến tiếng rít chấn động linh hồn.

- Không được!

Trong thần thức của Sa Ưng xuất hiện thủ lĩnh Huyết Bức máu me vô cùng, nhưng hắn lại không kịp phản ứng, mà chỉ đành trơ mắt nhìn nó đánh về phía Văn Tâm.

- Xong.

Văn Tâm ý thức được cái gì đó, tim như rớt xuống đáy vực.

- Súc sinh!

Thanh âm trầm thấp của Giang Thần vang lên ở bên tai nàng, Văn Tâm mừng rỡ không thôi, lập tức nhìn thấy ánh sáng chói mắt bộc phát ra, soi sáng khuôn mặt lạnh lùng của Giang Thần.

Ánh sáng là do Xích tiêu kiếm bắn ra, mọi người lập tức nhìn thấy mũi kiếm đâm vào lồng ngực của thủ lĩnh Huyết Bức, dễ dàng xuyên thủng qua ngực nó.

Chân nguyên vận chuyển theo Loa toàn thức, thân thể của thủ lĩnh Huyết Bức nhanh chóng bành trướng, máu thịt nổ tung tung toé.

Tình cảnh này bị tất cả mọi người nhìn thấy, rốt cuộc mỗi người đã tìm được sự tự tin vốn có.

- Hắn có thể nắm bắt được dấu vết của thủ lĩnh Huyết Bức, hắn có thể nắm bắt được dấu vết của thủ lĩnh Huyết Bức!

Có người quá mức kinh hỉ, cho nên liên tục nói ra hai lần.

Giang Thần đột nhiên nhìn về phía bên Đao Kiếm bang, mở miệng quát lên:

- Tên nắm trường đao kia, thủ lĩnh Huyết Bức đang đi đến gần ngươi! Ở chếch đằng sau của ngươi!

Người được Giang Thần nhắc nhở là đội trưởng của Đao Kiếm bang, trường đao trong tay hắn cũng là linh khí. Sau khi được Giang Thần nhắc nhở, trên lưỡi dao có lửa nóng hừng hực cháy lên, dưới ánh lửa chiếu rọi, quả thật có một đầu thủ lĩnh Huyết Bức đang tới gần.

- Rống!

Người này hét lớn một tiếng, chém một đao xuống dưới, đáng tiếc đã rơi vào trên móng vuốt cứng rắn của Huyết Bức, chỉ có thể đẩy lùi được nó mà không thể nào chém giết được.

Chỉ có điều có thể khẳng định thần thức của Giang Thần có thể phát hiện ra được thủ lĩnh Huyết Bức, bởi vì khoảng cách giữa Đao Kiếm bang đến đội ngũ của Đại Tề quốc cũng không gần.

- Thiên Đạo môn, đa tạ!

Nam tử nhặt được về một cái mạng cảm kích nói.

- Giang Thần, Giang Thần, phía bên ta thì sao? Phía bên ta có thủ lĩnh Huyết Bức không?

Người nói chuyện chính là Cao Thần Dật, hắn hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như vừa nãy nữa mà chỉ có bất an và khủng hoảng.

- Thật ngại quá, ta là người nhà quê, ngay cả vẽ địa đồ cũng không dùng thần thức được, ta không giúp được ngươi rồi.

Giang Thần lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói ra lời này, bốn chi đội ngũ mới nhớ tới xung đột vừa nãy, vẻ mặt trở nên có chút cân nhắc.

Thần thức của Giang Thần có thể cảm ứng được thủ lĩnh Huyết Bức đã chứng minh lời nói vừa rồi của Cao Thần Dật và Sở Lạc rất là hoang đường.

Người của Đao Kiếm bang rất vui mừng, vừa nãy bọn họ chỉ đứng xem trò vui, không lên tiếng.

- Cũng còn may, cũng còn may.

Sa Ưng thầm nói, Giang Thần đang ở trong đội ngũ của mình, cách hắn không xa, cho nên cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Từ tình huống vừa nãy thủ lĩnh Huyết Bức phát động công kích là có thể thấy được. Coi như thần thức của Sa Ưng có thể cảm ứng được thì tất cả cũng đã chậm.

- Giang Thần, ngươi không nên như vậy, chỉ cần ngươi giúp ta, nhất định ta sẽ báo đáp ngươi!

Cao Thần Dật không để ý tới mặt mũi mà lại mở miệng nói một câu.

- Ha ha.

Tiếng cười của Giang Thần rơi vào trong tai mỗi người, mọi người đều hiểu nó có ý gì.

- Đều là đệ tử của thập đại thế lực, Giang Thần, ngươi cần gì phải làm như vậy chứ?

Sở Lạc bên kia chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, lúc nói chuyện thì lại nhìn ra xung quanh, chỉ lo thủ lĩnh Huyết Bức phát động công kích với nàng.

- Vừa nãy khi ngươi đòi địa đồ, sao lại không suy nghĩ một chút về chuyện này cơ chứ? Ngươi có lấy được tấm địa đồ kia, đối với ngươi cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào. Mà nếu không có địa đồ đối với ta mà nói, rất có khả năng sẽ là trí mạng, vào lúc ấy, sao không thấy ngươi đại nghĩa như lúc này cơ chứ?

Giang Thần lạnh lùng chế giễu.

Vừa dứt lời, Giang Thần đột nhiên nhảy lên rồi đánh ra một kiếm chiêu.

Kiếm khí điên cuồng gào thét càn quét ở trong quáng động, nương theo một tiếng hét thảm vang lên, lại có một đầu thủ lĩnh Huyết Bức chết ở dưới Xích tiêu kiếm.

Lần này, mỗi người đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, dù cho bóng đêm đen kịt làm cho mọi người không thể nhìn thấy gì, thế nhưng kiếm của Giang Thần vừa nhanh lại vừa chuẩn xác.

Chỉ có điều, vào thời khắc hắn động thủ, một đầu thủ lĩnh Huyết Bức khác đã động thủ với đội ngũ của Cao Thần Dật, bắt đi một tên võ giả Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.

- Yêu thú quả nhiên có linh trí.

Giang Thần nghĩ đến.

Những thủ lĩnh Huyết Bức này biết Giang Thần có thể phát hiện ra bọn chúng, muốn giết chết hắn trước tiên. Đồng thời trước khi hắn vung kiếm bọn chúng sẽ công kích người khác, khiến cho hắn không có cách nào nhắc nhở được bọn họ.

Cao Thần Dật bị doạ cho sắp co quắp, vừa nãy người kia ở bên người hắn, mà hắn hoàn toàn không thể ra sức được.

- Mau mau, đi qua bên Giang Thần kia cho ta.

Cao Thần Dật không để ý tới việc Giang Thần có đồng ý hay không mà đi tới bên cạnh Giang Thần, hiện giờ ở nơi đó mới là chỗ an toàn nhất.

Điều này cũng nhắc nhở các đệ tử của Đao Kiếm bang và Phù Không đảo, tất cả đều chen chúc.

Giang Thần bị vây vào giữa, có chút dở khóc dở cười.

- Cũng được, các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta.

Thần thức của Giang Thần lan tràn ra ngoài, mỗi một góc trong quáng động, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy rõ mồn một, có thể nhìn thấy lợi trảo và răng nanh của ba đầu thủ lĩnh Huyết Bức còn lại, đang liên tục bay lượn ở trên đỉnh đầu của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.