Thần Võ Thiên Đế

Chương 38: Tôi thể chia ba



“Tiếp tục cố gắng, ta ở nội viện chờ ngươi.”

Vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, Lục Vũ mỉm cười quay người.

Hắn thông qua khảo hạch ngoại viện tấn thăng thành nội viện đệ tử, chuẩn bị đi đến nội viện.

Lâm Phong đã đạt đến khai mạch bát trọng, kỹ thuật luyện đan đứng đầu ngoại viện Đan tông, chỉ cần cảnh giới tăng lên đủ cũng sẽ trở thành nội viện đệ tử.

Tại Thanh Sơn tông, nội viện và ngoại viện mặc dù chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng khác biệt trong đó lại một trời.

Nội viện phân làm ba viện, đệ tử hạch tâm và cao thủ tông môn ở thượng viện, đệ tử chân truyền ở trung viện, nội môn đệ tử ở hạ viện.

Lục Vũ theo trưởng lão ngoại viện đến đại môn nội viện, đi tới hạ viện báo danh.

“Mới tới hả? Ở ngoại viện tu luyện bao nhiêu năm rồi?”

Một đệ tử nội môn liếc nhìn Lục Vũ, trong mắt không chút che giấu sự khinh miệt.

“Ba năm.”

Lục Vũ lưu ý hoàn cảnh nội viện, thuận miệng đáp lại.

“Ba năm à? Trung hạ mà thôi.”

Tên nội môn đệ tử kia một mặt khinh thường, ba năm mới tiến nhập nội viện quả thật không đáng nhắc tới.

“Tới trước rẽ trái, cầm bình luận khảo hạch của ngươi từ từ sẽ có người phân phối thay ngươi.”

Lục Vũ mới tới nội viện, những loại thủ tục rườm rà này tốn của hắn hơn nửa canh giờ, rốt cục Lục Vũ bị phân đến Đinh khu tổ hai.

Tại hạ viện Thanh Sơn tông, nội môn đệ tử căn cứ theo thực lực tu vi chia thành bốn loại Giáp Ất Bính Đinh.

Lục Vũ là đệ tử mới tới tự nhiên được xếp ở Đinh khu cấp nhập môn.

Đãi ngộ của đệ tử nội môn rõ ràng tốt hơn đệ tử ngoại môn, Lục Vũ có hẳn một phòng riêng chứ không cần ở chung với người khác.

Vừa tới ngày đầu tiên chủ yếu là để quen thuộc hoàn cảnh, hiểu rõ quy củ của nội viện, ở đây quy củ nghiêm ngặt hơn ngoại viện nhiều lần.

Ngày thứ hai, Lục Vũ đúng giờ đi đến luyện võ trường, tổ hai của hắn chỉ có bốn mươi hai người.

“Tập hợp!”

Võ sư tổ hai xuất hiện, đó là một nam tử khôi ngô khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, họ Trần.

“Đầu tiên là hoang nghênh Lục Vũ gia nhập tổ hai chúng ta.”

Mọi người vỗ tay nhưng cũng không nhiệt tình cho lắm.

“Hạ viện có bốn ngàn đệ tử nội môn, mỗi Đinh khu đã có ba mươi tổ, thân là đệ tử tổ hai thì là vinh hạnh của các ngươi. Hiện tại ta sẽ nói một chút sự khác nhau giữa cảnh giới tôi thể và cảnh giới khai mạch.”

Lục Vũ mới tới, những tri thức căn bản này chủ yếu là nói cho hắn nghe.

“Võ hồn khai mạch, linh lực tôi thể, tụ linh hóa thai, hoàng đạo chi cực. Ai có thể giải thích một chút ý nghĩa của câu này không?”

Võ sư nhìn mọi người, những tên đệ tử vốn không bận tâm đến mọi chuyện bỗng dưng chăm chú hẳn.

“Sao, không ai biết cả à?”

Ánh mắt võ sư có chút lạnh, những tên đệ tử này mắt cao hơn đầu, tự cho là trên trời dưới đất không gì mình không biết, nhưng thực tế thì sao?

Một tên đệ tử nhấc tay nói: “Võ hồn khai mạch là chỉ dùng võ hồn câu thông thiên địa linh khí, mở ra võ mạch trong cơ thể, từ đó bước vào võ đạo. Linh lực tôi thể chia làm ba cấp độ, tiền tam trọng là luyện huyết, trung tam trọng là luyện cốt, hậu tam trọng là luyện bì, cường hóa thể phách từ trong ra ngoài. Tụ linh hóa thai là chỉ cảnh giới sau tôi thể, cao hơn một cảnh giới tên là Tụ Linh cảnh.”

Võ sư lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao?”

Tên đệ tử kia trả lời: “Sau đó thì ta không biết.”

“Còn ai bổ sung thêm nữa không?”

Chúng đệ tử hai mặt nhìn nhau không ai lên tiếng.

Lục Vũ nhấc tay khiến mọi người chấn kinh.

Võ sư cũng hơi ngạc nhiên: “Ngươi? Tốt, ngươi lại nói nghe một chút.”

Lục Vũ nói: “Tụ linh hóa thai là chỉ, sau khi đến cảnh giới Tụ Linh sẽ dùng võ hồn dẫn đạo thiên địa linh khí, ngưng tụ linh thai trong đan điền, thai nghén hạt giống võ đạo.”

Đệ tử cạnh bên khẽ nói: “Ngươi chỉ đoán bừa thôi, có giỏi ngươi giải nghĩa hoàng đạo chi cực là gì đi.”

Võ sư từ chối cho ý kiến, hắn cũng muốn nghe một chút kiến giải của Lục Vũ.

“Bốn chữ Hoàng đạo chi cực này kỳ thực liên quan đến võ hồn. Mọi người đều biết võ hồn phân làm Thiên Địa Huyền Hoàng, võ hồn của chúng ta hiện tại chỉ là Hoàng cấp. Cái gọi là Hoàng đạo chi cực tức là võ hồn Hoàng cấp tu luyện tới cực hạn cao nhất là cảnh giới Tụ Linh cửu trọng. Lại hướng lên trên một cảnh giới thì cần võ hồn Huyền cấp mới hoàn thành được.”

“Nói hưu nói vượn, ngươi gạt người.”

Rất nhiều đệ tử trừng mắt Lục Vũ, lớn tiếng phản bác, căn bản không tin.

Võ sư quát: “Im liệng! Các ngươi bất học vô thuật (học hành hiểu biết chả tới nơi tới chốn) mà lại ở đây cắn người linh tinh. Những lời mà Lục Vũ nói hoàn toàn chính xác, Hoàng cấp võ hồn cực hạn là Tụ Linh cảnh đỉnh phong, bởi thế mới có thuyết pháp tụ linh hóa thai, hoàng đạo chi cực.”

“Vậy chẳng lẽ thành tựu cả đời này của chúng ta chỉ có hạn?”

Võ sư nói: “Không nên coi thường Tụ Linh cảnh, ở đế quốc chúng ta, những người có thể tu luyện tới Tụ Linh cảnh đỉnh phong đều là cường giả danh chấn một phương. Ví dụ như Thanh Sơn tông chúng ta đi, đệ tử ngoại viện hơn vạn, đệ tử nội môn bốn ngàn nhưng chân truyền đệ tử chỉ vẻn vẹn năm trăm mà thôi. Từ khai mạch cảnh giới đi đến tôi thể cảnh giới không khó, nhưng từ tôi mạch bước tới Tụ Linh cảnh thì lại rất khó. Thiên Nguyệt đế quốc, những thành chủ đều chỉ ở Tụ Linh cảnh thôi.”

Chúng đệ tử không dám lên tiếng, nhưng không ít người lại tỏ ra có địch ý với Lục Vũ, cảm thấy hắn đoạt đi danh tiếng của mọi người, hại bọn họ bị Võ sư răn dạy.

“Tôi thể cửu trọng chia làm ba giai đoạn, một tời ba là luyện huyết, bốn đến sáu là luyện cốt, bảy đến chín là luyện bì. Mỗi một giai đoạn đều cần những công pháp tương ứng. Lục Vũ mới tới lại là tĩnh võ hồn, lát nữa ngươi hãy tới hạ viện Tàng Kinh các chọn lựa một công pháp thích hợp cho bản thân đi.”

Sau khi Võ sư giảng giải sơ lược xong liền để mọi người tự tu luyện.

Lục Vũ nhận được một cơ hội đến Tàng Kinh các dưới sự chỉ đường của Võ sư, đi tới nơi đó.

Hạ viện Tàng Kinh các có ba tầng, phân biệt đối ứng luyện huyết, luyện cốt, luyện bì.

Trưởng lão thủ hộ hạ viện Tàng Kinh các liếc mắt nhìn Lục Vũ một chút, lạnh lùng nói: “Nửa canh giờ, chỉ được lựa chọn một bản công pháp võ kỹ.”

Lục Vũ khẽ vuốt cằm, tiến nhập tầng thứ nhất Tàng Kinh các.

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Bên trái là công pháp, bên phải là võ kỹ.

Lục Vũ đi tới bên trái xem xét tỉ mỉ từng công pháp, tất cả đều là Hoàng cấp trung phẩm, xác thực tốt hơn Hoàng cấp hạ phẩm ở ngoại viện nhiều.

Nhưng nhìn một hồi thì Lục Vũ phát hiện ra một vấn đề.

Những công pháp tôi luyện thân thể này dường như đều nhắm tới thú võ hồn, một tĩnh võ hồn như hắn ở hạ viện Võ tông này hẳn không có mấy người.

Tĩnh võ hồn và thú võ hồn khác biệt về bản chất, công pháp tôi luyện thân thể không thể luyện chơi được, như thế sẽ hạn chế xu thế phát triển của tĩnh võ hồn.

Lục Vũ một hơi xem hết tất cả công pháp luyện huyết, trong đó chỉ có bốn bản dành cho tĩnh võ hồn.

“Khô Mộc Phùng Xuân, tầm thường; Bích Diệp Liên Căn, trung thừa; Kiều Hoa Tự Huyết, trung thừa. Thốn Tâm Vạn Kình, ồ, môn này khá ý tứ.”

Lục Vũ nhìn một bản cuối cùng, trên mặt lộ ra cảm giác hưng phấn.

Thốn Tâm Vạn Kình này cả quyển đầy bụi, là một bản công pháp rất cổ xưa, tựa hồ từ xưa tới nay chưa có ai luyện qua nó.

Lục Vũ cẩn thận nghiên cứu, rất nhanh liền say mê trong đó, phát hiện Thốn Tâm Vạn Kình này rất bá đạo, chia làm năm cấp độ.

“Thôn Tâm Bách Kình, phàm huyết chi cực, Thốn Tâm Thiên Kình, bất diệt chi thể. Khẩu khí thật lớn, thật lợi hại thế chăng? Vậy tại sao không có ai lựa chọn nó chứ?”

Lục Vũ cảm thấy kinh ngạc, môn Thốn Tâm Vạn Kình này chia làm năm trọng cảnh giới, đệ nhất trọng là Thốn Tâm Thốn Kình, đệ nhị trọng là Thốn Tâm Thập Kình, đệ tam trọng là Thốn Tâm Bách Kình, đệ tứ trọng là Thốn Tâm Thiên Kình và đệ ngũ trọng là Thốn Tâm Vạn Kình.

Trong đó, câu nói mở đầu của đệ nhất trọng đã hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ.

“Thốn thảo tâm, kình vô cực.”

Đây là một môn công pháp tôi luyện thân thể dành cho thảo hồn, không chỉ đơn giản là luyện huyết mà gồm cả luyện cốt, luyện bì, luyện tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.