Thần Võ Thiên Đế

Chương 46: Mười thắng liên tiếp



“Ba người các ngươi chờ ở lối đi, trận thứ hai bắt đầu.”

Mạc trưởng lão ra lệnh một tiếng, người khiên chiến trận ba bốn năm thối lui đến lối lên đài, Lục Vũ và đối thủ triển khai vòng tranh tài thứ hai.

Lần này, người khiêu chiến kia thần sắc rõ ràng thu liễm không ít, không còn kiêu ngạo như người khiêu chiến đầu tiên.

Hắn sử dụng chiêu thức đa dạng linh hoạt lấy thủ xảo thắng, không muốn liều mạng với Lục Vũ.

“Đổi loại đấu pháp, xem lần này Lục Vũ đối phó ra sao?”

“Lục Vũ là thảo hồn không quen chiến đấu, khẳng định kỹ xảo không bằng thú võ hồn, lần này hơn phân nửa nhất dịnh phải thua.”

Dưới đài, người quan biến bàn luận sôi nổi, vẫn như cũ không coi trọng Lục Vũ.

Tiểu thảo chi nhãn của Lục Vũ nhìn rõ mọi đường tơ kẻ tóc, nắm rõ từng chiêu từng thức của đối thủ trong lòng bàn tay, một thức Thu Phong Lạc Diệp, quyền trái thu quyền phải phóng, quyền kình tạo thành vóng xoáy khốn trụ đối thủ.

Về sau, Lục Vũ đấm ra một quyền, vòng xoáy bạo tạc khiến người khiêu chiến số hai hét thảm một tiếng rồi rơi xuống dưới đài.

“Ai da, cánh tay bị phế, xương vai gãy, xong!”

“Chậc chậc, thật tàn nhẫn.”

Rất nhiều người kinh hô kêu to, không ngờ tới trận tranh tài thứ hai chỉ diễn ra có ba chiêu đã kết thúc.

“Gọn gàng, không tệ.”

Triệu Lục Vân cười khanh khách, hơi tán dương biểu hiện của Lục Vũ.

Vân Nguyệt Nhi tú mỹ cau lại, thiếu niên hăng hái trên đài kia thật là Lục Vũ mình từng quen thuộc trước đây sao?

Trận thứ ba, người khiêu chiếc sắc mặt khá khó coi.

Người khiêu chiến số một lẫn số hai đều bị đánh phế, nếu nói hắn không sợ thì là lừa người.

Lục Vũ lãnh đạm nói: “Nếu ngươi không dám xuất thủ thì tự đoạn một tay rồi lui xuống đi.”

Người khiêu chiến số ba đỏ mặt, cả giận nói: “Ngươi dám xem thường ta, ta chém ngươi!”

Một chưởng vung ra, người khiêu chiến số ba tức giận xông tới, đón hắn là một quyền của Lục Vũ.

“A... không...”

Bay rớt ra ngoài, tiếng kêu đau đớn thảm thiết khiến cho những đệ tử quan chiến ở dưới đài sửng sốt.

Lại một quyền phế đi, Lục Vũ đây là thành tâm muốn lập uy.

Thắng liền ba trận, biểu hiện của Lục Vũ khiến mọi người kinh ngạc, những đệ tử trước đây coi thường Lục Vũ bây giờ đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Trận thứ tư, Lục Vũ ra một quyền, tiếng kêu thảm vang lên, người khiêu chiến bị phế rơi xuống đài.

Trận thứ năm, người khiêu chiến cải biến đấu pháp, sử dụng kiếm.

“Ta tu luyện kiếm thuật, nếu ngươi không dám đấu thì ngoan ngoãn nhận thua đi.”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ngươi xác định dùng kiếm để đấu?”

“Linh Xà Thổ Tín!”

Người khiêu chiến thứ năm giận dữ xuất kiếm, chiêu thức tàn nhẫn nhưng ở trong mắt Lục Vũ lại có khá nhiều sơ hở.

“Đạn Chỉ Phi Hoa!”

Lục Vũ nghiêng người né tránh rồi tung ra một chỉ mạnh mẽ tinh chuẩn lên kiếm tích (thân kiếm).

Một khắc này đúng là khoảnh khắc người khiêu chiến thứ năm biến ngươi, thân kiếm lượn vòng, dán chân trái xẹt qua.

Ai ngờ kiếm tích thụ lực, kiếm chuyển hướng lại không thể điều khiển được tự chém lên chân trái của bản thân, chân trái bị chém đứt.

“A...”

Âm thanh gào thét thảm thiết vang vọng toàn trường khiến cho rất nhiều người nhìn mà đờ ra.

“Chuyện này... chuyện này... mẹ nó thật sự là gặp quỷ.”

Rất nhiều người một mặt đau lòng nhìn người khiêu chiến tự chém đứt chân kia, đều cảm giác trở nên lạnh lẽo.

Mạc trưởng lão cau mày, phái người khiêng tên đệ tử kia xuống chữa thương.

Lục Vũ thắng cả năm trận, kết cục những đối thủ của hắn đều bị phế, điều này khiến cho rất nhiều người khó chịu nhưng lại không thể phân bua được gì.

Mạc trưởng lão lên đài, mời hai mươi lăm người khiêu chiến còn lại lên đài.

Lục Vũ thần sắc lạnh lùng chọn người khiêu chiến theo thứ tự từ sáu đến mười.

Trong đó, người khiêu chiến thứ mười là tôi thể tam trọng cảnh giới được rất đông người quan chiến dưới đài kỳ vọng.

Nhưng người khiêu chiến từ thứ sáu đến thứ chín sắc mặt lại tái nhợt, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng.

Lục Vũ lãnh khốc nói: “Tự đoạn một tay có thể rút lui, nếu không thì xuất ra bản lãnh của các ngươi đi!”

Ngay trước mặt mấy ngàn đệ tử, người khiên chiến từ sáu đến chín đâm lao đành phải theo lao, biết rõ tất bại cũng chỉ có thể cắn răng ra sân.

Kết quả y như sở liệu, hạ tràng của bốn người này đều là bị phế.

“Thương thế của bọn họ còn thảm hơn cả tự đoạn một tay.”

Có đệ tử cảm khái, cũng có đệ tử chế giễu.

“Ai bảo bọn hắn tự cho là đúng, cảm thấy Lục Vũ dễ khi dễ, muốn liên thủ nhục nhã người ta chi. Hiện tại thì bị tàn phế cả đời, tiền đồ mất sạch, không biết bọn hắn có hối hận không.”

Ngô Anh Kiệt lo lắng không thôi, không ngờ được sức chiến đấu của Lục Vũ lại mạnh mẽ vô địch cùng giai, thật khiến mọi người bất ngờ.

Vân Nguyệt Nhi phương tâm khẽ nhói, Lục Vũ càng mạnh càng đại biểu cho ánh mắt của nàng càng thiển cận.

Trận thứ mười hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tôi thể nhị trọng đối chiến tôi thể tam trọng, lần này liệu Lục Vũ có thể thắng không?

“Ngươi điên rồi Lục Vũ, đáng tiếc cuộc sống tươi đẹp của ngươi sẽ phải kết thúc tại đây.”

Người khiêu chiến thứ mười nộ khí đằng đằng, nhanh chóng áp sát Lục Vũ, huyết khí toàn thân tràn đầy.

Tôi thể tam trọng tương ứng luyện huyết tam trọng, đến cảnh giới này thì lực lượng bạo tăng một vạn cân, tuyệt không thể xem nhẹ.

“Người ta có câu gieo gió gặt bão!”

Lục Vũ cười lạnh, người khiêu chiến thứ mười lại tức giận đến phát điên.

“Ngươi dám nói chúng ta là gieo gió gặt bão, ta liền phế bỏ ngươi, xem chưởng.”

Cung tay lên, một cỗ khí lưu mạnh mẽ ập tới chứa lực đạo không dưới hai vạn cân, đủ để đập nát một con trâu.

Lục Vũ bước chân trái tới trước một bước, thân thể nghiêng sang một bên, tay phải đấm ra một quyền tới lòng bàn tay phải của người khiêu chiến thứ mười.

Chợt nghe ầm một tiếng, thân thể cao lớn của người khiêu chiến số mười bay rớt ra ngoài, miệng hộc máu tươi, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không phát ra đã chết ngất.

Sau khi rời sầm xuống đất, xương cốt toàn thân người khiêu chiến thứ mười vỡ vụn khiến cho những đệ tử ở gần đó giật mình thon thót.

“Mau nhìn xem thương thế của hắn thế nào?”

“Má ơi, nửa thân trên nát hết xương cốt, nửa người bị phế.”

“Hả! Sao có thể thế được, hắn là tôi thể tam trọng mà Lục Vũ chỉ mới tôi thể nhị trọng thôi mà, chuyện này... chuyện này...”

Toàn trường loạn không tả xiết, ai cũng kinh sợ.

Trước đó Lục Vũ là vô địch cùng giai, quét ngang chín người khiêu chiến.

Bây giờ Lục Vũ lại biểu hiện ra thực lực đáng sợ hơn nữa, một quyền phế đi người khiêu chiến ở cảnh giới tôi thể tam trọng.

“Vượt cấp khiêu chiến, quá mạnh.”

“Thật không nghĩ tới, hóa ra Lục Vũ lại cường đại như vậy, hắn thật là thần tượng của ta!”

“Hắn thật là tĩnh võ hồn sao? Sao cảm giác còn mạnh hơn cả thú võ hồn nhỉ.”

Hai mươi người khiêu chiến còn lại đều trợn tròn mắt, tôi thể tứ trọng thì còn đỡ hơn một chút, tự cao thực lực hơn người, nhưng đám tôi thể tam trọng thì bây giờ lại hối hận không thôi.

Trước đó đâu ai nghĩ được sức chiến đấu của Lục Vũ lại cuồng bạo, vượt cấp khiêu chiến mà còn thắng nhẹ nhàng như thế thì quả thực quá yêu nghiệt.

Dưới đài, đông đảo nữ đệ tử hưng phấn hô to tên Lục Vũ, mắt ai cũng lấp lánh ái mộ lẫn tôn sùng.

“Mười thắng liên tiếp! Soái ca!”

Triệu Lục Vân kêu to, dáng vẻ hưng phấn kia khiến cho Vân Nguyệt Nhi ở bên cạnh cảm thấy cực khó xử.

Phụ cận, không thiếu nữ đệ tử chỉ trỏ Vân Nguyệt Nhi, cũng có rất đông nam đệ tử nhìn nàng.

Vân Nguyệt Nhi tự nhiên cảm thấy nhục nhã, nàng đều quy hết lên đầu Lục Vũ, nếu không phải hắn thì sao nàng lại bị mọi người chế giễu trước mặt bao người thế này được?

Lục Vũ đứng trên đài nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đảo qua Ngô Anh Kiệt và Vân Nguyệt Nhi ở dưới đài, ánh mắt trào phúng kia của hắn khiến cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.