Thần Võ Thiên Đế

Chương 47: Chấn nhiếp toàn trường



“Có muốn bỏ cuộc không?”

Mạc trưởng lão mời hai mươi người khiêu chiến còn lại lên đài, sau đó lựa lời hỏi thăm mọi người một chút.

Lục Vũ thắng mười trận liên tiếp là một vinh dự lớn lao, cũng là một sự uy hiếp, tạo áp lực vô hình lên những người khiêu chiến, bởi kết cục của mười người khiêu chiến trước đó rất thảm.

Hai mươi người khiêu chiến hai mặt nhìn nhau, biểu lộ có chút xấu hổ, sớm đã không còn sự phách lối trước đó, không ít người trên mặt tỏ ra do dự.

“Nếu không ai lên tiếng thì Lục Vũ ngươi cứ tuyển ra đối thủ từ mười một đến mười lăm đi.”

Lục Vũ đánh giá một phen, tiện tay chọn năm đối thủ tôi thể tam trọng cảnh giới.

“Tiếp tục khiêu chiến!”

Mạc trưởng lão lui ra, tranh tài tiếp tục tiến hành.

Người khiên chiến thứ mười một khá cẩn thận, không dám lơi lỏng, khai thác sách lược tránh nặng tìm nhẹ muốn tìm ra sơ hở trong trận đấu để đánh bại Lục Vũ, đáng tiếc hắn quá coi thường Lục Vũ.

Người khiêu chiến thứ mười hai tương đối âm hiểm khi sử dụng trường tiên, đây là binh khí mềm, khác xa những loại binh khí cứng rắn như đao hay kiếm.

Lục Vũ thi triển ra Đạn Chỉ Phi Hoa, chỉ lực cũng không đánh lên người đối phương mà là đánh trúng trường tiên dưới góc độ xảo diệu, tá lực sử lực (mượn lực dùng lực), phế đối thủ.

“Lục Vũ, cố lên!”

“Mười hai thắng liên tiếp, tranh thủ thắng mười lăm trận liên tiếp đi!”

Đông đảo đệ tử quan chiến ở dưới đài hô ủng nhiệt tình, đặ biệt là các nữ đệ tử, rất nhiều người bị mê hoặc bởi phong thái của Lục Vũ.

Vân Nguyệt Nhi sắc mặt lo lắng, nàng hận không thể quay người rời đi, nhưng nàng lại không cam lòng, muốn xem Lục Vũ rốt cục có thể chống được bao lâu.

Ngô Anh Kiệt tâm thần hơi không tập trung, hắn một mực quan sát tình huống của Lục Vũ, phát hiện tiểu tử này xuất thủ mau lẹ, chiêu thức lăng lệ, cơ hồ đều là một chiêu trí mạng, không nhìn ra được sơ hở nào rõ ràng.

Trận mười ba, Lục Vũ thắng, dưới đài một mảnh thét lên.

Trận mười bốn, Lục Vũ lại thắng, vô số nữ đệ tử hoan hô coi hắn là thần tượng của mình.

Trận mười lăm, Lục Vũ lại thắng, toàn trường reo hò.

Không ít người trợn tròn mắt, càng nhiều người thì cảm xúc điên cuồng.

“Quá tuyệt, Lục Vũ, ta yêu ngươi!”

Có nữ đệ tử thổ lộ khiến mọi người trắng mắt nhìn.

“Tướng mạo của ngươi như thế chỉ dọa Lục Vũ thôi.”

Mạc trưởng lão lên đài, trước mặt mọi người tuyên bố một sự kiện.

“Viện trưởng nói, nếu có thể thắng hai mươi trận liên tiếp sẽ được trọng thưởng!”

Dưới đài huyên náo cả lên, vô số người lại điên cuồng kêu gào tên Lục Vũ, sự nhiệt tình này khiến cho những đệ tử trước đây xem thường Lục Vũ nóng ran mặt.

Ngô Anh Kiệt một mặt xanh xám, Vân Nguyệt Nhi mặt mũi ngập tràn xấu hổ, tên Lục Vũ đáng chết này sao lại biểu hiện được mạnh như thế?

“Tuyển đối thủ đi.”

Mạc trưởng lão ngôn từ ngắn gọn, cũng không nói nhảm.

Lục Vũ liếc Ngô Anh Kiệt nhưng không chọn hắn.

Từ mười sáu đến mười chín đều là tôi thể tam trọng, nhưng Lục Vũ chọn số hai mươi lại là một đệ tử tôi thể tứ trọng cảnh giới.

“Chuyện gì xảy ra, Lục Vũ điên rồi, tôi thể tam trọng không chọn lại đi chọn một tên tôi thể tứ trọng.”

“Đoán chừng là hắn quá mức tự tin, cho rằng bản thân có thể giẫm dẹp cả đệ tử tôi thể tứ trọng.”

“Lục Vũ đây là tự tin, các ngươi biết cái gì chứ.”

Có người trào phúng, cũng có người ủng hộ.

Trận thứ mười sáu, Lục Vũ dùng một quyền phế đối thủ.

Trận thứ mười bảy, Lục Vũ tung một cước phế chân trái đối thủ.

Trận thứ mười tám, Lục Vũ còn chưa xuất thủ thì người khiêu chiến đã bị dọa lớn tiếng xin tha thứ.

“Ta rời khỏi, bỏ qua cho ta đi.”

Lục Vũ lạnh lùng nói: “Tự đoạn một tay.”

Người khiêu chiến thứ mười tám chần chừ một lát, cắn răng tự đoạn một tay.

“Đồ hèn, không có cốt khí.”

Người khiêu chiến thứ mười chín mắng to, đáng tiếc đến khi tới phiên hắn thì bị Lục Vũ tung một quyền đánh phế, đau ngất đi.

“Mười chín trận thắng liên tiếp, thời khắc kích động nhân tâm sắp đến.”

Cả quảng trường, tất cả mọi người đều quan sát, đang mong đợi trận tranh tài thứ hai mươi bắt đầu.

“Lục Vũ, sớm chọn ta là sai lầm lớn nhất của ngươi. Chút nữa ta sẽ trả thù cho những đệ tử bị ngươi phế đi kia.”

Lý Sâm, mười chín tuổi, đệ tử tổ bốn Bính khu, tu luyện đến tôi thể tứ trọng cảnh giới, tiến nhập giai đoạn luyện cốt.

Giai đoạn này xương cốt mạnh mẽ, nhục thân lực lượng đại tăng, lực phòng ngự theo đó cũng tăng lên.

“Ra chiêu đi.”

Lục Vũ rất bình tĩnh, hắn sở dĩ chọn lựa Lý Sâm là dể chấn nhiếp những người khác.

Lục Vũ có được thiên mạch, tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình lại có được Vạn Pháp Trì thần kỳ nên dù thắng liên tiếp mười chín trận nhưng chưa cảm thấy tận hứng.

“Cuồng vọng, tiếp chiêu.”

Lý Sâm tự phụ bất phàm nhưng đâu ngờ Lục Vũ không coi hắn ra gì, điều này khiến Lý Sâm hơi tức tối, xuất thủ tung hết mười phần công lực, muốn hạ mã uy Lục Vũ.

Lục Vũ ánh mắt lạnh lùng, đối mặt với người khiêu chiến cảnh giới tôi thể tứ trọng, hắn cũng không dám khinh thường, tăng cảm giác lực lên gấp đôi, rõ ràng bắt được quỹ tích ra quyền của Lý Sâm.

Lục Vũ cất bước tiến lên, thân thể từ tĩnh thành động, tay phải đấm ra một quyền kết hợp hoàn mỹ lực lượng với tốc độ, đón đỡ một kích của Lý Sâm.

“Dám cứng đối cứng với ta, ngươi đơn giản muốn chết.”

Lý Sâm giận dữ, cảm thấy Lục Vũ xem thường mình, đây là khinh miệt trần trụi.

Gầm nhẹ một tiếng, Lý Sâm lại tăng thêm ba phần lực, khí kình ngưng tụ trên nắm tay hóa thành một con mãnh thú, khi tới gần liền tỏa ra hàn ý lầm liệt.

Võ mạch trong cơ thể Lục Vũ chấn động, vận dụng Thốn Tâm Thốn Kình, lực lượng điệp gia từng từng từng tầng, phịch một tiếng liền đón nhận một kích này.

Song phương nắm đấm đụng nhau, lực đối lực tạo nên sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh, bộp một tiếng bức ngừng Lý Sâm, đẩy lui Lục Vũ.

“Hả?”

Lý Sâm một mặt kinh ngạc, không ngờ Lục Vũ tiếp một quyền mười phần công lực của mình lại nhìn như không bị gì.

Người quan chiến dưới đài căng cứng tinh thần, sau khi thấy rõ kết quả một kích này thì lập tức reo hò, thét lên chói tai, thanh âm trùng trùng điệp điệp không đếm xuể tạo thành một cái tên - Lục Vũ.

Xoay người trở ra, Lục Vũ xảo diệu hóa giải cổ phản lực kia, tay trái trở bàn tay vung ra, chưởng lực phun trào, thân thể bắn nhanh như điện áp sát Lý Sâm, phát động công kích trước.

Lý Sâm giận dữ, cắn răng nói: “Tiểu tử thúi, nằm xuống cho ta!”

Vung tay lên, Lý Sâm tốc độ kinh người, cảm giác lực của hắn cũng không kém nên né được pha tập kích của Lục Vũ, sau đó nghiêng người tung chưởng đánh tới eo Lục Vũ.

Lục Vũ vặn eo quay người, chân trái liên kích xảo diệu hóa giải một kích này.

Về sau, Lục Vũ vận chuyển Thốn Tâm Thốn Kình triển khai cứng đối cứng với Lý Sâm mấy lần khiến cho những người quan chiến reo hò ầm ĩ.

Một đệ tử tôi thể nhị trọng lại có thể cứng đối cứng với đệ tử tôi thể tứ trọng, đây quả thực là kỳ tích.

“Lực bộc phát thật mạnh mẽ, lại không kém hơn Lý Sâm.”

“Đệ tử giai đoạn luyện cốt có được xương cốt bền bỉ, lực lượng tăng gấp bội, Lục Vũ có thể cứng đối cứng với đối phương được quả thực khiến cho người ta quá khó tin.”

Lực lượng của Lý Sâm xác thực cường đại hơn xa tôi thể tam trọng, nhưng Lục Vũ có được thiên mạch nên thuộc về yêu nghiệt trong yêu nghiệt, tự nhiên không thể phán định theo lẽ thường được.

Lúc mới cứng đối cứng thì Lục Vũ ăn chút thiệt thòi, dù sao cũng kém hơn đối thủ hai cảnh giới.

Nhưng khi Thốn Tâm Thập Kình không ngừng tăng lên, lực lượng trong huyết nhục của Lục Vũ lại phóng thích ra gấp đôi.

Từ Thốn Tâm Thốn Kình đến Thốn Tâm ngũ kình, Lục Vũ cảm nhận được biến hóa rõ ràng, cấp tốc kéo lại khoảng chênh lệch với Lý Sâm.

Thốn Tâm thất kình, Lục Vũ có thể chiến ngang Lý Sâm.

Thốn Tâm bát kình, nghiền ép cường địch.

Thốn Tâm cửu kình, một quyền chiến thắng.

Thân thể to lớn của Lý Sâm bay rớt ra ngoài, miệng phún máu, tiếng kêu đau đớn thảm thiết khiến toàn trường sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.