Thần Võ Thiên Đế

Chương 48: Đánh bại cừu địch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một khắc này, vô số người nhiệt huyết sôi trào, vô số ánh mắt lộ vẻ khó tin nổi, cũng có thật nhiều người một mặt ngẩn ngơ thẩn thờ không thể tiếp nhận nổi sự thực này.

“Lục Vũ, ngươi là thần tượng của ta!”

“Lục Vũ, ta yêu ngươi!”

“Lục Vũ, chúng ta ủng hộ ngươi...”

Mọi người cứ thế reo hò ủng hộ vọng khắp hạ viện, ngay cả đông đảo võ sư cũng theo đó động dung, đây có thể gọi là kỳ tích.

Lý Sâm bị đánh bay xuống đài, trọng thương thổ huyết, ba võ mạch trong cơ thể đứt đoạn, đứt gãy mười sáu đoạn xương, gần như thành người tàn tật.

Kết quả như vậy khiến tất cả mọi người sợ khiếp, trong đó sắc mặt khó coi nhất là Ngô Anh Kiệt.

Thắng liên tiếp hai mươi trận, đây có thể xưng là kỳ tích thi đấu khiêu chiến của hạ viện, viện trưởng tự mình hứa hẹn trọng thưởng.

Vân Nguyệt Nhi hai mắt ngốc trệ, hoàn toàn không thể nào tiếp nhận nổi sự thực này.

Lục Vũ vượt cấp khiêu chiến, vượt những hai cấp nhưng lại thắng được, điều này tựa như thiên phương dạ đàm, tựa như mộng cảnh.

Vân Nguyệt Nhi trong lòng đắng chát, lúc đại đa số người hô tên Lục Vũ thì nàng cảm giác như bản thân bị người vứt bỏ, đáy lòng nổi lên một tia hối hận nhưng nàng lại không nguyện ý thừa nhận.

Lục Vũ thay đổi, trở nên cường đại thế nhưng hắn có thể sánh với Tần Vân sao?

Vân Nguyệt Nhi nhìn thân ảnh trên đài kia, thầm nghĩ: “Ngươi mạnh hơn cũng chỉ là một đệ tử nội môn, vĩnh viễn không thể sánh nổi Tần Vân.”

Triệu Lục Vân đứng cạnh Vân Nguyệt Nhi, khắp khuôn mặt là vẻ hưng phấn.

“Quá soái! Ta quyết định sẽ theo đuổi Lục Vũ bằng mọi cách, để hắn quỳ dưới gấu quần của ta.”

(Người edit: Mơ đi cưng, Vũ là của chụy rồi )

Ở bên cạnh, có nữ đệ tử nói: “Lục Vũ, ngươi không nói thật đấy chứ?”

“Trước giờ ta nói giỡn chưa? Lục Vũ mi thanh mục tú lại mạnh mẽ kinh người như thế, ta đương nhiên phải ra tay trước mới được, chứ không chậm sẽ bị kẻ khác đoạt mất, ta không ngu thế đâu.”

Chữ “ngu” này khiến Vân Nguyệt Nhi cảm thấy đặc biệt chói tai, phảng phát như đang cười nhạo nàng, khiến nàng buồn bực muốn chết.

Mạc trưởng lão lên đài, còn thừa lại mười người khiêu chiến đứng thành một hàng, riêng phần mình biểu lộ khó coi.

“Trước khi bắt đầu, các ngươi có lời gì muốn nói không?”

Một người khiêu chiến tôi thể tam trọng cảnh giới cúi đầu, lí nhí: “Ta... ta... rời khỏi.”

“Ta cũng rời khỏi, ta nữa... ta cũng...”

Trong mười người có tới sáu người là tôi thể tam trọng, tại chỗ có tới năm người bỏ cuộc giữa chừng, không dám giao thủ với Lục Vũ, sợ bị hắn đánh phế.

“Quy củ các ngươi đều rõ ràng, tự mình động thủ đi.”

Mạc trưởng lão ngữ khí đạm mạc, năm người khiêu chiến đầu lòng tràn đầy hối hận, bởi trước đó xúc động mà giờ phải trả đại giới.

Năm người cụt tay rời đi, hiện tài trên đài cũng chỉ còn lại năm người khiêu chiến.

Lục Vũ chọn Ngô Anh Kiệt là người đầu tiên, giờ khắc này hắn chờ đã lâu.

“Lục Vũ, ta là thiếu thành chủ, ngươi không nên quên điểm này.”

Ngô Anh Kiệt trừng mắt Lục Vũ, muốn nhắc nhở Lục Vũ không nên quá phận.

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ngươi đây là đang khích ta sao?”

Thiếu thành chủ mà Lục Vũ đã từng là thì nay thuộc về Ngô Anh Kiệt.

Ngô Anh Kiệt khẽ nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi, có một có chuyện phải có chừng mực, nếu không ngươi sẽ hối hận.”

Lục Vũ hừ lạnh nói: “Ngươi hãy hảo hảo suy nghĩ làm sau để sống tốt quãng đời còn lại sau trận đấu này đi.”

Ngô Anh Kiệt né ánh nhìn của Lục Vũ, không dám đối mặt với hắn.

“Ta có thể để cho ngươi thắng, chỉ cần ngươi...”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Nếu ngươi sợ thua thì có thể tự đoạn một tay.”

Ngô Anh Kiệt ngầm bực, hắn đã hạ mình rồi mà Lục Vũ này lại khinh khi quá đáng.

“Không biết điều, ta cũng không tin ngươi thật có thể thắng ta.”

Nhoáng người lao tới, Ngô Anh Kiệt vọt lên tấn công trước, rất có bộ dáng của đánh lén.

Những đệ tử quan chiến ở dưới đài mắng to, nhưng Ngô Anh Kiệt làm lơ coi như không nghe thấy.

Lục Vũ cũng không nói gì, đối mặt với tiểu nhân âm hiểm như đối phương thì thay vì đấu võ mồm thà so nắm đấm ai mạnh hơn còn hay hơn.

Ngô Anh Kiệt mới đạt tới tôi thể tứ trọng, chỉnh thể sức chiến đấu không mạnh bằng Lý Sâm, nhưng người này âm hiểm thành tính, võ kỹ tu luyện cũng là một loại âm nhu nên chiêu thức tương đối độc ác xảo trá, thuộc về loại hình linh hoạt đa dạng.

Lục Vũ từng bước ép sát, hắn sẽ không giết chết Ngô Anh Kiệt trước mặt mọi người, nhưng lại muốn tâm đối phương sinh ra sợ hãi để nếm tư vị của sự sợ hãi, khiến đối phương hối hận không kịp.

Lục Vũ thi triển ra Đạn Chỉ Phi Hoa, môn chỉ công này trừ uy lực kinh người thì còn nhiều biến hóa khác nữa, linh xảo không kém gì chiêu thức của Ngô Anh Kiệt.

Vả lại, Lục Vũ có được thiên mạch nên có được thiên phú chiến đấu vượt mức bình thường.

Chỉ cần ở trạng thái chiến đấu, lục thức của hắn sẽ trở nên nhảy cảm, có thể tự động kết hợp thiên mạch với Vạn Pháp Trì, lại dung nhập cảm giác lực của tiểu thảo chi nhãn, phối hợp với ngộ tính siêu cường từ hồn lực tuyến, khiến cho tổng thể chiến lực tăng lên gấp đôi.

“Tiểu Quỷ Câu Hồn!”

Ngô Anh Kiệt thi triển ra một chiêu quỷ dị âm độc, tay trái co lại biến năm ngón tay như móc câu, tay phải thành hình mỏ hạc, trái công phải phòng, muốn ám toán Lục Vũ.

“Thu Phong Lạc Diệp.”

Lục Vũ thi triển ra Lạc Nhật quyền pháp, tung hạc cầm long, tùy tâm sở dụng, phối hợp với Thốn Tâm Thập Kình chia lực lượng trong võ mạch ra làm bảy, có nhiều biến hóa hơn, có được uy lực mạnh hơn.

Ngô Anh Kiệt mới chạm tới lập tức lánh đi, hết sức cẩn thận, móng trái quyền phải phối hợp với thân pháp ngụy biến mau lẹ, người bình thường rất khó ứng đối.

“Ngươi chỉ có xíu bản lãnh thế thôi ư?”

Lục Vũ như bóng với hình, mặt kệ Ngô Anh Kiệt né như sao hắn cũng có thể bắt được vết tích di động của đối phương.

“Song Phong Quán Nhĩ!”

Ngô Anh Kiệt đột nhiên bắn người lên không, hai tay ra chiêu mau lẹ võ lên đầu Lục Vũ.

Lục Vũ quay người lui ra sau, một thức Kháo Sơn Băng đụng lên ngực Ngô Anh Kiệt.

Sau một khắc, Lục Vũ vung chân phải lên không nhắm tới đầu Ngô Anh Kiệt khiến đối phương kêu đau lui nhanh, trong mắt chảy ra nước mắt.

“Thốn Tâm Cửu Kình!”

Lục Vũ quay người, gót chân chạm đất, thân thể quay như con quay, cả người nhanh chóng tiếp cận Ngô Anh Kiệt, tay phải vung quyền trực kích, mau lẹ lăng lệ.

Ngô Anh Kiệt trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, giận dữ hét: “Ta sẽ không thua ngươi! Thiết Trảo Xuyên Tâm!”

Dưới tình huống né không kịp, Ngô Anh Kiệt linh cơ xoay chuyển, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng, thi triển ra chiêu thức độc ác nhất.

Một quyền của Lục Vũ tung ra tinh chuẩn vô cùng, chạm tới móng phải của Ngô Anh Kiệt, tiếp chiêu Thiết Trảo Xuyên Tâm.

Thiết Trảo Xuyên Tâm của Ngô Anh Kiệt có được lực xuyên thấu huyết nhục, nắm đấm bình thường va phải đều ăn thiệt thòi.

Nhưng đáng tiếc là Thốn Tâm Cửu Kình của Lục Vũ với chín phần sức mạnh lại được gia điệp tầng tầng, trong nháy mắt chấn động liên tục chín lần xảo diệu hóa giải chiêu số cương mãnh của Ngô Anh Kiệt.

Tiếp đó chiêu số men theo quyền kình của Ngô Anh Kiệt mà chui vào huyệt lao cung, thuận theo đường kinh mạch cũng chấn động chín lần trực tiếp chấn vỡ võ mạch của Ngô Anh Kiệt khiến hắn thổ huyết trọng thương, bay rớt ra ngoài.

“Trở lại.”

Lục Vũ thuận thế xoay người, tay trái tung Lạc Diệp Quy, lực xoáy từ lòng bàn tay cưỡng ép kéo Ngô Anh Kiệt trở lại khiến cho hắn đột nhiên quỳ xuống, miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Hai đầu gối vỡ vụn, đau nhức kịch liệt thấu tim.

Ngô Anh Kiệt đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, nước mắt tuôn ra như mưa, khuất nhục quỳ gối dưới chân Lục Vũ, thanh âm thảm thiết tan nát cõi lòng kia khiến cho những người nhìn thấy phải giật mình.

Lục Vũ ánh mắt băng lãnh, thật ra hắn muốn giết Ngô Anh Kiệt bởi tiểu tử này năm lần bảy lượt muốn đưa mình vào chỗ chết, thuộc người đáng chết.

Nhưng cân nhắc đến tình cảnh trước mắt nên Lục Vũ phải để cho hắn sống, như thế có lợi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.