Thần Võ Thiên Đế

Chương 53: Gặp lại giai nhân



Máu tươi đổ một đường dài từ sơn cốc đến tận một đầm nước trong rừng, Lục Vũ thấy một cái sơn động.

Đây là hang hổ, tĩnh mịch vắng vẻ khiến cho người ta cảm thấy run sợ.

Cự hổ té ngã vài lần nhưng vẫn run rẩy bò dậy, dẫn Lục Vũ vào trong sơn động.

Bên trong tanh nồng, một số chỗ hiện lên những bạch cốt nhân loại.

“Ngươi muốn dẫn ta xem cái gì?”

Lục Vũ nhìn cự hổ, nó đã ngã xuống đất bất động tựa hồ hao hết sức lực toàn thân, nước mắt chảy ra trong mắt nó, đang nhìn chăm chăm một góc trong sơn động.

Lục Vũ thuận theo ánh nhìn của cự hộ, phát hiện trong một góc sơn động mọc ra hai góc thực vật, lấp lóe huỳnh quang nhàn nhạt trong bóng tối, phá lệ kỳ lạ.

Lục Vũ tiến lên nhìn kỹ, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

“Huyền Hồn thảo! Vốn có ba cây nhưng một góc trong đó hẳn đã bị ngươi ăn cho nên hổ hồn của ngươi mới lên được Huyền hồn.”

Đây là trân bảo giá trị liên thành, có tiền cũng không mua được.

Huyền Hồn thảo là thứ để cho Hoàng cấp võ hồn tiến hóa thành Huyền cấp võ hồn, kiếp trước Lục Vũ thân là Thánh Hồn Thiên Sư nên đã từng thử qua.

Tại chỗ sinh trưởng Huyền Hồn thảo có một bộ bạch cốt nhân thể.

Thời điểm Lục Vũ đào Huyền Thồn thảo thì vô tình đào được một mặt dây chuyền hình giọt nước, óng ánh sáng long lanh, cảm xúc mát lạnh, hiện ra màu xanh nhạt.

Lục Vũ nhặt lên nhìn kỹ, Vạn Pháp Trì trên thảo hồn lại xuất hiện sự rung động mạnh mẽ.

“Xem ra là thứ tốt, rảnh rỗi sẽ nghiên cứu sau.”

Lục Vũ cất nó đi, sau đó cầm hai gốc Huyền Hồn thảo đi tới bên cạnh cự hổ.

“Cảm ơn ngươi đã báo đáp, an tâm đi đi.”

Cự hổ chết không nhắm mắt, một mực nhìn Lục Vũ tựa như muốn nói cái gì đó.

Lục Vũ khẽ thở dài: “Tương lai nếu như có cơ hội ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Cự hổ nghe nói như thế, mắt từ từ nhắm lại, rất nhanh tắt hơi.

“Ngươi tuy có linh nhưng lại không có mệnh.”

Lục Vũ đứng dậy đi dạo một vòng sơn động, không phát hiện thêm vật gì đặc biệt.

“Hổ huynh, ngươi chết thì cũng chết rồi, một thân huyết nhục hãy đưa ta tu luyện đi.”

Đây là yêu thú cấp ba, không thể coi thường.

Lục Vũ cởi bỏ y phục, sau đó rạch bụng cự hổ rồi chui người vào trong, tĩnh tâm tu luyện ở trong đó.

Nội đan yêu thú cấp ba đã biến thành võ hồn, chỉ còn lại một thân huyết nhục có thể tăng mạch gân cốt.

Lục Vũ chuyên tâm tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình, trước mắt đã đi đến đệ tứ trọng, hao phí thời gian mười ngày mới hút hết tinh hoa huyết nhục của cự hổ.

Một tiếng bạo hưởng, xác hổ nổ nát vụn, Lục Vũ phá thể mà ra.

“Tôi thể ngũ trọng, ha ha... quá tốt...”

Lục Vũ nhảy vào thủy đàm rửa sạch vết máu trên người, sau đó mặc lại y phục tử tế.

Chuyến theo đuôi lần này, Lục Vũ thu hoạch tương đối khá. Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trong đã tu luyện đến 136 kình, toàn thân gân cốt được huyết nhục hổ cốt rèn luyện vững như sắt thép, mềm mại không xương.

Nhu Cốt Thốn Kình đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, Cửu Bạo Kinh Lôi quyền cũng đạt tới cửu bạo đại thành cảnh giới.

Bách Xuyên mạch đã không còn cảm giác đói bụng, dung lượng linh lực trong cơ thể đã đạt đến một phần hai tổng dung lượng Bách Xuyên mạch.

Lục Vũ không dám ở lâu, bởi với thân thủ hiện tại của hắn thì đừng nói là yêu thú cấp ba, ngay cả yêu thú cấp hai hắn cũng không thể ứng phó.

Lục Vũ rời khỏi khu vực thứ năm, lúc ở trên đường rời khỏi khu vực thứ sáu thì một tiếng tên vút tới khiến hắn cảnh giác.

Ngưng thần tĩnh khí, Lục Vũ thôi động Thiên Mộc Thành Lâm quyết, đây là pháp quyết hắn mới luyện thành trong lúc dung luyện huyết nhục trong cơ thể cự hổ.

Thảo Mộc Giai Binh chia làm Bích Thảo Liên Thiên và Thiên Mộc Thành Lâm, theo cảnh giới Lục Vũ tăng lên thì hai loại công pháp này hắn cũng nắm giữ thuần thục dần.

Hoa lá trong rừng tựa như lỗ tai Lục Vũ, cỏ nhỏ dưới mặt đất lay nhẹ tựa như con mắt Lục Vũ, giúp hắn thấy được cảnh sắc chung quanh, nghe được tiếng động ở rất xa.

Trong sơn lâm, một bóng người đang di chuyển nhanh chóng, vác trên lưng thêm một người, tay cầm trường cung quay đầu bắn nhanh những mũi tên. Tiễn thuật của người này thật tinh chuẩn, mỗi phát tất trúng.

Một con cự lang đỉnh đầu lơ lửng Tam Xích hỏa diễm đang đuổi theo đạo thân ảnh kia, như muốn ngăn lại.

Kia là yêu thú cấp hai Thanh Diễm lang, tốc độ & lực lượng đều cực kỳ xuất sắc, thuộc loại hết sức khó chơi trong số các yêu thú.

Lục Vũ dùng cỏ nhỏ như mắt, đại thụ như tai, thấy được cảnh này thì trong miệng phát ra một tiếng thở nhẹ.

“Là nàng!”

Mũi chân điểm một cái, Lục Vũ nhanh chóng bắn người di chuyển cấp tốc trong rừng, tựa như báo săn.

Đột nhiên một mũi tên phá không chấn động cỏ cây xuyên qua khe hở trong rừng, tinh chuẩn bắn trúng tim Thanh Diễm lang.

“Ngao...”

Cự lang hét giận dữ, quay đầu căm tức nhìn Lục Vũ, thân thể bị nghiêng đi bởi lực lượng của mũi tên.

“Là ngươi, cẩn thận, đừng chọi cứng với nó.”

Người bị Thanh Diễm lang truy sát là một trung niên nử tử, trên lưng cõng một thân ảnh hỏa hồng là thiếu nữ áo đỏ tuyệt mỹ trước đây từng tặng cung cho Lục Vũ.

“Các ngươi đi trước đi, ta yểm hộ cho.”

Lục Vũ chuyển động thân thể mau chóng, Tỏa Tâm tiễn bách phát bách trúng nhưng Thanh Diễm lang lại quá giảo hoạt, dùng móng trái bảo vệ ngực.

Lục Vũ cũng không ngờ mình lại săn giết yêu thú cấp hai, hắn chỉ muốn phân tán lực chú ý của yêu thú để cho trung niên nử tử mau chóng thoát thân.

Thanh Diễm lang đuổi theo không bỏ, nhưng bởi Lục Vũ cản trở nên đuổi theo tới khu thứ bảy mới không cam lòng gào thét bỏ đi.

“Tiểu tử ngươi rất cơ linh, lần này may nhờ ngươi.”

Trung niên nử tử dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện chờ Lục Vũ.

“Vừa vặn gặp phải thôi, ta cũng đâu có giúp được gì. Sắc mặt của nàng không tốt lắm, có phải đã thụ thương rồi không?”

Lục Vũ nhìn nữ tử áo đỏ, phát hiện sắc mặt nàng xám trắng, hai mắt vô thần, trạng thái tinh thần cực kém.

“Võ hồn bị thương, tổn thương rất nặng, ta phải lập tức mang nàng trở về trị liệu.”

Ba người hiện tại dừng ở khu thứ tám, cách tông môn chỉ một đoạn.

Lục Vũ nghe đến bốn chữ võ hồn bị thương thì sắc mặt trở nên khó coi hơn.

“Không kịp đâu, ngươi mau buông nàng ra, không được để cho bất cứ ai, bất kỳ hung thú nào tới gần đây.”

Trung niên nữ tử sững sờ, kinh dị nói: “Ngươi có ý gì, ngươi muốn nàng ở chỗ này?”

Lục Vũ trầm giọng nói: “Nàng sắp không chịu được nữa, nhất định phải cứu chữa ngay lập tức.”

Trung niên nữ tử nghe vậy thì kinh hãi, cấp tốc buông nữ tử áo đỏ xuống, vội vàng nói: “Nhược Dao, ngươi nhất định phải chịu đựng...”

Lục Vũ vịn thiếu nữ áo đỏ, nhìn chăm chú hai con ngươi rã rời kia của nàng, nhắc nhở: “Nhìn mắt ta, tập trung tinh thần, thả võ hồn của ngươi ra, nhanh!”

Một chữ cuối cùng, Lục Vũ cơ hồ là rống lên, có hiệu quả chấn nhiếp hồn phách.

Nữ tử áo đỏ xinh đẹp bừng tỉnh, phản ứng theo bản năng thả ra võ hồn.

“Một con chim?”

Lục Vũ hơi ngạc nhiên, võ hồn của thiếu nữ áo đỏ nhìn qua uể oải suy sụp nhưng sâu trong mắt nàng lại ẩn lực lượng chấn động tâm phách.

“Tiểu tử ngươi làm gì đó, nàng đã như thế rồi mà ngươi còn cưỡng ép nàng phóng thích võ hồn hả?”

Trung niên nữ tử hơi phẫn nộ.

Lục Vũ nói: “Ta đang cứu nàng, ngươi canh chừng xung quanh đừng cho ai tới quấy rầy.”

Tình huống của thiếu nữ áo đỏ rất tệ, Lục Vũ không có thời gian để nói nhảm, trực tiếp thả ra thảo hồn, ba chiếc lá cây lay động nhanh chóng hấp thụ thiên địa linh khí rót vào trong thể nội võ hồn tiểu điểu (chim nhỏ).

“Tĩnh võ hồn?”

Trung niên nữ tử hơi ngạc nhiên, đôi môi máy động tựa muốn nói gì đó nhưng rốt cục vẫn nhịn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.