Thần Võ Thiên Đế

Chương 57: Xuất ngoại lịch luyện



Mới tới tổ chín ít ngày, Lục Vũ đều chăm chỉ tu luyện, Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng trọng tăng lên đều đặn, thực lực tổng hợp không ngừng tăng cao.

Trưa hôm nay, lúc ăn cơm tại nhà ăn, Lục Vũ đột nhiên nghe được tin tức liên quan đến Lâm Phong.

“Nghe nói Đan tông gần đây xuất hiện một Luyện Đan sư, tuổi không lớn lắm nhưng lại nắm giữ kỹ thuật luyện đan khá xuất sắc, cảnh giới tăng lên cũng hết sức kinh người.”

“Ngươi nói Lâm Phong? Tiểu tử kia quả thật có chút thiên phú, mới đến nội môn Đan tông hơn một tháng mà từ tôi thể nhất trọng tăng đến tôi thể ngũ trọng rồi, quả thực khiến không ít người kinh sợ.”

“Hiện tại hắn đang là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm ở Đan tông, đoán chừng trong giải thi đấu nội môn diễn ra tháng sau hắn sẽ hót một tiếng kinh người đấy.”

Lục Vũ nghe thế cười một tiếng, Lâm Phong trong tay không thiếu tài nguyên, tăng thêm võ hồn đặc biệt lại tu luyện Xuân Sinh quyết nên cảnh giới tự nhiên tăng lên nhanh chóng.

Hai ngày sau, hạ viện đột nhiên truyền ra một tin tức khiến các đệ tử nghị luận sôi nổi.

“Liên quan tới lịch luyện tổng hợp, các ngươi có nghe gì không?”

“Cũng nghe có người nói nhưng chưa biết chi tiết cụ thể.”

Buổi chiều, đệ tử hai khu Giáp Ất tập trung tại trưởng trường, tổng cộng một ngàn ba trăm người.

Viện trưởng hiện thân, ở trước mặt đông đảo đệ tử dặn dò một số chuyện liên quan đến lịch luyện tổng hợp.

“Lần lịch luyện này sẽ có những nguy hiểm nhất định, cho nên sẽ để mọi người tự nguyện báo danh, phương thức sàng chọn nghiêm ngặt. Lịch luyện ước chừng sẽ kéo dài hai mươi ngày, kết thúc trước khi diễn ra giải thi đấu nội môn, đệ tử có hứng thú có thể báo danh, thời giạn cuối là trưa mai.”

“Lần lịch luyện này địa điểm là Hắc Hà cốc, tin rằng có kha khá người biết được tình huống ở nơi đây nên tạm thời sẽ không nói quá nhiều. Đệ tử tham gia lịch luyện tiêu chuẩn thấp nhất phải đạt tới tôi thể ngũ trọng, sau lịch luyện thành công sẽ được ban thưởng.”

Dưới đài, mấy ngàn đệ tử bàn luận sôi nổi, có đệ tử hỏi: “Có ảnh hưởng đến thi đấu nội môn cuối năm không?”

Viện trưởng nói: “Lần này đi có phong hiểm, đoán chừng sẽ có ảnh hưởng nhất định, cho nên mới lựa chọn phương thức báo danh tự nguyện.”

“Như thế thì ta chọn ở lại nội môn cho an toàn, Hắc Hà cốc chỗ kia yêu thú ẩn hiện, tương đối nguy hiểm.”

“Đúng đó, ta thà ở lại đây chuẩn bị giải thi đấu nội môn còn hơn là đi mạo hiểm.”

“Không nói rõ chi tiết chỉ sợ có chuyện ẩn bên trong, ta không đi tốt hơn, miễn cho bị lừa.”

Đủ loại thanh âm, đại bộ phận đệ tử đều đang chần chờ, bởi viện trưởng không nhắc tới chi tiết lần lịch luyện này.

Lục Vũ cũng đang suy nghĩ, hắn lưu lại hạ viện tu luyện, muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì chỉ có thể đến cấm khu hậu sơn săn giết yêu thú.

Nhưng đi chỗ kia nhiều sẽ khiến mọi người nghi ngờ, còn không bằng đi Hắc Hà cốc thử một lần.

Lục Vũ ghi danh, lại ngoài ý muốn phát hiện Vân Nguyệt Nhi cũng báo danh tham dự.

Hai người gặp nhau, Lục Vũ hờ hững, Vân Nguyệt Nhi quay đầu không nói.

Giữa trưa ngày thứ hai, báo danh hết hạng, tổng cộng có hơn hai trăm đệ tử nô nức tấp nập báo danh.

Buổi chiều, danh sách lịch luyện được công bố, một nhóm mười tám người, Lục Vũ và Vân Nguyệt Nhi đều ở chung một nhóm.

“Đệ tử tham dự lịch luyện sáng sớm mai tập hợp tại đây, sau đó đến đan phòng và Binh Khí các lựa chọn binh khí hộ giáp, thống nhất phân phối y phục lương khô.”

Lục Vũ hơi kinh ngạc, cảm giác không giống lịch luyện mà như đi chiến trường.

Lục Vũ đi Binh Khí các nhận hộ giáp, chọn một cây chủy thủ, sau đó là hai mươi mũi tên.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau ăn cơm xong, Lục Vũ liền tới địa điểm chỉ định tập hợp.

“Lần lịch luyện này ta sẽ tự mình dẫn đội.”

Viện trưởng tự thân xuất mã khiến cho mọi người bất ngờ, xem ra hạ viện rất xem trọng lần lịch lãm này.

“Lần này sẽ có hai đệ tử Hồn tông & bốn đệ tử Đan tông đi theo.”

Ngoại trừ viện trưởng thì còn có ba đại võ sư khác đồng hành, coi như vừa vặn chín mươi người.

Hắc Hà cốc cách Thanh Sơn tông hơn bảy trăm dặm, mọi người đi bộ tiến lên thi triển ra khinh thân chi thuật, quy định trước khi mặt trời lặn phải tới nơi.

“Xuất phát!”

Viện trưởng ra lệnh một tiếng, ba vị võ sư suất lĩnh tám mươi đệ tử ra khỏi nội môn Võ tông.

“Lâm Phong, ngươi cũng tham gia lần lịch lãm này à?”

Lục Vũ vừa mừng vừa sợ, không ngờ trong bốn đệ tử Đan tông đi theo lại có một người quen.

“Ta không có báo danh, là bọn hắn cố ý lừa ta, lặng lẽ báo tên ta lên.”

Lâm Phong vẻ mặt đau khổ, bị người ta bẫy nên dĩ nhiên trong lòng khó chịu.

Hắn gần đây quá nổi tiếng tại Đan tông khiến nhiều người ước ao ghen tị, cho nên lần này có người lừa hắn, muốn đẩy hắn đi.

Lục Vũ cười nói: “Tái Ông thất mã(*), sao biết không phải phúc.”

(*) Thành ngữ “Tái Ông thất mã” được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói “trong cái rủi có cái may” vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt. Cũng có nghĩa là, cần thuận theo tự nhiên, làm được việc gì cũng đừng vội đắc ý, lúc gặp trở ngại cũng chớ vội bi quan.

“Lúc đầu ta rất không cao hứng, nhưng thấy ngươi thì ta đột nhiên nghĩ đến bốn chữ nhân họa đắc phúc. Những tên lừa ta nếu biết tâm tình của ta lúc này chắc sẽ tức chết. Hắc hắc...”

Lâm Phong phản lo làm vui, buồn bực trong lòng đi hết.

Ngoài cửa lớn, hai đệ tử Hồn tông cũng gia nhập hàng ngũ này, chín mươi người đến đông đủ liền cấp tốc xuất phát.

“Vì sao lần này lại để đệ tử Đan tông & Hồn tông đi theo?”

“Hẳn là phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, lỡ xuất hiện nguy hiểm thì cũng có thể kịp thời cứu chữa.”

Tất cả mọi người tự mình thảo luận, Lục Vũ cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

“Vân sư muội nghĩ gì mất hồn như thế?”

Một thiếu niên cao lớn tuấn tú đi tới bên cạnh Vân Nguyệt Nhi, trên mặt mang ý cười.

“Mục sư huynh a, không nghĩ gì cả.”

Mục sư huynh kia nhìn sang Lục Vũ cách đó không xa, khẽ cười nói: “Vân sư muội yên tâm, trước khi đi, Tần sư huynh có nói qua với ta, ta sẽ bảo hộ ngươi, cũng diệt trừ lo lắng trong lòng ngươi.”

Vân Nguyệt Nhi biến sắc, dư quang liếc mắt Lục Vũ một chút, ánh mắt hơi do dự, tầm tình hơi giãy dụa nhưng rốt cục cũng vẻn vẹn đổi lấy một tiếng thở dài.

“Ba người kia là sư huynh của ta, một người tôi thể bát trọng, một tôi thể thất trọng và một lục trọng, đều trên ta cả. Tuy nhiên ta tin mình sẽ nhanh vượt xa bọn họ.”

Lâm Phong đi chung một chỗ với Lục Vũ, tự mình trò chuyện rất hứng khởi.

Ba vị võ sư đi trước, viện trưởng ở phía sau, tám mươi sáu đệ tử bị kẹp ở giữa, nhanh chóng tiến lên

Lần này có tám mươi đệ tử Võ tông, tôi thể thất bát trọng chiếm đa số, tôi thể ngũ trọng như Lục Vũ chỉ có lác đác mấy người.

Trong khi tiến lên, Lục Vũ phát hiện thỉnh thoảng sẽ có người thăm dò mình, ngẫu nhiên cũng có người chỉ trỏ mình, tự mình đàm luận chuyện của hắn và Vân Nguyệt Nhi.

“Cảm giác bọn hắn không quá ưa thích ngươi.”

Lâm Phong là thảo hồn, lực quan sát kinh người.

Lục Vũ khẽ nói: “Ta sao có thể thích bọn hắn?”

Lâm Phong nói: “Mặc kệ lúc nào, tình huống ra sao, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi!”

Lục Vũ cười cười, tự mình trò chuyện với Lâm Phong về chuyện luyện đan.

Hoàng hôn, đoàn người lặn lội đường xa trèo đèo lội suối rốt cục cũng đến phụ cận Hắc Hà cốc.

Viện trưởng nhìn đám người, trầm giọng nói: “Mục đích của lần lịch luyện này là tìm kiếm Hắc Vĩ hồ trong Hắc Hà cốc, đó là một loại yêu thú cấp hai, tương đối hiếm, chỉ có ở trong Hắc Hà cốc.”

“Ta và ba bị võ sư chờ ở bên ngoài, hai mười ngày sau nhất định phải quay lại, nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn thì chậm nhất không được quá hai mươi lăm ngày.”

Có đệ tử hỏi: “Nếu phát hiện ra Hắc Vĩ hồ thì chúng ta nên làm sao?”

Viện trưởng nói: “Một khi phát hiện thì lập tức phát tín hiệu, chúng ta sẽ tiến tới bắt. Hắc Vĩ hồ rất quỷ dị, chỉ cần là cao thủ Tụ Linh cảnh bước tới lãnh địa của nó, lập tức liền có thể phát giác, cho nên chỉ có thể phái các ngươi tiến đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.