Thần Võ Thiên Đế

Chương 82: Cực Lạc đao



“Chế phù?”

Lâm Phong con mắt sáng lên, kinh hỉ nói: “Lão đại, ngươi sẽ chế phù? Dạy ta a.”

Lục Vũ cười nói: “Chớ có lòng tham không đủ, trước học luyện đan cho tốt, cái khác về sau ta sẽ truyền thụ cho ngươi.”

Lục Vũ viết bảy cái phương thuốc, có chú giải kỹ càng.

“Ngay lập tức đi chuẩn bị, điều rất trọng yếu này. Binh Khí các bên kia cũng không cần quên.”

Lâm Phong tiếp nhận phương thuốc, hắc hắc nói: “Ta làm việc, ngươi yên tâm. Đi.”

Lục Vũ ngóng nhìn hậu sơn, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, ngày mai, ta sẽ cho các ngươi một kinh hỉ.

Buổi chiều, Lục Vũ đi một chỗ, nội môn Hồn tông.

Đây là địa phương bồi dưỡng Hồn Thiên sư, nhân số rất ít.

Hồn Thiên sư là một cái chức nghiệp phụ trợ, có phân chia đẳng cấp nghiêm khắc.

Hoàng cấp nhất phẩm Hồn Thiên sư chính là cấp bậc thấp nhất, sau đó là Hoàng cấp tam phẩm Hồn Thiên sư, Hoàng cấp ngũ phẩm Hồn Thiên sư, Hoàng cấp thất phẩm Hồn Thiên sư, Hoàng cấp cửu phẩm Hồn Thiên sư.

Lại hướng lên, chính là Huyền cấp Hồn Thiên sư, đồng dạng có nhất phẩm, tam phẩm, ngũ phẩm, thất phẩm, cửu phẩm phân chia.

Nhất phẩm thấp nhất, cửu phẩm tối cao.

Toàn bộ Thanh Sơn tông, chỉ có một vị Hoàng cấp cửu phẩm Hồn Thiên sư, đó là nhân vật trọng yếu của thượng viện.

Hạ viện Hồn tông, Kỳ tông chủ là một vị Hoàng cấp ngũ phẩm Hồn Thiên sư, dưới trướng có ba vị Hoàng cấp tam phẩm Hồn Thiên sư, sáu vị Hoàng cấp nhất phẩm Hồn Thiên sư.

Lục Vũ đến Hồn tông, là nghe nói nơi này có một dạng tàn khí, liền đặt ở trong Tàng Kinh các Hồn tông.

Chỗ kia, người bình thường là không cho phép đi vào, nhưng Lục Vũ là đệ nhất nội môn, lại là tĩnh võ hồn, hiếu kính cho trưởng lão mấy viên thuốc thì liền được cho vào.

Chỗ này thu nhận một chút Hồn Thiên sư kiến thức căn bản, Lục Vũ tùy ý lật nhìn mấy quyển, đều rất phổ thông.

Ở cạnh tường trong góc, Lục Vũ thấy một hộp đá bị đóng băng, bên trong chứa một cây Tử Đồng mộc dài sáu tấc, mặt ngoài có ấn ký vân tay, lấm lem tro bụi, không nhìn ra có chỗ gì đặc biệt.

Lục Vũ nhìn chằm chằm Tử Đồng mộc kia, thời điểm nhặt nó lên cảm thấy rất nặng, không giống như vật liệu gỗ mà giống như một loại hợp kim mật độ cao nào đấy.

Trong hộp đá còn có một tảng đá vụn to chừng quả trứng gà, nhìn qua bình thường nhưng lại hấp dẫn ánh mắt Lục Vũ.

Cầm tảng đá trong tay mà trong lòng Lục Vũ lại đập thình thịch, bởi hắn quá kích động.

Tảng đá vụn này lẫn Tử Đồng mộc kia trong mắt người khác thì chẳng đáng chú ý, nhưng với Lục Vũ thì lại là thứ tốt.

Hộp đá vị vứt lăng lóc bởi không có ai biết nó.

Trước kia Thanh Sơn tông từng phái người kiểm tra cẩn thận, thậm chí để luyện đan sư, luyện khí sư lẫn Hồn Thiên sư cùng nhau nghiên cứu nhưng rốt cục cũng không phát hiện ra được gì, bởi thế mới vứt bỏ tại đây.

Lục Vũ lấy tảng đá vụn và Tử Đồng mộc về chỗ ở của mình.

“Tụ Tinh thạch, Huyền Đồng cương đều là đồ chỉ có ở thượng giới, sao chúng lại xuất hiện ở Chiến Hồn đại lục này?”

Nhìn tảng đá và Tử Đồng mộc trên bàn, Lục Vũ sáng cả hai mắt.

“Trong này rốt cục phong ấn thứ gì?”

Lục Vũ đưa tay trái ra, cắt mạch máu nhỏ máu xuống khe nứt trong tảng đá, máu nhanh chóng thấm xuống, lát sau toát ra thất thải chi quang.

Tảng đá kia bay lên tựa như ác ma điên cuồng hấp thu máu tươi của Lục Vũ, điều này khiến cho hắc tái mặt nhưng vẫn cắn răng duy trì.

Lục Vũ cầm Tử Đồng mộc lên bằng tay phải, chậm rãi đưa tới gần chỗ khe hở của tảng đá, bên trong bắn ra thất thải chi quang quấn quanh Tử Đồng mộc, nháy mắt dẫn phát bạo tạc.

Một tiếng nổ vang, mặt ngoài của Tử Đồng mộc đã nứt ra, tảng đá kia cũng phân thành hai, tất cả thất thải chi quang trong nháy mắt biến mất.

Lục Vũ ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác đại não thiếu dưỡng khí, mơ màng muốn xỉu.

Thảo hồn tự động hiển hiện phun ra nuốt vào thiên địa linh khí để bổ thể năng tiêu hao cho Lục Vũ, Vạn Pháp Trì đang chấn động, hồn lực tuyến đang duỗi dài, Ngưng Hồn châu lóe ra quang mang bổ sung tinh thần tiêu hao cho hắn.

Tử Đồng mộc nứt ra, bên trong lộ ra một vật dài bốn tấc tám xếp thẳng một hàng, một tấc tám phía trước là mũi nhọn, ba tấc ở sau là tay cầm hình tròn, toàn thân che kín bởi đường vân, phía trước bộ phận mũi nhọn là màu trắng bạc, chuôi đao hình tròn đằng sau là màu đỏ tía.

Vật này tinh xảo mượt mà, mũi nhọn hiện lên nguyệt nha hình cung, mũi đao nổi lên một điểm xanh đậm sống đao thẳng đứng một tuyến.

Lục Vũ nhìn vật này, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

Đây là đao khắc?

Không giống.

Phù đao?

Cũng không phải.

Chẳng lẽ nó chỉ là một món trang sức tinh xảo đẹp mắt?

Nếu như thế thì mình cần gì phải tốn công phí sức tìm cách giải phong ấn bên trong Huyền Đông cương, còn dùng Tụ Tinh thạch phối hợp với bí pháp huyết tế mới có thể lôi nó ra.

Lục Vũ giang tay phải định nhặt đao này lên, không ngờ ngón tay chưa tới gần thì cây đao kia đã nổi lên cửu sắc thập bát quang.

Chuôi đao cửu sắc, lưỡi đao thập bát quang, trông rất quỷ dị. Đường vân bên trong còn đang hiển hóa, sắp xếp lại một lần nữa, rốt cục bắn ra một chùm quang mang tạo thành một hắc sắc khô lâu ấn, lạnh lùng nhìn chăm chú bàn tay Lục Vũ.

Lục Vũ kinh hãi, thảo hồn phóng xuất ra quang mang mờ mịt bao phủ thân đao kia.

Vạn Pháp Trì chấn động phóng xuất ra huyền diệu chi lực để phù văn trên chuôi đao lệch vị trí, rốt cục hóa thành hai chữ Cực Lạc.

Lục Vũ sững sờ, đây là Cực Lạc đao?

Nhưng tại sao lại có hắc sắn khô lâu ấn hiển hóa ra bên ngoài khiến cho người ta có cảm giác rét run toàn thân, trong lòng báo hiệu chẳng lành?

Vạn Pháp Trì cảm ứng nghi hoặc của Lục Vũ, cấp ra một đáp án.

“Thứ gọi là cực lạc, thiên đạo chẳng lành!”

Lục Vũ cau mày, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, đột nhiên duỗi tay nắm lấy Cực Lạc đao.

Hắc sắc khô lâu ấn kia khắc lên lòng bàn tay phải Lục Vũ, tựa như khắc lên sâu trong tâm hồn hắn khiến hắn đau đến ngũ quan vặn vẹo, cảm giác linh hồn như vỡ vụn.

Cơn đau kịch liệt khiến Lục Vũ ngất đi, đến khi hắn tỉnh lại thì mặt trời đã lặn.

Đứng dậy, Lục Vũ lưu ý tình huống thân thể một chặp, hết thảy bình thường, chỗ lòng bàn tay phải ẩn hiện hình đầu lâu, thanh Cực Lạc đao ở ngay trong mắt phải của đầu lâu, phải nhìn kỹ mới thấy được.

Lục Vũ tâm niệm vừa động, Cực Lạc đao liền hiện ra trên tay hắn, thử nghiệm vung vẩy, nào ngờ thân thể nhoáng một cái trực tiếp ngã nhào.

“Khỉ thật, vậy mà không dùng được.”

Lục Vũ rất phiền muộn, cây đao này xem ra rất bá đạo.

Chỉ tiện tay múa thử một đường mà nó cũng không phối hợp, còn để mình té ngã nữa.

Vạn Pháp Trì truyền đến tin tức, ám chỉ cảnh giới Lục Vũ không đủ nên không thể thi triển Cực Lạc đao.

Cảnh giới!

Cảnh giới!

Cảnh giới!

Lục Vũ rủa thầm trong lòng, hắn nhất định phải nhanh đạt tới Tụ Linh cảnh giới mới có thể chân chính phát huy ra uy lực của võ hồn.

Cảnh giới khai mạch và cảnh giới tôi thể chỉ coi như cơ sở, chân chính vận dụng là bắt đầu từ cảnh giới tụ linh.

Buổi sáng, mặt trời chói chang.

Lâm Phong cõng một bao đồ lớn, oán giận nói: “Lão đại, sao ngươi lại tặng nhẫn trữ vật cho người khác hả? Hại ta xách bao lớn bao nhỏ, còn bị người chế giễu.”

Lục Vũ nói: “Ngươi coi như rèn luyện thân thể đi.”

Lâm Phong thầm than: “Đây quả thực tổn hại đến hình tượng anh mình thần võ của ta.”

Lục Vũ mắng: “Ngươi luyện đan thì anh minh thần võ có ích lợi gì.”

Lâm Phong phản bác: “Sao lại không, ta anh minh thần võ, uy phong bát diện, nữ nhân cả tá xếp hàng tới cửa nịnh nọt.”

Lục Vũ nói: “Ngươi là một con heo, nhanh lên.”

Dưới ánh mặt trời, hai người cấp tốc tiến nhập Mạc Khâu hậu sơn.

Ở đằng sau, một bóng người khi ẩn khi hiện tựa như u linh.

“Lục Vũ, tử kỳ của ngươi đã đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.