Thần Võ Thiên Đế

Chương 9: Tứ trọng mạch



Kiếp trước, Lục Vũ thân là Hồn Thiên sư, lần thứ nhất trợ giúp người khác thôi hóa võ hồn, cảnh giới cao hơn hiện tại gấp mười lần.

Bây giờ, Lục Vũ lấy tam trọng mạch hoàn thành lần thôi hóa võ hồn đầu tiên, đây tuyệt đối là kỳ tích lịch sử của Hồn Thiên sư.

Ngưng thần nội thị, Lục Vũ nhìn thấy võ hồn cây cỏ, nó vẫn như cũ là ba chiếc lá cây, nhưng lại cao lớn không ít, mỗi cái lá cây bên trên đều có một đường kẻ vàng lóe ra ánh sáng nhạt, đại biểu cho nó đã từ Hoàng cấp nhị phẩm trưởng thành Hoàng cấp tam phẩm.

Sau khi tăng lên phẩm cấp, tốc độ hấp thu linh khí của võ hồn rõ ràng tăng lên, đây chính là ưu thế của võ hồn phẩm cấp cao.

“Vạn Pháp Trì trở nên rõ ràng hơn.”

Lục Vũ kìm nén niềm vui trong lòng, cẩn thận trải nghiệm Hoàng cấp tam phẩm thảo hồn và trước kia khác nhau.

Tốc độ hấp thu linh khí tăng lên gấp đôi, tốc độ chuyển hóa linh lực cũng theo đó tăng lên, võ mạch trở nên càng phát ra tràn đầy, cảnh giới thực lực đang nhanh chóng tăng lên.

Mỗi một cảnh giới chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong bốn cấp độ.

Lục Vũ vốn là tam trọng mạch sơ kỳ, nhưng nhờ phẩm cấp võ hồn tăng lên mà hắn lập tức đạt tới tam trọng mạch trung kỳ, một ném nhang sau liền đạt tới tam trọng mạch hậu kỳ, điều này khiến hắn phấn chấn vô cùng.

“Y theo loại tốc độ này, nhiều nhất hai ngày ta liền có thể khai mở võ mạch thứ tư, đạt tới tứ trọng mạch.”

Sau bữa cơm chiều, Lục Vũ trở lại quay về chỗ ở, chỉ gặp Trần Tùng uể oải nằm tại hành lang, ánh mắt khiêu khích nhìn xem hắn.

“Xem ra, ngươi ở rất dễ chịu a.”

Lục Vũ cười lạnh, đẩy cửa muốn vào, sau lưng lại truyền đến Trần Tùng cười trên nỗi đau của người khác chế giễu.

“Qua không được mấy ngày ngươi liền phải ngoan ngoãn xéo đi, đến lúc đó, gian phòng vẫn là của ta.”

Thật sao?

Lục Vũ nhíu mày, sau khi mở cửa ra liền thấy một phong thư ở trên bàn.

“Hạn ngươi trong vòng bảy ngày lăn ra khỏi Võ tông, nếu không lên lôi đài chiến một trận, ta sẽ đánh ngươi tàn phế, Chung Chân.”

Trong thư chữ viết viết ngoáy, khẩu khí cuồng vọng, tràn đầy uy hiếp, căn bản xem thường Lục Vũ.

Lục Vũ loáng thoáng nghe qua danh của Chung Chân rồi, nghe nói người này tâm ngoan thủ lạt, từng có không ít ngoại môn đệ tử bị hắn đánh cho tàn phế.

Lần này Chung Chân tìm tới cửa, hiển nhiên là có người ở sau lưng giở trò quỷ, là Ngô Anh Kiệt hay là Tần Vân đây?

“Hắc hắc, hết hy vọng đi, Chung Chân thế nhưng là ngũ trọng mạch, tuyệt không phải ngươi có thể so sánh, ngươi như thức thời, liền nhanh chóng lăn ra ngoại viện, rời khỏi nơi này.”

Trần Tùng cười to, thấy Lục Vũ kinh ngạc, hắn liền cao hứng.

Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, ngũ trọng mạch, sức mạnh của một quyền nặng đến một ngàn năm trăm cân, đó cũng không phải là đùa giỡn.

Với tình hình hiện tại của Lục Vũ, trong bảy ngày trước khi gặp Chung Chân phải tăng được hai cấp.

“Cút!”

Lục Vũ trở tay đóng cửa phòng, không để ý tới Trần Tùng đang chế giễu ngoài cửa, trong lòng đang suy tư đối sách.

Thời gian bảy ngày, thăng liền hai cấp, người bình thường khẳng định làm không được, nhưng Lục Vũ là Hồn Thiên sư, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

“Ngày mai, nhất định phải đi vào tứ trọng mạch.”

Định ra mục tiêu, Lục Vũ liền chăm chỉ tu luyện.

Một đêm thời gian, hắn liền tu luyện đến tam trọng mạch đỉnh phong.

Buổi sáng, Lục Vũ trên luyện võ tràng đi theo Võ sư tu luyện.

Giữa trưa, Lục Vũ ăn cơm xong liền tới bên ngoài luyện võ tràng bên ngoài, chuẩn bị khai mở võ mạch thứ tư.

Trùng kích tứ trọng mạch, cần đại lượng linh khí tiêu hao, độ khó rất lớn.

Võ hồn của Lục Vũ đã trưởng thành Hoàng cấp tam phẩm, tốc độ hấp thu linh khí tăng lên rất nhiều, đủ để duy trì tiêu hao mở võ mạch.

Mặt trời đã khuất, Lục Vũ toàn thân run rẩy, đầu đầy mồ hôi, toàn thân xương cốt kêu lách cách, linh lực trong cơ thể hỗn loạn.

Quá trình này nguy hiểm nhất định, cần ý chí kiên định, đầu não thanh tỉnh, quyết không thể có chút bối rối.

Người không có kinh nghiệm dễ dàng thất bại, nhưng Lục Vũ kiếp trước cảnh giới cực cao, chuyện này với hắn mà nói chẳng qua là làm lại một lần nữa mà thôi.

“Mở cho ta!”

Trong tiếng gầm vang, Lục Vũ toàn thân chấn động, cảm giác linh hồn bay bổng.

Một võ mạch mới được mở ra, linh lực cuồn cuộn như sóng ngoài khơi xa, dạt dào rung động từng huyệt đạo, tựa như một con rắn đang len lỏi khắp người.

Lục Vũ cảm thấy mạnh mẽ, sức mạnh đang tăng lên gấp bội, trong lòng sung sướng không thôi.

Thành công!

Xoay người đứng dậy, Lục Vũ nhịn không được kêu to, khiến cho đám đệ tử Võ tông ở gần đó mắng to.

“Quỷ gào gì, ăn no rửng mở hả?”

Lục Vũ lặng lẽ liếc quá khiến tâm thần tên đệ tử kia run lên, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Cũng có người không phục, vọt thẳng tới, phất tay tung quyền.

Lục Vũ cười lạnh, đấm ra một quyền, tiếng xương gãy truyền ra, sau đó là tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết.”

“Tứ trọng mạch, a… ngươi… không ngờ… “

“Cút!”

Lục Vũ gầm nhẹ, dọa đám người kia giải tán, chớp mắt liền chạy hết.

Sau khi thăng lên tứ trọng mạch, Lục Vũ nhận được một tấm lệnh bài dùng để tiến nhập ngoại viện Tàng Kinh các Võ tông.

Tàng Kinh các có hai tầng, đệ tử từ tứ trọng mạch đến lục trọng mạch chỉ có thể tiến vào tầng đầu tiên, phải thất trọng mạch trở lên mới có thể lên được tầng hai.

Lục Vũ tại Tàng Kinh các dạo qua một vòng, lầu một thu nhận sử dụng tất cả đều là hạ đẳng võ kỹ, không thấy được một bản hồn quyết.

Chiến Hồn đại lục, võ hồn ngạo thế.

Hồn quyết chủ nội thì gọi là công pháp, võ kỷ chủ ngoại xưng là chiêu thức, chỉ có trong ngoài hợp nhất hỗ trợ lẫn nhau mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Nói chung, dưới thất trọng mạch cảnh giới, võ hồn phần lớn không ổn định, quá sớm để tu luyện hồn quyết, cần phải đốt cháy giai đoạn.

Lục Vũ chính là Hồn Thiên sư, biết rõ ảo diệu bên trong, với tri thức mà hắn nắm giữ, đương nhiên không cần để ý những thứ này.

Tới lui một hồi, Lục Vũ hơi thất vọng, bởi những võ kỹ ở đây đều giành cho thú võ hồn.

Lục Vũ là tĩnh võ hồn, là một trong số rất ít những đệ tử tĩnh võ hồn gia nhập Võ tông tại Thanh Sơn tông, cho nên rất khó tìm được công pháp võ kỹ phù hợp với bản thân.

“Ồ, Thảo Mộc Giai Binh, gì đây?”

Lật ra xem xét, đây là một bản tàn quyển, bên trong hoàn chỉnh bảo lưu lại hai thiên công pháp.

Một là Bích Thảo Liên Thiên, hai là Thiên Mộc Thành Lâm, hợp lại liền là Thảo Mộc Giai Binh.

“Hồn quyết, vừa vặn thích hợp với tĩnh võ hồn.”

Lục Vũ hơi vui, hắn biết tĩnh võ hồn chia làm bốn loại là hoa, thảo, thụ, đằng, trong đó thảo hồn yếu nhất, cấp thấp nhất.

Kiếp trước, Lục Vũ cũng là thảo hồn, tu luyện công pháp tên là Xuân Sinh quyết, ý là lửa thiêu rừng mãi không ngừng, gió xuân sang thổi lại mọc.

Đương thời, Lục Vũ không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, cho nên hắn mặc dù nhớ kỹ phương pháp tu luyện Xuân Sinh quyết, nhưng lại muốn đổi sang một loại công pháp khác.

Bây giờ, hồn kỹ Thảo Mộc Giao Binh lại không yếu, là một sự lựa chọn tốt.

Tiếp tục lật xem tàn quyển, Lục Vũ rất nhanh lại có phát hiện.

“Lạc Nhật quyền? Xem ra cũng không tệ lắm, đáng tiếc chỉ có ba chiêu, phía sau đều không trọn vẹn.”

Lục Vũ chăm chú đọc quyền phổ, Lạc Nhật quyền chiêu thứ nhất tên là Thu Phong Khởi, người động theo gió, quyền ra gió nổi lên.

Chiêu thứ hai tên là Lạc Diệp Quy, người lốc theo gió, quyền ra lá về.

Chiêu thứ ba tên là Nhật Tây Trụy, quyền ý thâm ảo, Lục Vũ nhìn hồi lâu, vậy mà không cách nào lĩnh hội.

“Không ngờ lại thâm ảo đến thế.”

Bộ phận đằng sau quyền phổ bị thiếu, nhưng Lục Vũ thấy ba chiêu này tương đối hoàn chỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.