Thần Võ Thiên Tôn - Thục Kỷ

Chương 165: Cuộc Tháo Chạy



Chương 165

 

 "Lão Tam, đây là Tiểu Kim ư?" 

 Bàn Tử cảm giac đầu mình có chút chập mạch, thân thể vẫn cứ ngơ ngơ ra đó. 

 Hắn biết Tiểu Kim có thể biến thân nhưng lại không biết Tiểu Kim có thể bay a, Hồn Thú có thể biến thân đại biểu cho điều gì, Bàn Tử rất rõ ràng, huống chi hiện tại còn có thể lăng không biến ra cánh. 

 Tiêu Phàm im lặng cùng Tiểu Kim lén lút đi sát mặt đất, tránh bị Xích Mục Huyền Ưng phát hiện. 

 Mấy giây sau hai người đã đi đến vách núi, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn. 

 "Ha ha, lấy được rồi!" 

 Bàn Tử kích động kêu lên. 

 "Tên mập chết bầm!" 

 Tiêu Phàm vội vàng đưa tay che miệng hắn lại nhưng đã trễ, âm thanh kích động của Bàn Tử không nhỏ, Xích Mục Huyền Ưng khẳng định đã nghe thấy. 

 Quả nhiên, ba người Tiêu Phàm trong nháy mắt đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đôi mắt kia như đang bốc hỏa. 

 "Kíu!" 

 Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng phẫn nộ tới cực điểm, dừng tấn công đám người Vũ Thừa Quân, cấp tốc hướng về bọn Tiêu Phàm. 

 "Còn có người?" 

 Sắc mặt Vũ Thừa Quân âm trầm vô cùng: 

 "Chẳng lẽ bọn chúng vẫn luôn ẩn nấp ở đó?" 

 Nghĩ vậy, trên người Vũ Thừa Quân liền bộc phát ra một cỗ sát ý cường đại, ta tính kế với Tuyết Lung Giác vậy mà lại có người tính kế sau lưng ta? 

 Vũ Thừa Quân rất muốn chạy đến xem mấy kẻ dám tính kế mình là ai, nhưng hắn cũng không dám mang cái mạng nhỏ của mình đi dánh cuộc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt dẫn hai tên thủ hạ thân cận chạy vào rừng. 

 Một phương khác, bọn Tiêu Phàm phát hiện Xích Mục Huyền Ưng đang đánh tới, tốc độ Tiểu Kim đột nhiên tăng lên mấy phần, Tiểu Kim mặc dù là Ngũ Giai hậu kỳ nhưng vẫn không dám cùng Xích Mục Huyền Ưng chính diện giao phong. 

 Sự đáng sợ của Lục Giai Hồn Thú và Chiến Vương cường giả, Tiểu Kim lúc tại Yến Thành đã được trải nghiệm rõ ràng. 

 "Lão Nhị, nắm vững." 

 Tiêu Phàm nhắc nhở mập mạp, Tiểu Kim lập tức gia tốc nhảy xuống, Tiêu Phàm bất vi sở động, trong mắt hắn chỉ có Băng Hỏa Xà Lân Quả. 

 Ba! 

 Hai! 

 Một! 

 Tiêu Phàm đột nhiên vung tay, Hồn Lực bao phủ cái kia bốn cái Băng Hỏa Xà Lân Quả, động tác nhẹ nhàng dứt khoát vô cùng thành thục. 

 "Thành công rồi?" 

 Bàn Tử kích động khẩn trương nhìn Tiêu Phàm. 

 Trong lòng Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi cười gật gật đầu, bốn quả Băng Hỏa Xà Lân đã được hắn để vào bên trong hộp ngọc được chuẩn bị từ trước, thân làm Luyện Dược Sư, mấy vật dụng cần thiết này hắn đều đã chuẩn bị đặt trước vào trong Hồn Giới. 

 "Nhanh lên, Xích Mục Huyền Ưng đuổi theo rồi!" 

 Bàn Tử đột nhiên kêu to, sắc mặt khó coi. 

 Tiêu Phàm xoay đầu nhìn lại thấy Xích Mục Huyền Ưng nhô ra cái đầu từ trên vách đá, hắn và Xích Mục Huyền Ưng bốn mắt nhìn nhau, cả hai chỉ cách nhau hai ba mươi mét. 

 Tiểu Kim dường như cũng cảm nhận được uy hiếp từ phía sau, đôi cánh màu vàng vỗ một cái hóa thành một kia lôi điện màu vàng chạy về phía xa. 

 Xích Mục Huyền Ưng hét dài một tiếng, từ trên vách đá nhảy xuống, tốc độ so với Tiểu Kim càng nhanh hơn. 

 "Tiểu Kim, bay sát vào vách núi." 

 Tiêu Phàm tiến đến bên tai Tiểu Kim hét lớn, tốc độ kinh khủng làm cho bộ mặt của hắn có chút vặn vẹo. 

 Khi nhìn thấy tốc độ Xích Mục Huyền Ưng, trong lòng Tiêu Phàm liền hô không tốt, ở trên không bọn hắn chẳng khác nào một tấm bia di động, nhất định không phải là đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, đến lúc đó muốn trốn cũng không thể. 

 Tiểu Kim hiểu ý, nó đột ngột chuyển hướng 90 độ, thân thể nhanh chóng đáp xuống, nó cũng biết thực lực chênh lệch hiện tại với Xích Mục Huyền Ưng, chỉ có vào trong rừng dưới sơn cốc, có thụ mộc che chắn mới có cơ hội chạy trốn. 

 Xích Mục Huyền Ưng cũng giống như nhìn ra dụng ý của Tiểu Kim, nó há mồm phun ra một đạo hỏa diễm muốn thiêu chết cả đám Tiêu Phàm, đáng tiếc tốc độ gió quá nhanh, những hỏa diễm kia không thể đuổi kịp được tốc độ Tiểu Kim. 

 "Rống!" 

 Tiểu Kim rống to, âm thanh tràn ngập trào phúng. 

 Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, lúc này Tiểu Kim lại còn đang gây hấn với Xích Mục Huyền Ưng, đây không phải cố ý muốn chết sao? 

 "Lão Tam, ngươi xem chỗ kia?" 

 Đột nhiên Bàn Tử chỉ nơi xa hét lớn. 

 Nhìn nơi cách mấy trăm mét mà Bàn Tử chỉ, trên cây thạch tùng lờ mờ có một bóng người tựa như lâm vào hôn mê. 


 "Tuyết Lung Giác?" 

 Tiêu Phàm cau mày một cái, mình và Tuyết Lung Giác vô thân vô cố, cũng không biết nàng sống hay chết, quả thật không muốn làm mất thời gian vào nàng. 

 Dù sao đối với bọn hắn mà nói thì thời gian cực kỳ quý giá. 

 Nhưng Bàn Tử lại đột nhiên kêu lên: 

 "Lão Tam, cứu nàng đi." 

 Tiêu Phàm quái dị nhìn Bàn Tử, đây là lần thứ nhất Bàn Tử chủ động mở miệng, chẳng lẽ tên mập nảy quả thực vừa thấy đã yêu? 

 Mặc dù trong lòng Tiêu Phàm có chút nghi hoặc nhưng nhìn thấy thần sắc trịnh trọng của Bàn Tử, Tiêu Phàm vẫn gật đầu vỗ vỗ cổ Tiểu Kim. 

 Nhìn thấy Tiểu Kim đột nhiên chuyển hướng, Xích Mục Huyền Ưng liền muốn phát cuồng, móng vuốt sắc bén công kích vách đá làm vô số thạch đầu lăn xuống, nhanh chóng đánh về hướng bọn Tiểu Kim. 

 Tiểu Kim coi thường quay đầu liếc mắt nhìn Xích Mục Huyền Ưng, nếu như trên không trung thì nó không phải đối thủ của Xích Mục Huyền Ưng, nhưng hiện tại đã ở trên mặt đất, tốc độ của nó cũng không yếu hơn Xích Mục Huyền Ưng. 

 Dù sao vách đá cũng không phải quá bằng phẳng, khá mấp mô, còn mọc ra đủ loại cây cối, tốc độ mặc dù trọng yếu nhưng năng lực ứng biến cũng quan trọng không kém. 

 Tiểu Kim giờ phút này chiếm phần chủ động, trong lúc nhất thời Xích Mục Huyền Ưng cũng chưa chắc có thể làm gì được Tiểu Kim. 

 Giữa đường qua bên cạnh Tuyết Lung Giác, Tiểu Kim đột nhiên giảm tốc độ, Bàn Tử vội vàng ôm Tuyết Lung Giác, cảm nhận được hô hấp yếu ớt trên người Tuyết Lung Giác, Bàn Tử liền vui vẻ: 

 "Mạng cô gái nhỏ này thật đúng là cứng, như thế cũng không chết." 

 "Cẩn thận!" 

 Tiêu Phàm đột nhiên kêu to, ngay lập tức đấm ra một quyền, chỉ thấy khối thạch đầu to lớn bị Tiêu Phàm một quyền đánh nát. 

 Tiểu Kim ngửa mặt lên trời vừa hô, lần nữa gia tốc, tảng đá to lớn kia thiếu chút nữa thì đã lấy được mạng của bọn Tiêu Phàm rồi, một khi bọn họ rới xuống, nhất định là cửu tử nhất sinh. 

 "Lão Tam, thật xin lỗi." 

 Sắc mặt Bàn Tử khó coi nhìn Tiêu Phàm, lúc trước nếu như không phải hắn kêu lên thì Xích Mục Huyền Ưng sẽ không phát hiện được, cho dù có phát hiện thì lúc đó bọn họ cũng đã cao bay xa chạy rồi. 

 Hơn nữa, nếu như không phải hắn muốn cứu Tuyết Lung Giác thì vừa rồi cũng không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn kia. 

 "Không phải vẫn không sao ư?" 

 Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, hắn coi Bàn Tử là huynh đệ, vậy cũng không cần nói xin lỗi, cứ kề vai sát cánh chiến đấu là được. 

 "Xích Mục Huyền Ưng thực sự quá cường đại, nếu muốn thoát chỉ có cách chạy vào tùng lâm phía dưới, cẩn thận một chút thì nó cũng không thể làm gì được chúng ta." 

 Tiêu Phàm đổi chủ đề, mặc dù hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, nhưng ở trước mặt Xích Mục Huyền Ưng vẫn cảm thấy phi thường nhỏ bé. 

 Ngươi truy ta đuổi một hồi, một mảnh cổ lâm màu xanh biếc hiện lên trong tầm mắt bọn Tiêu Phàm. 

 Trên mặt ba người Tiêu Phàm rốt cục lộ ra một tia vui mừng, chỉ cần đi vào trong cổ lâm, Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn chỉ là nằm mơ. 

 Tiếng cổ thụ ngã rầm rầm vang lên, đám Tiêu Phàm quay người chạy đi, chỉ thấy Xích Mục Huyền Ưng phẫn nộ gào thét, đôi cách sắc bén như đao không nhừng chém gãy cây cối, đôi mắt đỏ ngàu phun ra hỏa quang. 

 "Cắt đuôi nó." 

 Tiêu Phàm liếc Xích Mục Huyền Ưng một cái liền tiếp tục chạy vào rừng sâu. 

 Khu rừng này vô cùng rậm rạp, lấy thân thể cực đại của Xích Mục Huyền Ưng muốn đuổi kịp bọn hắn cũng không dễ dàng, sau một lát cũng chỉ còn lờ mờ nghe thấy tiếng rống giận dữ của Xích Mục Huyền Ưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.