Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 100: Một đường bên trái



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong tay nàng không có công pháp tu luyện nguyên lực  Thổ, chỉ là lờ mờ cảm thấy, nếu nàng ở trong hoàn cảnh nguyên lực nồng đậm tu luyện những thuộc tính khác như vậy, chỉ có thể tu luyện đến một nửa cấp, kinh động Nam Cung Ngộ sẽ không tốt.

Động tĩnh của Nguyên Tướng lên Nguyên Vương không phải lớn bình thường, nhất định có thể kinh động đến Nam Cung Ngộ, Lăng Kỳ Tuyết đành phải tùy tâm tùy tính tu luyện nguyên lực Thổ, tự nghĩ an ủi mình: Mặc dù không có công pháp, nhưng thắng ở nơi nguyên khí nồng đậm này, nếu tu luyện mấy lần, nói không chừng nguyên lực thuộc tính Thổ có thể đuổi theo những nguyên lực thuộc tính khác.

Lăng Kỳ Tuyết cố gắng áp chế hô hấp của mình, liên tiếp mấy ngày, Nam Cung Ngộ cũng không phát hiện có người đang theo dõi hắn, mà Lăng Kỳ Tuyết cũng không chút nào chú ý đến, phía sau cách nàng trăm mét, một bóng dáng màu đen như hình với bóng đi theo nàng.

Ước chừng đi được năm ngày, ánh mắt mở to trong sáng, đến cuối rừng rậm.

Cuối rừng rậm là một đoạn sườn đồi, cao chót vót, bên trên hiện đầy bộ xương quái dị, một số tiểu hoa tiểu thảo không biết tên ở trên vách đá đón gió đung đưa.

Nam Cung Ngộ đi đến phía sau một tảng đá quái dị khổng lồ, sau tảng đá có một cửa động tối đen.

Lúc Lăng Kỳ Tuyết đi đến đã không thấy bóng dáng của Nam Cung Ngộ, đoán chừng đã đi trước vào chỗ sâu trong động rồi.

Từ trong nạp giới lấy ra một viên đan dược có thể loại trừ độc chướng nuốt xuống, Lăng Kỳ Tuyết cũng đi vào động.

Nếu là mộ của cường giả Viễn Cổ tọa ra, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều là thời kỳ viễn cổ để lại, nói không chừng cỏ dại ở dưới chân một gốc cây tầm thường cũng là vật kịch độc.

Trước tiên ăn thuốc giải đã, tránh cho lát nữa luống cuống tay chân.

Lăng Kỳ Tuyết mới đi vào, một bóng dáng màu đen như âm hồn u ám, lặng yên không tiếng động đi theo vào.

Thạch động rất sâu, người đi vào bên trong, tiếng vọng của bước chân rất lớn, Lăng Kỳ Tuyết phóng kinh công đến cực hạn, không để cho bước chân phát ra một chút tiếng vang.

Âm Phong Trận, thỉnh thoảng từ chỗ sâu trong động truyền đến một tiếng vang kỳ lạ, người nhát gan đoán chừng đã sớm quay đầu mà chạy rồi.

Lăng Kỳ Tuyết nhớ lúc càn quét bảo khố Lăng gia, bọn họ đã lấy dạ minh châu trên trần để chiếu sáng xuống, tìm trong thế giới hỗn độn, thật đúng là tìm được, ngay lập tức cầm ở trên tay.

Dạ minh châu ra tay, trong động nhất thời sáng lên.

Tiếp theo dạ minh châu phát ra ánh sáng trong, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết đã thấy rõ, cái thạch động này là một thạch động tự nhiên, bên trong có nhiều măng đá nhiều màu diễm lệ đứng sừng sững, thạch nhũ xinh đẹp treo ngược ở trên trần, đối lập với măng đá hình thành ở phía dưới, như hai đội ngũ đang chiến đấu, xung đột vũ trang, dạ minh châu chiếu sáng ở phía trên, hiện ra từng tia sáng năm màu.

Lăng Kỳ Tuyết đi vào bên trong ước chừng một trăm mét, cửa động xuất hiện ba ngã ba, giữa lúc do dự, nàng chọn đi vào đường bên trái.

Nam Cung Ngộ được đến lão tổ nhắc nhở, vào động hơn trăm mét, có ba ngã ba, đi đường bên phải, đi thêm trăm mét, có ngã ba nữa, lại đi đường bên phải, như thế lặp lại sáu lần là thấy có một động phủ, động phủ có cấm chế, Nguyên tướng trung kỳ có thể mạnh mẽ mở ra, bên trong có mấy gian phòng, lúc đó hắn chỉ có một nạp giới, chỉ có thể lấy đi một phần đồ, còn dư lại phần lớn cũng không thể lấy đi.

Vốn định nhớ để năm sau đi vào cầm nhiều thứ ra ngoài lần nữa, nhưng bí cảnh này có một cấm chế kỳ quái, một người cả đời chỉ có thể vào một lần, khi đó ông muốn vào lần nữa, bí cảnh này lại từ chối ông đi vào.

Cấm chế của bí cảnh này lại cấm tu luyện giả ba mươi tuổi trở lên tiến vào, lão tổ hoàng thất đoán: Cường giả viễn cổ ở trong bí cảnh này để lại truyền thừa hoặc là bảo bối cường đại, hi vọng một ngày kia có thiên tài có thiên phú nghịch thiên kế thừa.

Lão tổ nghĩ một biện pháp, để tất cả người trẻ tuổi của hoàng thất đến hai mươi chín tuổi mới tiến vào, khi đó vừa thỏa mãn điều kiện ba mươi tuổi trở xuống, vừa lúc thực lực trước ba mươi tuổi đạt mạnh nhất, đạt được ưu ái của cường giả, cơ hội lấy được truyền thừa sẽ lớn hơn.

Chỉ là mấy ngàn năm đã qua, người trong hoàng thất ra ra vào vào một nhóm lại một nhóm, mỗi lần lòng đều hi vọng mà đến, thất vọng mà về, đến bây giờ, cũng không có một ai được cường giả truyền thừa.

Lão tổ bất đắc dĩ, đành phải mỗi một năm phái một đệ tử đáng tin cậy, nói cho ông biết địa điểm chính xác, để cho ông tận lực chuyển bảo bối ra. Nhưng xui xẻo là, hàng năm người biết được điểm chính xác này không phải là không thể ra ngoài, thì chính là ngay cả chỗ cũng không tìm được ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

Trong nạp giới của Nam Cung Ngộ được trang bị toàn bộ đều là nạp giới, tất cả lớn nhỏ không dưới một trăm, đây gần như là tất cả tích trữ của hoàng thất, mấy ngàn năm qua, các đệ tử đi vào trừ có lợi với tu vi, thì bảo bối gì cũng không lấy được.

Một trăm nạp giới, lão tổ cũng rất liều mạng, hi vọng lần này Nam Cung Ngộ sẽ đem mang toàn bộ bảo bối ra ngoài.

Nam Cung ngộ đi một đường bên phải, liên tục gặp phải sáu ngã rẽ, rốt cuộc đã đi đến một cái phòng.

Trong phòng trống rỗng, không có gì cả, hắn bắt đầu tìm tòi cấm chế lão tổ giao phó.

. . . . . .

Bên này, Lăng Kỳ Tuyết một đường đi bên trái, đi vào trong hành lang thu hẹp.

Hai bên thạch bích lạnh lẽo, tỏa ra lạnh lẽo thấu xương, Lăng Kỳ Tuyết từ trong hỗn độn không gian lấy ra một y phục dày khoác thêm vào, tiếp tục đi vào bên trong.

Ước chừng đi một trăm mét, xuất hiện một ngã ba lần nữa, Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ một chút, lại đi vào đường rẽ phía bên trái.

Lối đi ở đây chật hẹp hơn lối đi trước kia nhiều, trên thạch bích bắt đầu xuất hiện rải rác một số tranh vẽ.

Lăng Kỳ Tuyết giơ dạ minh châu cao lên một chút, xem xét cẩn thận.

Những bức họa này đại khái vẽ đều là một số ma thú, nhưng Lăng Kỳ Tuyết không biết ma thú viễn cổ, phía dưới bức hoạ có giải thích tập tính và phương thức thuần dưỡng ma thú.

Ước chừng kéo dài một trăm mét, bức họa chuyển một cái, lại là một ngã rẽ, Lăng Kỳ Tuyết theo thói quen lựa chọn bên trái.

. . . . . .

Sau lưng Lăng Kỳ Tuyết, một bóng người không tiếng động đi theo, chỉ là, theo đến chỗ rẽ thì hắn gặp phải khó khăn, rốt cuộc Tuyết Nhi đi con đường nào.

Nghĩ đến đây, bóng dáng rối rắm trái phải một lát, đột nhiên kim quang trên người chợt lóe, một con rắn màu vàng từ trên người hắn trườn ra ngoài.

Tiểu Long ở trong không khí hít hà, thông qua khế ước nói cho hắn biết: Bên trái.

Sau khi Tiểu Long vàng hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp biến mất ở trong không khí.

Mặc cho người kia gọi lần nữa, nó cũng không đi ra.

Thật là Tiểu Long kiêu ngạo, chờ sau này cấp bậc của hắn cao hơn xem hắn trừng trị nó như thế nào!

Người đó tức giận nghĩ đến, bóng dáng cũng biến mất ở chỗ đường rẽ bên trái.

. . . . . .

Lăng Kỳ Tuyết một đường lựa chọn bên trái, đi đến chỗ đường rẽ thứ sáu, càng đi vào bên trong, bức hoạ càng nhiều, màu sắc cũng càng tươi.

Lăng Kỳ Tuyết đều vừa đi vừa nhớ nội dung của bức hoạ vào trong lòng, sáu lối đi này đều giới thiệu cặn kẽ phương pháp thuần dưỡng của một số ma thú quý hiếm, nếu không có những phương pháp này, coi như ngày sau gặp được ma thú quý hiếm, đều không hiểu để thuần dưỡng.

Ra khỏi lối thứ sáu, Lăng Kỳ Tuyết đi đến một phòng.

Trong phòng trống rỗng, không có gì cả, không có cửa cũng không có cửa sổ, không có đường ra vào gian phòng để trở lại, ngay cả đường mới vừa rồi đi vào cũng đều biến mất ở trong vô hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.