Dư Phương bị thái độ của Đông Phương Linh Thiên chọc giận, móng vuốt như tòa núi nhỏ nhấc lên, vỗ xuống, ngây lập tức đánh vào khuôn mặt của Đông Phương Linh Thiên.
Đông Phương Linh Thiên muốn tránh, lại phát hiện nếu như hắn tránh ra, Lăng Kỳ Tuyết sẽ bị bại lộ, chỉ có thể nghênh đón, cứng rắn bị tát một cái.
Đánh người không đánh mặt, Dư Phương rõ ràng ghen tỵ với vẻ anh tuấn đây mà!
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Linh Thiên lập tức sưng đỏ, nhe răng trợn mắt.
Chỉ là, ánh mắt vẫn âm trầm như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt, cho dù nửa bên mặt bị sưng thành một con heo, những vẫn rất có chất quyến rũ.
Lăng Kỳ Tuyết nhịn không được châm chọc, quả nhiên khí chất bẩm sinh mới là dễ nhìn nhất!
Đông Phương Linh Thiên ở giữa không lộn mấy vòng mới khó khăn ổn định cơ thể, thực lực của Nguyên Vương hậu kỳ, ở trước mặt Dư Phương chưa đủ nhìn.
Đông Phương Linh Thiên bị đánh ra, Dư Phương chuyển đầu xông về phía Lăng Kỳ Tuyết, sừng trên đỉnh đầu như heo rừng chào hỏi cơ thể của Lăng Kỳ Tuyết.
Tốc độ kia rất nhanh làm Lăng Kỳ Tuyết không thể tránh ra, chỉ có thể giơ Ngũ Hành Kiếm lên nghênh đón.
"Ầm!"
Dư phương nghiêng đầu đi, không cần sừng tấn công chính diện Lăng Kỳ Tuyết, Ngũ Hành Kiếm đâm trật chém vào trên da đầu của nó, đầu của nó cứng rắn khác thường, như là chém vào một miếng sắt cứng rắn, va vào bắn ra tia lửa bốn phía.
Lực va mạnh vào Lăng Kỳ Tuyết, thân thể của nàng bị đụng bay ra ngoài, như là lá cây bay theo gió, luồng khí từ Dư Phương tỏa ra bốc lên không trung.
Cũng may mà Ngũ Hành Kiếm cường hãn, không có bị bẻ gảy.
Thanh kiếm này mấy lần cứu Lăng Kỳ Tuyết ở trong lúc nguy hiểm, Lăng Kỳ Tuyết cầm chặt chuôi kiếm không buông tay.
Một cái đụng này, Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng di chuyển, phun ra một ngụm máu tươi vừa đúng phun lên Ngũ Hành Kiếm trong tay.
Lăng Kỳ Tuyết sớm đã thành thói quen Ngũ Hành Kiếm khát máu, máu vừa tiếp xúc với Ngũ Hành Kiếm, tự động bị hút cạn sạch sành sanh, sau khi Ngũ Hành Kiếm hút máu tỏa ra một chùm sáng âm u quỷ dị.
Lúc này, ánh sáng rực rỡ, cả căn phòng cũng bị tia sáng bao phủ, thần kỳ lại bí hiểm.
Dư Phương bị ánh sáng mãnh liệt này kích thích mắt không mở được ra, Lăng Kỳ Tuyết nhạy bén nắm lấy cơ hội này, không để ý đến ngũ tạng đau đớn vì bị lệch, ngay cả vết máu chỗ khóe môi cũng không lau đi, Ngũ Hành Kiếm chủ động chém về phía sừng trên đầu Dư Phương.
Tâm ý tương thông, Đông Phương Linh Thiên cũng nhạy bén bắt được ánh mắt nhắm lại của Dư Phương, hai tay nhanh chóng làm ra mấy kết ấn phức tạp, một chùm sáng xanh càng chói mắt hơn ánh sáng vàng xông về phía Dư Phương.
Dư Phương bị hai chùm sáng đâm vào mắt đau nhói, một cơ hội ngây người, Ngũ Hành Kiếm chém lên sừng của nó, chặt cả gốc sừng của nó xuống.
Đời trước nó phòng ngự đều là cấp độ nghịch thiên, duy chỉ có sừng này chính là tử huyệt của nó, lại là nơi yếu ớt với nó, Lăng Kỳ Tuyết chỉ dùng một kiếm đã chặt sừng của nó xuống.
Dư Phương bị Lăng Kỳ Tuyết chặt sừng xuống chỉ có thể như Dư Ly vừa rồi, tê liệt nằm trên mặt đất, phát ra tiếng thống khổ.
Lăng Kỳ Tuyết đang muốn tiến lên giết chết đối phương, một màn quỷ dị lần nữa xảy ra.
Trong giây lát, Dư Phương trên mặt đất đột nhiên không thấy nữa!
Biến mất không bóng dáng, như là trận ác chiến vừa rồi của bọn họ chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh mộng thì không có gì cả.
Nhưng vết thương trên người Lăng Kỳ Tuyết không phải giả, ngực đau đến sắc mặt nàng tái nhợt, vết máu chỗ khóe môi nhìn thấy mà ghê.
Nhìn lại Đông Phương Linh Thiên, nửa bên mặt vẫn sưng như ông già.
Không muốn bộ mặt như quỷ của mình bị Lăng Kỳ Tuyết thấy, tay mắt nhanh nhẹn dùng ống tay áo che kín nửa bên mặt, vừa len lén nhét Phục Nguyên Đan vào miệng.
Lần này, Đông Phương Linh Thiên cũng nhận thức được cảm giác Lăng Kỳ Tuyết hào phóng ăn Phục Nguyên Đan như đường đậu, quả thật là quá thoải mái!
Vì muốn hiệu quả nhanh hơn tốt hơn, hắn nuốt hết một lọ Phục Nguyên Đan xuống, bắt đầu đều đâu vào đấy hướng dẫn nguyên khí tán loạn trong cơ thể, chữa trị thân thể.
Lăng Kỳ Tuyết cũng ngồi xuống, nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào, bắt đầu tiến hành điều hòa nguyên khí tán loạn trong cơ thể.
Hai người không nói chuyện, ước chừng sau nửa canh giờ, Đông Phương Linh Thiên từ trong quá trình điều hòa ra ngoài đầu tiên, thấy Lăng Kỳ Tuyết hình như đang đánh thẳng vào kinh mạch, trong lòng mừng rỡ, nàng đây là muốn lên cấp Nguyên Vương rồi!
Vừa nghĩ đến thực lực ngày sau của nàng tăng mạnh, cũng tăng mạnh năng lực tự bảo vệ mình, trong lòng Đông Phương Linh Thiên vui vẻ vì Lăng Kỳ Tuyết, yên tĩnh ở một bên vì nàng trông giữ.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở trong nhập định, mới vừa rồi lúc đối chiến với Dư Phương thì nàng đã mơ hồ cảm thấy nguyên khí trong đan điền dao động, hình như có dấu hiệu muốn đột phá, Phục Nguyên Đan rất nhanh chữa trị vết thương cơ thể của nàng, sau đó, Đông Phương Linh Thiên vẫn còn ở trong nhập định, ngay lập tức nàng ăn Nguyên Đan vào, lúc này, cố gắng chạy lên cảnh giới Nguyên Vương.
Nguyên Tướng đỉnh đánh thẳng vào Nguyên Vương là một vòng tu luyện rất quan trọng, sau giai đoạn này rất nhiều người bởi vì tất cả nguyên nhân mà thất bại, cả đời bị kẹt ở ngoài bình cảnh Nguyên Vương, kiếp trước Lăng Kỳ Tuyết đánh thẳng vào một lần, vẫn tính là có chút kinh nghiệm, cộng thêm Nguyên Đan phụ trợ, đánh thẳng vào như nước chảy thành sông.
Sau nhiều lần xông lên, nàng chợt cảm thấy đan điền nổ bịch một tiếng, nguyên khí bên trong không ngừng gột rửa kinh mạch của nàng, tách kinh mạch ra, từng lớp dựng lại, cuối cùng lại tạo thành một tuần đâu vào đấy.
Thành công!
Lăng Kỳ Tuyết từ từ mở mắt ra, chuyện tu luyện cho đến nay luôn thần kỳ như vậy, nhiều khi lên cấp thường chỉ trong nháy mắt, cũng may lần này lên cấp không có thải ra một thân màu đen dơ bẩn, nếu không sẽ hết hồn luôn!
Đập vào mắt là Đông Phương Linh Thiên đang vì vậy mà vui sướng, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết rất ấm áp, mỗi một lần gặp nguy hiểm, hắn đều ở bên cạnh nàng.
Đây là một loại cảm giác nàng chưa bao giờ nghiệm qua, ấm áp, rất ấm áp, lại nhẹ nhàng khoan khoái, giống như là một hồi gió nhẹ thổi lất phất trong lòng điền, làm người ta cả người thoải mái.
"Cám ơn!" Lăng Kỳ Tuyết tự đáy lòng mà phát.
"Nói bậy cái gì vậy, ta cũng rất vui mà!" Ngắn gọn mười chữ, nói ra chân thành của hắn.
Lăng Kỳ Tuyết không thể nói cảm giác trong lòng của nàng, đó là một cảm giác rất phức tạp, có cảm động, có cảm kích, còn có một loại vui sướng không thể nói rõ.
Lăng Kỳ Tuyết trầm mặc, khiến cho Đông Phương Linh Thiên nhìn đã nhớ lại mặt của hắn!
Gương mặt của hắn đã giảm sưng không ít, chỉ còn lại vết sưng màu tím nhàn nhạt, Đông Phương Linh Thiên vẫn cảm thấy khó coi, định thả tóc dài xuống che nửa bên mặt bị đánh này.
Thật đáng buồn!
Đứt mấy cái xương sườn cũng không được đánh mặt!
Đông Phương Linh Thiên ở bên cẩn thận vì Lăng Kỳ Tuyết bảo hộ, vừa khẩn trương lát nữa Lăng Kỳ Tuyết nhìn thấy mặt của hắn thì sẽ có dáng vẻ ghét bỏ như thế nào.
Hắn đâu nào nghĩ đến, bộ dạng này của hắn sớm bị Lăng Kỳ Tuyết thấy, vừa trong quá trình điều hòa nộu tức, đôi mắt muốn mở ra nên đã nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của Đông Phương Linh Thiên, phải cố nén cười thiếu chút nữa thì nội thương.
Thực sự là không được rồi, Lăng Kỳ Tuyết bật cười "A ha ha", lúc này Đông Phương Linh Thiên mới phát hiện ra, dáng vẻ ma quỷ của mình sớm đã bị Lăng Kỳ Tuyết thấy.