Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 112: Bí cảnh sụp đổ



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lẩm nhẩm chú ngữ, thủy tinh phát ra ánh sáng màu tím, Đông Phương Linh Thiên mượn lực lượng của thủy tinh, chợt phát lực về phía thủy tinh truyền thừa của lão thái bà.

Hai khối thủy tinh đối quyết với nhau, thủy tinh truyền thừa của lão đầu tăng tốt hơn một bậc, rất nhanh thủy tinh truyền thừa thuộc về lão thái bà đã bị chấn động nứt ra một khe.

Vết nứt từ từ mở to, cho đến khi vỡ ra, cuối cùng vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành tro bụi, rồi hóa thành hư vô.

Lúc này, trong không trung truyền đến tiếng kêu thê thảm của lão thái bà, tiếng kêu thảm thiết của ma thú, sau đó chính là hoàn toàn tĩnh mịch.

Lăng Kỳ Tuyết biết, đó là tàn hồn của lão đầu và tàn hồn của lão thái bà ở lúc tranh đấu, chắc chắn lão thái bà không phải là đối thủ của lão đầu, bị ngược thê thảm, tan thành mây khói.

Tiếp theo đó là giọng yếu đuối của lão đầu: "Xin lỗi đồ nhi của ta, vốn là muốn truyền thụ tâm huyết cả đời cho con, kết quả lại cho lão thái bà ác độc này làm hỏng rồi, năng lượng truyền thừa trong thủy tinh đã không còn nhiều lắm, vi sư cảm thấy thẹn với con!"

"Lực lượng của vi sư sắp biến mất, cái bí cảnh này cũng không chống đỡ được nhiều, các con vẫn nên tranh thủ thời gian lấy bảo bối đi, không để cho người khác thấy là được. Vi sư thẹn với con! Hôm nay vi sư có thể làm cũng chỉ có thể cho các con những bảo bối này thôi, haiz, báo ứng mà. . . . . ." Giọng của lão đầu càng ngày càng yếu, cho đến khi hư vô.

Tiếp theo, cảnh tượng trong phòng nhanh chóng chuyển đổi lần nữa, biến thành một gian phòng chất đầy các loại bảo bối.

Lăng Kỳ Tuyết còn đến không kịp nhìn đến đây là dạng bảo bối gì, Đông Phương Linh Thiên đã nói: "Thời gian không còn kịp rồi, hay là chúng ta trở về sau đó lại từ từ xem!"

Lăng Kỳ Tuyết nghe được có lý, tay nhỏ mảnh khảnh vung lên, trong nháy mắt, bảo bối khắp phòng biến mất ở trước mắt Đông Phương Linh Thiên.

Bảo bối trước mặt, cho dù bị Đông Phương Linh Thiên phát hiện Hỗn Độn Không Gian, nàng cũng tin tưởng Đông Phương Linh Thiên chắc sẽ không bán nàng.

Một khắc kia, Đông Phương Linh Thiên không chút nghĩ ngợi chắn ở trước người của nàng, nàng đã cảm thấy, người nam nhân này là một nam nhân tuyệt đối đáng giá tin tưởng.

Bí cảnh này không phải Đông Phương Linh Thiên chế tạo ra, nói cách khác thủy tinh công kích hắn cũng không đoán được, một kích kia sẽ mang đến vết thương trí mạng cho hắn hay không, hắn cũng không có thời gian đoán, thế nhưng hắn lại nghĩa vô phản cố giúp đỡ nàng.

Nàng không phải là không có cảm động, nhưng thời gian cũng không cho phép nàng nói một tiếng cảm ơn với hắn, bí cảnh này sắp phải sụp đổ rồi.

Lăng Kỳ Tuyết mới cất bảo bối xong, sàn nhà dưới chân đang dao động, đất rung núi chuyển, ngay sau đó trước mắt có một ánh sáng mãnh liệt, bọn họ đã trở về cái sân trước khi tiến vào bí cảnh kia, không chỉ có bọn họ, tất cả Thập Lục Cường tiến vào bí cảnh và đệ tử hoàng thất cũng bị bí cảnh đẩy ra ngoài.

Bọn họ hiển nhiên không biết là chuyện gì xảy ra, từng người một nhìn mặt nhau, hai vai nhún, hai tay bất đắc dĩ đưa ra, bày tỏ mình không biết.

Lăng Kỳ Tuyết không muốn mình khác loài, cũng học bộ dáng của bọn họ, nhún nhún vai, nhìn về phía Đông Phương Linh Thiên, lúc này Đông Phương Linh Thiên vẫn là mặt của một người bình thường trong Thập Lục Cường khi tiến vào, cũng học bộ dạng như Lăng Kỳ Tuyết nhìn về phía nàng.

Ý hỏi thăm rõ ràng: ngươi có khỏe không?

Mới vừa rồi bị thủy tinh công kích, nàng vẫn chưa kịp ăn Phục Nguyên Đan, bí cảnh sụp đổ, nhiều người ở đây ánh mắt lẫn lộn, cũng không tiện ăn Phục Nguyên Đan, Đông Phương Linh Thiên sợ nàng chịu không được.

Lăng Kỳ Tuyết dùng khẩu hình nói cho hắn biết: Ăn Phục Nguyên Đan rồi, ở lúc ngươi chuyên tâm đối phó với thủy tinh.

Tảng đá lớn trong tim của Đông Phương Linh Thiên rơi xuống, nghĩ muốn nắm tay của Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp đi ra khỏi nơi này, lại nhịn xuống.

Chuyện kế tiếp hắn chỉ có thể lo cho thân mình, dù sao ở Nam Lăng quốc, không có mấy người dám trắng trợn đối kháng với Thiên Hoa Cung.

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại khác, kẻ địch của nàng rất nhiều, nếu lại làm cho người ta biết được trên người nàng có bảo bối, tình cảnh sau này sẽ càng thêm khó khăn.

Đông Phương Linh Thiên nhịn xuống kích động muốn nắm tay nhỏ của lăng Kỳ Tuyết, chủ động lui ra một bước, đứng ở sau lưng Lăng Kỳ Tuyết một bước để bảo vệ nàng, phòng ngừa tình trạng đột nhiên xuất hiện.

(Chỉ là Đông Phương cung chủ, nơi này có thể xảy ra tình trạng đột nhiên phát sinh cái gì!

Đông Phương Linh Thiên: Bí cảnh đều có thể sụp xuống, người nào tạo ra tên tác giả vô lương ngươi có thể để thiên thạch đột nhiên rơi xuống hay không, rơi xuống đầu Tuyết Nhi nhà ta, chỉ là có ta ở đây, tin rằng ngươi cũng không dám!

Tiểu yêu: Xem như ngươi lợi hại, ta tránh đây! )

Y Tình ở trong đám người thấy Lăng Kỳ Tuyết, bước chân lộn xộn đi về phía nàng, cẩn thận hỏi: "Đại tiểu thư, người không sao chứ, đây là chuyện gì vậy."

"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, làm sao bí cảnh này lại đẩy chúng ta ra chứ?" Giọng của Lăng Kỳ Tuyết rất không kiên nhẫn, cố làm vô tội: "Ngươi nói một chút vốn là theo dõi Nam Cung Ngộ thật tốt, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ thấy bảo bối, thế nào trong lúc bất chợt cái gì cũng không có!"

Đông Phương Linh Thiên cười thầm: Tuyết Nhi diễn kỹ không tệ, ít nhất nếu không phải hắn trải qua những ác chiến, cũng sẽ tin theo như lời của Lăng Kỳ Tuyết.

Y Tình thấp hơn Lăng Kỳ Tuyết một chút, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của Lăng Kỳ Tuyết, như có điều suy nghĩ, cũng quan tâm an ủi Lăng Kỳ Tuyết nói: "Đại tiểu thư người đừng nóng giận, chúng ta ở bên ngoài cũng không lấy được gì cả mà đã bị tống ra rồi."

Lăng Kỳ Tuyết nhìn quan tâm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ cảm thấy quá giả dối, lúc trước nàng nghi ngờ Y Tình, lúc nghe Đông Phương Linh Thiên kể lại, nàng càng thêm ghét khuôn mặt tươi cười giả dối này của Y Tình.

Nữ nhân, ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta!

Lăng Kỳ Tuyết đôi mắt có vẻ hơi mỏi mệt thoáng qua tia sát ý, thoáng qua rồi biến mất.

Y Tình, nếu không phải có nhiều người ở đây, ta sẽ để cho ngươi không thấy được mặt trời ngày mai!

Bởi vì Y Tình phải làm bộ như cẩn thận, không ngẩng đầu nhìn thấy sát ý trong mắt Lăng Kỳ Tuyết, vẫn còn thao thao bất tuyệt an ủi: "Đại tiểu thư người là một người có phúc khí, ngày sau nhất định sẽ giàu có, phúc thọ vô song, cũng không cần một chút bảo bối trong bí cảnh này."

Lăng Kỳ Tuyết còn muốn nói điều gì, lão tổ Nam Cung đến, tất cả mọi người cung kính hành lễ với ông, mặc dù bảo bối gì cũng không lấy được, nhưng hành động mấy ngày ở bên trong, cho dù chỉ hô hấp trước mặt không khí, tu vi của bọn họ cũng đề cao rất nhiều, rất nhiều người kẹt ở bình cảnh đã nhận được thăng cấp, bọn họ vẫn rất cảm kích hoàng thất cho bọn họ cơ hội tiến vào trong bí cảnh, thực lực được tăng lên.

Lão tổ không còn lạnh nhạt như lúc bọn họ đi vào, chân mày nhíu chặt, lông mày trắng quện vào một chỗ như là hai con sâu róm biến dị, thật là đáng yêu.

Còn có một lão đầu khác đi theo phía sau ông, chính là một lão tổ hoàng thất khác, tạm thời gọi là lão tổ hoàng thất thôi.

Lão tổ Nam Cung không nói gì, lão tổ hoàng thất cũng âm thầm đưa thần thức tỏa ra trên người tất cả mọi người, một ánh mắt như chim ưng khóa chặt đám người phía dưới, như muốn nhìn thấu thân thể của tất cả mọi người.

Tất nhiên là nhìn bọn họ có lấy được bảo bối hay không.

Bảo bối ở trong Hỗn Độn Không Gian, Lăng Kỳ Tuyết cũng không sợ nhìn ông, muốn nhìn thì nhìn đi, đây chính là lĩnh vực dành riêng cho nàng, ngay cả lão Mạnh cũng không nhìn ra, thực lực của lão tổ hoàng thất và ông ấy không phân cao thấp, nàng không tin lão tổ hoàng thất còn có thể nhìn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.