Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 116: Công chúa điêu ngoa



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trên mặt xanh xao vàng vọt, đôi mắt bởi vì ốm yếu mà trũng xuống, xem ra có mấy phần đột ngột.

Mắt nàng đầy nước ươn ướt, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Lăng Kỳ Tuyết.

"Đây là nô lệ số hai mươi, mười ba tuổi, chiều cao một trăm bốn năm phân, thể trọng là bảy mươi cân (=35 kg), phụ thân vì tài nguyên tu luyện mà bán nàng cho một Nguyên Vương giàu có, sau đó bị Nguyên Vương bán đến nơi này, không có bản lĩnh khác, chỉ khéo tay làm được thức ăn ngon."

Chưởng quỹ nói thông tin của tiểu cô nương ra, nghe thấy thế lông mày của Lăng Kỳ Tuyết nhíu lại, làm phụ thân như thế nào vậy! Lại vì tài nguyên tu luyện mà bán nữ nhi đi! Cặn bã!

Lăng Kỳ Tuyết siết chặt hai nắm tay, hai mắt trong sáng phát ra tia hận ý, hoàn cảnh của tiểu cô nương này quá giống với nguyên chủ thật sự, đều có một phụ thân cặn bã như vậy.

Hoàn cảnh giống nhau, cũng cùng một số mệnh, Lăng Kỳ Tuyết lập tức mềm lòng.

"Ngươi nguyện ý theo ta trở về không?" Mặc dù nô lệ không có ai thân tự do, cũng không có nói không thể có quyền lợi, Lăng Kỳ Tuyết vẫn hỏi ý nguyện của tiểu cô nương một chút.

Tiểu cô nương lập tức nước mắt lưng tròng, gật đầu như giã tỏi, có thể là kích động, liên tiếp há miệng mấy lần cũng không thể nói ra lời được.

"Vậy thì nhanh làm xong thủ tục đi." Đông Phương Linh Thiên lấy thẻ kim tệ ra đưa cho chưởng quỹ.

Nhiều khi Lăng Kỳ Tuyết có chuyện đều là gọi Lục Sa đi làm, hắn đã sớm muốn tìm một hai nữ hài ở bên người hầu hạ cho Lăng Kỳ Tuyết, nhưng Lăng Kỳ Tuyết lại không muốn.

Chưởng quỹ hấp ta hấp tấp nhận lấy thẻ kim tệ, muốn đi giải quyết thủ tục cho Lăng Kỳ Tuyết thật tốt.

Mới đi mấy bước, đã nghe thấy một giọng nói ngang ngược từ lối vào truyền đến: "Bản công chúa muốn đứa nô lệ này!"

Theo giọng nói nhìn lại, nữ tử mười bảy mười tám tuổi trên đầu cắm trâm leng keng đầy tóc, mặc váy dài gấm vóc màu xanh nhạt, chống hông, khuôn mặt kiêu căng đứng ở cửa chợ.

Cách mấy hàng nô lệ ngồi chồm hổm tương đối xa Lăng Kỳ Tuyết, trong mắt đầy phẫn hận như núi lửa muốn phun trào.

Đi theo phía sau nàng chính là thái tử Nam Cung Kình mà Lăng Kỳ Tuyết đã lâu không thấy.

Lăng Kỳ Tuyết theo thói quen nhướng mày, nữ tử này giống Nam Cung Kình đến mấy phần, huynh muội?

Ở Giáo La Thành đã lâu, Lăng Kỳ Tuyết cũng chưa từng nghe nói qua Nam Cung Kình có một muội muội.

Chưa nghe nói qua không có nghĩa là không có, Lăng Kỳ Tuyết vừa nhìn, cấp bậc của nữ tử là Nguyên Vương sơ kỳ, ở trong đám người thiếu niên cũng coi là người xuất sắc nghịch thiên.

Nhưng nếu như muốn đánh nhau với nàng, thì còn kém một chút.

Chưởng quỹ lập tức đi lên nịnh hót cười rối rít chạy đến bên người nữ tử, quỳ xuống dập đầu: "Tiểu nhân tham kiến thái tử, tham kiến công chúa."

"Đứng lên đi, không nghe thấy bản công chúa nói sao, bản công chúa muốn nô lệ đó, còn không mau đi làm thủ tục!" Nữ tử nói qua xong tay cũng không có động tác lấy tiền ra.

Chưởng quỹ cũng không dám nói gì, chỉ khó xử đứng ở chỗ đó, nhìn Đông Phương Linh Thiên một cái, lại nhìn nàng kia một cái, ngập ngừng không rõ.

Hiển nhiên là ông biết Đông Phương Linh Thiên, thân phận của hắn ông không dám tùy tiện đắc tội, thế nhưng thân phận của nữ tử là công chúa cũng không phải là tiểu nhân vật như ông có thể đắc tội nổi.

"Bản công chúa lấy danh nghĩa là công chúa ra lệnh cho ngươi, nhanh đi giải quyết thủ tục của nô lệ này!" Nữ tử nổi trận lôi đình, khi đang nói chuyện nàng đã đi đến trước người của Lăng Kỳ Tuyết, dùng ánh mắt khiêu khích coi thường nhìn Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi chính là Lăng Kỳ Tuyết?" Một bộ dáng cao cao tại thượng, giọng nói kiêu ngạo khinh thường.

Ánh sáng trong chợ rất tối, trong lúc nhất thời nàng không thấy rõ Đông Phương Linh Thiên bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết, toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên người Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng nhìn lại, không giận mà cười, Nam Cung Kình không có bản lĩnh, lại tìm nữ tử này ra mặt cho hắn.

Chỉ là, trước kia thị vệ Nguyên Vương trung kỳ của hắn đều đã chết ở dưới kiếm của nàng, một muội muội là Nguyên Vương sơ kỳ, có thể mang đến cho hắn cái gì?

Nam Cung Kình cũng rất căng thẳng chạy đến bên người nữ tử, khẽ kéo nàng ra: "Anh muội, chúng ta vẫn trở về thôi, muội muốn dạng nô tài gì mà ca ca không có, cần gì nhất định phải đến đây."

Nam Cung Kình tiếp tục nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Xin lỗi Lăng đại tiểu thư, xá muội còn nhỏ không hiểu chuyện, xin thông cảm nhiều."

Hắn thật sự sợ Lăng Kỳ Tuyết, nhiều lần bị đánh bại ở trong tay Lăng Kỳ Tuyết, sau đó chứng minh, mệnh căn của hắn không còn, quốc chủ chẳng những không tìm Lăng Kỳ Tuyết gây phiền toái, ngược lại, mẫu hậu của mình cũng phải bồi thường mà mất mạng.

Lần này, bởi vì mẫu hậu chết đi, muội muội Nam Cung Anh đặc biệt từ tông môn trở về, đúng là muốn tìm Lăng Kỳ Tuyết vì mẫu báo thù, vừa mới bắt đầu khi trở về, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở trong bí cảnh, nàng không tìm được người, thì ở lại trong Giáo La Thành, sau đó, Lăng Kỳ Tuyết từ trong bí cảnh đi ra, lại một mực trốn ở bên trong biệt viện nhỏ Thiên Hoa Cung, mấy lần nàng tìm đến cửa, đều bị giữ cửa cản ở ngoài cửa.

Mấy lần hắn khuyên muội muội buông thù hận xuống trở lại tông môn đi, tu luyện cho thật tốt, nhưng Nam Cung Anh nhất định không nghe.

Hôm nay ở đây gặp phải Lăng Kỳ Tuyết cũng là ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn muội muội cuối cùng cũng bị mất mạng, ngay lập tức khuyên Nam Cung Anh.

Nhưng mà, thân là đệ tử nội môn tông môn, dù là mặt mũi của quốc chủ Nam Cung Anh cũng đều không nhất định cho, sao có thể chịu nghe theo hắn.

Tông môn ở Hoằng Diệc đại lục là một tồn tại đặc biệt, đại đa số tông môn đều vượt qua quốc gia, muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, cho dù là giết người phóng hỏa, người của quan phủ cũng không dám quản.

Bởi vì trong tông môn gần như toàn bộ đều là cao thủ, lại còn rất bao che, người nào chọc đến người ấy xui xẻo.

Cũng đã tạo thành cảm giác ưu việt có một loại cao cao tại thượng của đệ tử tông môn ở trước mặt người thế tục.

Cho nên Nam Cung Kình nói như vậy, Nam Cung Anh cũng không vừa ý: "Muội nói ca ca này, mẫu hậu đều cho ngươi toàn bộ thứ tốt, nữ nhân này hại chết mẫu hậu, chính huynh sợ chết không báo thù vì mẫu hậu thì cũng thôi đi, lại còn ngăn cản kéo ta huynh không sợ làm phụ lòng mẫu hậu sao?"

Bên người Nam Cung Anh có một tiểu nha hoàn đi theo, thấy thế cũng nói: "Đúng nha đúng nha, thái tử, khi còn sống hoàng hậu nương nương lại cho ngài nhiều ưu ái, ngay cả nô tỳ cũng cảm thấy tình thương của nương thật vĩ đại! Công chúa người mau báo thù cho hoàng hậu nương nương, nô tỳ ủng hộ người!"

Nghe thấy thế Nam Cung Kình trừng tiểu nha hoàn này, quát lớn: "Câm miệng!"

Nếu không phải là tiểu nha hoàn này liếc mắt một cái đã nhận ra Lăng Kỳ Tuyết, còn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa, khiến Nam Cung Anh báo thù cho hoàng hậu, hắn khuyên như thế nào cũng đều không nghe, Nam Cung Anh cũng sẽ không có đầu óc khiêu khích Lăng Kỳ Tuyết.

Hắn không muốn muội muội duy nhất cũng gặp chuyện không may.

Đừng tưởng rằng Nguyên Vương thì ngon, trải qua đấu tranh với Lăng Kỳ Tuyết, hắn mới biết rõ cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên ( ý là người giỏi còn có người giỏi hơn)

Nam Cung Anh ghét Nam Cung Kình nhát gan, phất tay đẩy hắn ra, dùng nguyên lực hất hắn ra một bên, xì mũi coi thường: "Huynh tránh ra, thù của mẫu hậu ta đến báo!"

Từ nhỏ nàng đã bị người của Lưu Vân Tông nhìn trúng, chọn vào tông môn, làm đệ tử nội môn, ở trước mặt người bình thường, tự nhiên có cảm giác ưu việt, dù là ca ca của mình, cũng đều cảm thấy kém hơn nàng đệ tử ưu tú của tông môn này.

Mười năm không ra tông môn, ở trong ấn tượng của nàng, cái gọi là thiên tài ở bên ngoài tông môn cũng chỉ là một chút tài giỏi, chỉ có đệ tử trong tông môn mới thật sự là thiên tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.