Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 123: Sợ đến mức tiểu ra quần



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong những người này tu vi cao nhất mới là Nguyên Vương sơ kỳ, mà bây giờ nàng là Nguyên Vương trung kỳ đã ổn định, cho dù nhiều người vây công, Lăng Kỳ Tuyết cũng tự kiêu có thể ứng phó, huống chi sau lưng nàng còn có Lục Sa đi theo.

Trước khi ra cửa Lăng Kỳ Tuyết đã nói qua với Lục Sa, nếu xuất hiện tình huống gì, hắn cứ yên lặng theo dõi biến hóa trước, nếu nàng thật sự không duy trì nổi thì sẽ ra tay cứu giúp.

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ thì không thể núp ở trong ô dù của Đông Phương Linh Thiên vì nàng mà chế tạo ra, mỗi một lần tiến bộ cũng phải đổ mồ hôi và máu tươi để đổi lấy mới có thể bền vững.

Lấy Ngũ Hành Kiếm ra, Lăng Kỳ Tuyết vận đủ nguyên khí, khai chiến với những tán tu trước mặt này.

"Loảng xoảng ——"

"Keng ——"

Kim loại và kim loại va chạm phát ra tiếng kêu lớn, tia lửa bắn ra bốn phía.

Ngũ Hành Kiếm làm binh khí của nhiều người bị bẻ gãy.

"Ầm!"

Là Lưu Tinh Chùy của ai đó bị đập thủng thành một cái lỗ, vũ khí tốt bị yếu kém bởi giá trị của võ lực.

Một tán tu sử dụng nhuyễn tiên muốn cuốn lấy Ngũ Hành Kiếm của Lăng Kỳ Tuyết, dành cơ hội cho một tán tu khác, nhưng nhuyễn tiên mới tiếp xúc được Ngũ Hành Kiếm của Lăng Kỳ Tuyết, đã bị lưỡi kiếm sắc bén của Ngũ Hành Kiếm cắt đứt.

Một hiệp tiếp theo, vũ khí của những người Lăng Tuấn Đình dẫn đến rối rít bị gãy.

Không có vũ khí, trong lòng một số người bị dao động, Lăng Kỳ Tuyết mạnh mẽ như vậy, không đợi thưởng của phủ tướng quân hạ xuống, cái mạng nhỏ của bọn họ đã bỏ ở nơi này, còn cần đồ ban thưởng bỏ đi này làm gì!

Người bên cạnh Lăng Tuấn Đình lại vơi đi một nửa, chỉ còn lại mấy người liều mạng.

Dự định của bọn họ là: Vũ khí đã không còn, sao lại phải ở lại đòi một lời giải thích với phủ tướng quân, ít nhất phải đòi vũ khí lại, cho dù không phải cái ban đầu, nhưng binh khí sắc bén của phủ tướng quân còn nhiều mà, tùy tiện cho bọn họ một cái cũng không khó!

Cả quá trình chiến đấu, Lăng Tuấn Đình đều ở phía sau đội ngũ, thấy tình thế không ổn, nuốt một ngụm nước bọt, chuẩn bị tốt tùy thời chạy trốn.

Hắn bế môn đã lâu, tu vi lên một cấp bậc mới, vốn hào hứng cho là có thể ăn hiếp Lăng Kỳ Tuyết, báo thù cho Đặng Ngọc Lan, nhưng chưa từng lường trước bị Lăng Kỳ Tuyết ăn hiếp lại.

Khẩu khí này hắn nuốt không trôi!

Nhưng nuốt không trôi cũng phải nuốt xuống, ai bảo chính hắn đánh giá thấp thực lực của Lăng Kỳ Tuyết!

Lăng Kỳ Tuyết đánh xuống một vòng mới bắt đầu nóng người, sau khi cấp bậc tăng đến Nguyên Vương trung kỳ, vẫn không có chính thức động thủ, nhìn thấy tình hình chiến đấu lần này, năng lực thực chiến quả thật tăng cường không ít.

Đợi nàng đứng vững cơ thể định thần nhìn lại, đội ngũ của Lăng Tuấn Đình lại giảm quân số không ít, không khỏi cũng vui vẻ.

Lăng Tuấn Đình đây là có bao nhiêu không đáng tin, mới mời đến những đồng đội không đáng tin này, lâm trận lùi bước, đánh tơi bời, đủ loại kiểu dáng, cũng có thể làm thành một bộ tiểu thuyết chiến trường không chiến tự lui điển hình.

"Ha ha, không ngờ mấy tháng không thấy, ngươi chẳng những tu vi không tăng thêm, ngay cả đầu óc cũng bị ngâm nước, thật sự cảm thấy đau buồn thay Lăng Nhạc! Làm sao lại sinh ra một nhi tử không đáng tin như vậy."

Tất cả mọi người có vẻ có chút chật vật, duy chỉ có Lăng Kỳ Tuyết vẫn ưu nhã đứng, quan sát trái phải Ngũ Hành Kiếm một lần, nói lời châm chọc.

Chỉ là mấy phút ngắn ngủi này, nàng đã cảm thấy Ngũ thân kiếm của Hành Kiếm lại sáng lên không ít, xem ra muốn tăng cấp bậc Ngũ Hành Kiếm lên, còn cần nhiều thực chiến một chút.

Lăng Tuấn Đình bị một câu nói của Lăng Kỳ Tuyết làm nghẹn gần chết, muốn phản bác gì đó, lại phát hiện chuyện Lăng Kỳ Tuyết nói thật sự là như vậy, sớm biết thế hắn đã kéo phụ thân đến đây, mà không phải đi thu mua một số bạn chơi và một nhóm tán tu không đáng tin cậy.

Vốn nghĩ là: Không mượn lực lượng của phụ thân có thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết, vì mẫu báo thù, về sau hắn ở Lăng gia thậm chí là hai đời ở trong kinh thành cũng có thể nở mày nở mặt, xem ra hôm nay hắn vẫn phải đánh giá thực lực của Lăng Kỳ Tuyết lần nữa, lại bế quan tu luyện một đoạn thời gian, lần sau sẽ trở lại. Mẫu thân, có lẽ lần sau sẽ báo thù cho người!

"Mới vừa rồi không phải ngươi bảo là hôm nay chính là ngày chết của ta sao, nói đi, tại sao bây giờ không nói, thật ra ngươi nói một chút, hôm nay là ngày chết của ngươi hay là ngày chết của ta." Lăng Kỳ Tuyết lười biếng đứng, đôi mắt trong veo cứ như vậy tùy ý liếc Lăng Tuấn Đình một cái.

Lăng Tuấn Đình bị sợ đến nói chuyện cũng không lưu loát nổi: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ta cho ngươi biết đừng có mà làm loạn, phụ thân sẽ rất nhanh đến đây, đến lúc đó ta xem ngươi làm được gì!"

Lăng Tuấn Đình nói lời này đồng thời đã ở trong lòng cầu nguyện một vạn lần Lăng Nhạc sẽ xuất hiện, sẽ đánh chết Lăng Kỳ Tuyết.

"Cho dù ông ta đến ta cũng sẽ không sợ, bây giờ, ngươi vẫn nên nhìn xem bản thân làm thế nào đi!"

Lăng Kỳ Tuyết nguy hiểm hé mắt, Lăng Tuấn Đình này ba lần bốn lượt gây sự với nàng, mặc dù mỗi một lần cũng không có tạo ra tính tổn thương, nhưng mỗi một lần đều muốn tính mạng của nàng, như là một con ruồi dáng ghét, mặc dù không người cắn, nhưng lại ở trước mắt vù vù, tâm trạng tốt cũng bị ảnh hưởng, không cho hắn một chút giáo huấn, thì thật sự cho rằng nàng dễ khi dễ.

Lẩm nhẩm khẩu quyết, Hỏa Cầu Truy Mệnh ra tay như là tia chớp bay về phía Lăng Tuấn Đình, lần này, nàng muốn hoàn toàn hù chết Lăng Tuấn Đình, tránh cho về sau hắn không nhớ lâu.

Đây không phải là kỹ năng xuất chúng của Lăng Nhạc sao!

Tán tu trợn mắt hốc mồm được một lúc mới phục hồi tinh thần lại, sau đó chen lấn chạy, nếu không chạy, bị hỏa cầu của Lăng Kỳ Tuyết đánh chết, bọn họ tìm ai để đền mạng đây!

Lăng Tuấn Đình hiểu rõ hỏa cầu khủng bố đến mức nào, co cẳng chạy.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không gấp, sau khi mèo bắt được con chuột thì làm thế nào, chơi đùa trước thôi.

Khống chế hỏa cầu, không nhanh không chậm chạy theo sau lưng Lăng Tuấn Đình, Lăng Tuấn Đình nhanh hỏa cầu cũng nhanh, Lăng Tuấn Đình chạy hết nổi rồi, tốc độ chậm lại, hỏa cầu vây quanh hắn xoay vòng vòng, nhưng mà không đánh vào trên người của hắn.

Nhưng nhiệt độ cao rừng rực của hỏa cầu này đang ở bên cạnh lông mày của hắn chuyển rồi chuyển, rất có thể không cẩn thận đốt cháy lông mày của hắn, Lăng Tuấn Đình vốn nhát gan, chịu không được mấy cái giày vò của Lăng Kỳ Tuyết, chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Trong không khí mơ hồ truyền đến một mùi khai của nước tiểu.

Nhi tử của tướng quân một nước lại nhát như chuột như vậy, Lăng Kỳ Tuyết khinh bỉ cười hung ác: "Nhi tử của Lăng Nhạc cũng chỉ có chút tiền đồ này, cho ngươi một đề nghị, về sau trong nạp giới đặt thêm nhiều quần vào, tránh cho gặp phải chuyện gì đáng sợ, đi tiểu ướt không có quần thay."

Nhục nhã đập vào trong lỗ tai của Lăng Tuấn Đình, cũng không dám lên tiếng, phụ thân không có ở đây, nếu Lăng Kỳ Tuyết phát điên lên muốn tính mạng của hắn cũng không phải là không thể nào, nữ nhân này đến thái tử cũng dám thiến, còn có cái gì là làm không được!

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Lăng Tuấn Đình đáng ghét, nhưng chưa từng khi dễ nàng, cho nên Lăng Kỳ Tuyết cho đến bây giờ cũng không nổi sát tâm với Lăng Tuấn Đình.

Cũng chỉ là muốn dọa hắn một chút, hắn lại tè ra quần, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ dạy dỗ cũng đủ rồi, nhấc mép váy, nhẹ bước rời đi: "Về sau nhìn thấy ta thì đi xa chừng nào tốt chừng đó, nếu không. . . . . ."

Có mấy lời, nói một nửa thì hiệu quả tốt hơn!

Nàng đã tận lực không ra khỏi cửa rồi, vì sao mỗi một lần ra cửa cũng sẽ gặp phải những chuyện chán ghét người chán ghét này!

Mặt trời nhu hòa rơi xuống trên người Lăng Kỳ Tuyết rất ấm áp, Lăng Kỳ Tuyết lại không có hứng thú, mới ra cửa một ngày tâm trạng tốt đã bị quấy rầy, cho dù ai cũng sẽ không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.