"Đi vào cũng không có gõ cửa, lễ phép căn bản của ngươi để ở đâu vậy?" Lăng Kỳ Tuyết trách cứ, nhưng trong giọng nói cũng không có ý trách cứ, là nàng không đóng cửa tốt.
"Ta cũng là quá kích động!" Đông Phương Linh Thiên đã cất bước đi vào, đi tới trước gương, cách gần quan sát tiểu chuồn chuồn này.
Thấy thế nào cũng chỉ là một tiểu chuồn chuồn bình thường, nhưng Đông Phương Linh Thiên lại biết, nó nhìn như rất bình thường lại không bình thường chút nào!
Chỉ là nhìn từ Tiết Hình Văn Tự này đã biết.
Loại chữ viết này là một loại chữ viết xa xưa, có thể truy tìm đến thời kỳ viễn cổ, đó là chữ viết của một bộ tộc cường đại, thế sự xoay vần, bộ tộc cường đại ngày càng suy bại, biến mất ở trong năm tháng sông dài, không ai biết bọn họ đã đi đâu.
Nhưng chữ viết của bọn họ lại được bảo tồn, rất ít người nắm giữ ở trong tay, mà hắn cũng may mắn biết được một chút.
"Ta muốn ăn tinh thạch!"
Đông Phương Linh Thiên phiên dịch chữ của tiểu chuồn chuồn cho Lăng Kỳ Tuyết nghe.
"Cái gì là tinh thạch." Lăng Kỳ Tuyết tỏ ra không hiểu.
"Chính là một loại đá quý chứa năng lượng, chỉ là Hoằng Diệc đại lục có số lượng rất ít, rất ít quặng mỏ ở đại lục chỉ có mấy tông môn lớn nhất nắm giữ ở trong tay, trong tông môn ta cũng có một cái."
Đông Phương Linh Thiên từ trong nạp giới lấy ra một viên đá quý màu đỏ hình dáng như tảng đá: "Chính là cái này, chỉ là sau khi cấp bậc đạt đến Nguyên Tôn, mới có thể hút năng lượng bên trong ra, tất cả loại tinh thạch này chẳng khác gì tảng đá với cấp bậc Nguyên Tôn trở xuống. Nhưng với Nguyên Tôn trở lên thì có tác dụng rất lớn, sau khi tu luyện giả đến Nguyên Tôn mà muốn tiến lên thì khó như lên trời, nếu lấy được một chút tinh thạch có thuộc tính tương ứng, hấp thu năng lượng bên trong cũng có tiến bộ rất nhanh chóng."
"Loại tinh thạch này rất khó tìm sao?" Lăng Kỳ Tuyết không khỏi vì lời nói vừa rồi mà hối hận.
Nếu tinh thạch này khó tìm, cho dù thể tích và khẩu vị của tiểu chuồn chuồn nhỏ thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không nuôi nổi!
"Tất cả tông môn cũng chỉ có hơn ngàn viên."
Lăng Kỳ Tuyết lại càng lạnh từ tim xuống chân, người ta tất cả tông môn cộng lại mới có ngàn viên, nàng đến đâu để tìm đến làm mồi cho tiểu chuồn chuồn đây!
"Cái đó. . . . . . Cái đó tiểu chuồn chuồn, có phải một viên tinh thạch ngươi có thể ăn rất lâu không?" Lăng kỳ tuyết lúng túng nói.
Tiểu chuồn chuồn im lặng không lên tiếng lại ở trên gương bò thêm một dấu vết chữ viết lần nữa.
"Một ngày." Đông Phương Linh Thiên dịch.
Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy cảm thấy đau lòng, một vên tinh thạch ăn một ngày, chuồn chuồn phá sản này nàng không nuôi nổi, vẫn nên đuổi nó ra ngoài nên đi chỗ nào thì đến chỗ đó thôi.
Tiểu chuồn chuồn tội nghiệp nhìn Lăng Kỳ Tuyết như là đang nói: Đừng vứt bỏ ta.
"Nhưng ta không nuôi nổi ngươi!" Lăng Kỳ Tuyết bị tiểu chuồn chuồn nhìn cả người không được tự nhiên, bàn tay trắng nõn bắt một cái, nắm tiểu chuồn chuồn trong tay: "Nếu không ngươi nói cho ta biết nương ngươi ở đâu, ta đưa ngươi đi tìm nương?"
Đông Phương Linh Thiên: ". . . . . ."
Đây vừa nhìn chính là cô nhi, có nương sao?
Một ma thú chắc sẽ không bỏ rơi con ở bên ngoài, còn là ma thú nghịch thiên hiểu chữ viết viễn cổ này nữa, trừ phi nương của nó đã xảy ra chuyện.
"Đoán chừng nương nó đã sớm chết rồi." Đông Phương Linh Thiên không lưu tình dội nước lạnh.
"Nhưng ta không có tinh thạch." Lăng Kỳ Tuyết nóng nảy, có phải tiểu chuồn chuồn không có tinh thạch ăn sẽ đói chết hay không, chuồn chuồn thật đáng thương.
Không phải nàng dễ mềm lòng, mà là ánh mắt tội nghiệp của con chuồn chuồn nào đó điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, một bộ dạng van cầu ngươi đừng đuổi ta đi, làm cho nàng thật sự là không hạ được quyết tâm!
tiểu chuồn chuồn đáng thương lại yên lặng ở trên gương bò lần nữa.
"Thật sự không có thì dùng chút ma hạch Vương cấp, Nguyên Đan, hoặc là một chút Hỗn Độn Khí cũng được." Đông Phương Linh Thiên dịch.
Lăng Kỳ Tuyết muốn ói ra máu, thực sự là không được!
Ma hạch Vương cấp muốn là có được sao!
Không nói đến nàng có đánh thắng được ma thú Vương cấp hay không, cho dù đánh thắng được ngươi cũng phải có ma thú Vương cấp để đánh chứ!
Xung quanh rừng rậm cao nhất cũng là cấp chín, ít thấy Vương cấp có được hay không!
Nguyên Đan ngược lại nàng luyện chế được, chính là dược liệu cấp bậc Nguyên Vương trở lên rất khó tìm, không bột đố gột nên hồ!
Chỉ là, đợi chút: "Hỗn Độn Khí là cái gì."
Tiểu chuồn chuồn giãy dụa thân thể nho nhỏ lại đau buồn bò lên gương, trong lòng của nó kêu thành một mảnh: Ta nhất định là Kim Ô đáng thương nhất lịch sử rồi, đoán chừng cũng là Kim Ô duy nhất bị chết đói!
"Chính là linh khí trong Hỗn Độn Thế Giới." Đông Phương Linh Thiên tận chức tẫn trách làm tốt công việc phiên dịch.
Hai mắt của Lăng Kỳ Tuyết cũng tỏa sáng, Hỗn Độn Khí, không phải Hỗn Độn Thế Giới của nàng có rất nhiều sao?
Vù vù, con chuồn chuồn này có thể không bị chết đói rồi!
Không đợi Đông Phương Linh Thiên nói xong, Lăng Kỳ Tuyết bắt lấy tiểu chuồn chuồn ném vào Hỗn Độn Thế Giới.
Tiểu chuồn chuồn lập tức đi vào Hỗn Độn Thế Giới, hưng phấn vỗ cánh phành phạch, bộ dạng xun xoe vui mừng, thật là nhiều Hỗn Độn Khí, ít nhất không bị chết đói!
Sau khi ăn no một bữa, tiểu chuồn chuồn lại rất vui vẻ phát hiện giá hàng không che của Lăng Kỳ Tuyết đặt ở trong thế giới, và có rất nhiều đan dược Vương cấp ở bên trong.
Sau khi Lăng Kỳ Tuyết từ trong bí cảnh lấy được dược liệu, đã luyện chế rất nhiều đan dược cấp bậc Nguyên Vương đặt ở trên giá hàng, lúc này nàng vẫn không tìm được một phòng nhỏ thích hợp để chuyển vào, giá hàng vẫn đặt ở ngoài, dù sao trời bên trong cũng sẽ không mưa, sẽ không có mặt trời, vĩnh viễn đều là một mảnh âm trầm.
Đợi đến khi Lăng Kỳ Tuyết nhớ đến thức ăn tiểu chuồn chuồn nói qua bao gồm đan dược cấp bậc Nguyên Vương thì linh hồn nhanh chóng tiến vào trong Hỗn Độn Không Gian, nhưng đã trễ!
Bình sứ nàng dùng để đựng đan dược đã lăn xuống dưới ở giá hàng, nắp bình mở ra, một viên cũng đều không có!
Nhìn lại đầu sỏ tiểu chuồn chuồn gây nên, mặt thoả mãn dựa vào giá hàng, xúc tua mảnh nhỏ nhân tính hóa ôm bụng của nó, dường như đang làm xoa bóp để tiêu hóa.
Lăng Kỳ Tuyết rất tức giận, con hàng phá sản này!
Không phải là không cho ngươi ăn, ngươi muốn ăn cũng phải để lại cho ta một chút chứ, muốn ăn cũng không thể ăn một bữa hết sạch được, ăn bữa trước cũng không nghĩ bữa sau nữa à!
"Ngươi đứng lên cho ta!" Lăng Kỳ Tuyết nắm lấy cánh của tiểu chuồn chuồn, hung hăng nắm ở trên bụng của nó.
Nói là hung hăng, nhưng sợ bóp hỏng vật nhỏ, sức lực của nàng vẫn rất nhẹ, nhưng nàng cảm giác mình bóp không phải là một tiểu chuồn chuồn, mà là cầm một cây sắt cứng!
Điều này làm cho Lăng Kỳ Tuyết hung hăng kinh ngạc một cái, quả nhiên tiểu tử chuồn chuồn này bất phàm!
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, một ma thú ăn cỏ, ăn động vật, hoặc là ăn ma thú tộc của nó, không có ma thú nào ăn tinh thạch hoặc là Hỗn Độn Khí cả.
Ăn đồ bất phàm, sao năng lực của bản thân có thể bình thường chứ.
Tiểu chuồn chuồn lặp lại chiêu cũ, lại dùng ánh mắt thương cầu khẩn Lăng Kỳ Tuyết, đừng ném nó ra, ở đây có thật là nhiều Hỗn Độn Khí, mặc dù không thể chống đỡ tất cả phát triển của nó, nhưng trong quá trình nó phát triển là thứ duy nhất không thể thiếu.
Đây chính là một con Kim Ô.
Tiểu Kim Ô từ cơ thể mẹ lấy được trí nhớ truyền thừa chính là: Kim Ô khởi nguyên có thể truy tìm đến thời đại hỗn độn, là một thần thú đặc biệt cường hãn, bởi vì cường hãn nên bị người đố kỵ hãm hại, đại đa số tộc Kim Ô bị bắn giết rồi.