Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 142: Người người kêu đánh



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Nếu là ý của Lăng đại tiểu thư, thì hãy để cho nàng tự mình ra ngoài nói!" Lão tổ Bùi gia cực kỳ tức giận, ông cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết tên phế vật kia có thể luyện chế ra đan dược trân quý như vậy.

Mà trong lòng của ông cũng đánh một chủ ý khác, mặc dù ở đây có rất nhiều tu luyện giả Nguyên Tôn đến, nhưng bảo an của phòng đấu giá không có một ai là Nguyên Tôn kỳ trở lên, nếu Lăng Kỳ Tuyết thật sự xuất hiện, nói không chừng ông có thể nhanh chóng khống chế người, một phát đập chết Lăng Kỳ Tuyết.

Người đấu giá là người của Nam Cung Ngọc, đã từng nhận không ít chỗ tốt từ Lăng Kỳ Tuyết, sao có thể đoán không ra ý tứ của lão tổ Bùi gia, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng: Hừ, đợi lát nữa ngươi chết thế nào còn chưa biết đâu!

"Thật xin lỗi tôn khách, Lăng đại tiểu thư là người cung cấp vật phẩm đấu giá, có gặp ngươi hay không là tự do của nàng, nếu như ngươi đến đấu giá, kính xin tuân thủ trật tự ở đây." Người đấu giá không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Cho dù phòng đấu giá không có thị vệ cấp bậc Nguyên Tôn thì thế nào, nhìn những người có khuôn mặt địch ý nhìn chằm chằm lão tổ Bùi gia kia là có thể cảm thấy, nếu lão tổ Bùi gia dám ở đây gây chuyện, xui xẻo sẽ là ông ta.

Lão tổ Bùi gia hiển nhiên cũng ý thức được một chút, rũ mắt khẽ nhìn những ánh mắt không tốt từ bốn phía ném đến một cái, còn muốn nói điều gì đó đã bị lão tổ Bùi gia khác ngăn lại. ( Lười phải đặt tên, nên gọi Lão tổ Bùi gia là Nhất Nhị đi)

"Nhìn tình huống trước rồi nói sau." Nhị lão tổ Bùi gia nói, dù sao phòng đấu giá và Lăng Kỳ Tuyết cũng không có chỉ mặt gọi tên nói có phải Bùi gia bọn họ hay không, nếu đắc tội phòng đấu giá này, người ta đuổi ngươi ra ngoài sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Nhất lão tổ Bùi gia tức giận ngồi trở lại.

Chỉ là, ông nhìn ánh mắt xung quanh, rất có ý vị sâu xa!

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe nói qua ân oán giữa Lăng Kỳ Tuyết và Bùi gia, mặc dù không phải là rất cặn kẽ, nhưng ân oán này cũng thật sự có, nếu có thể dùng danh nghĩa này đuổi người của Bùi gia đi, chẳng phải bọn họ sẽ ít đi một người cạnh tranh sao.

Người đấu giá đang muốn tiếp tục, một tán tu gan lớn không ngồi yên, đứng lên chỉ vào đoàn người Bùi gia trong một góc khác, lớn tiếng quát: "Nghe nói người Bùi gia đắc tội qua Lăng Đan Tôn, theo lời của Lăng Đan Tôn, người đối xử không tốt với nàng nói không chừng chính là chỉ bọn họ, không phải nói người đối xử không tốt với Lăng Đan Tôn không có tư cách tham gia đấu giá sao? Vì sao phòng đấu giá còn cho phép bọn họ ngồi ở đây."

Tán tu tên là Nhạc Tam, không phải là người Nam Lăng quốc, nên không sợ đắc tội Bùi gia.

Có hắn dẫn đầu, nên rất nhiều người nước láng giềng phía dưới không sợ đắc tội Bùi gia rối rít đứng lên, chỉ trích Bùi gia không người nào biết xấu hổ, rối rít yêu cầu phòng đấu giá đuổi bọn họ ra ngoài.

Hơn nữa người phụ họa càng ngày càng nhiều, vừa bắt đầu người phụ họa chỉ là nước láng giềng, sau đó, rất nhiều người Nam Lăng quốc cũng bắt đầu gia nhập lên tiếng phê phán người trong đội ngũ Bùi gia.

Càng không thể cứu vãn được nữa, không khí càng ngày muốn nứt ra, về sau, cũng không biết là người nào quát một câu: Vì Lăng Đan Tôn báo thù, đánh chết bọn họ.

Lần này, hội trường hoàn toàn rối loạn.

Sàn bán đấu giá to như vậy, người Bùi gia thành chuột chạy qua đường, người người kêu lên. 

Lão tổ Bùi gia chỉ có năm người đã đạt đến cấp bậc Nguyên Tôn, nhưng những cao thủ khác tất cả đều là cấp bậc Nguyên Vương, sao hai tay có thể địch lại bốn tay chứ, không muốn chết thì nhanh cút ra ngoài.

Chỉ là cho dù như thế, đám người lão tổ Bùi gia ra khỏi cửa chính phòng đấu giá  Như Ngọc vẫn còn bị thương nhẹ.

Lăng Kỳ Tuyết ngồi ở phòng bao xa hoa lạnh lùng nhìn mọi thứ đang diễn ra, Bùi gia cũng là gieo gió gặt bão.

Nàng giúp mọi người làm điều tốt, người lại khi dễ nàng, không cho bọn họ một chút giáo huấn, thật sự cho rằng nàng là thánh mẫu.

Không riêng gì Bùi gia, còn có người Lăng gia, lần này, người khi dễ nàng, nàng muốn cũng phải đòi lại lãi dù chỉ một chút xíu!

Từ lúc thực lực tăng lên, cũng là lúc đòi lại món nợ lúc trước thôi!

Lúc luyện chế ra đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, Lăng Kỳ Tuyết đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ những người này chui vào rọ thôi.

Người cuối cùng kêu đánh vừa rồi kia, tự nhiên cũng là người nàng phái ra.

Người của Bùi gia bị đuổi ra, vốn tám vị lão tổ Lăng gia đang rục rịch nhất thời thành thật, lại không dám hừ một tiếng, trong phòng đấu giá này không dưới ngàn người, tám chín phần đều là cấp bậc Nguyên Tôn, đừng nói tám người bọn họ, cho dù là là tám mươi người cũng đều không nhất định đánh thắng được người ta!

Không có ai quấy rối nữa, buổi đấu giá có thể tiếp tục.

Người đấu giá còn muốn tiếp tục thao thao bất tuyệt cho có chút không khí, ngay lập tức bị từng tiếng kêu phía dưới chặn ngang.

"Mau bắt đầu đi, ta đây biết tác dụng của Nguyên Tôn Đan rồi!"

"Đúng nha, mau bắt đầu đi, ta đợi đến hoa cũng rụng luôn rồi!"

"Mau bắt đầu đi! Lão tử không kịp đợi nữa rồi!"

Được rồi, người đấu giá cũng cảm thấy mình không cần thiết giới thiệu thêm nữa.

Bán đấu giá chính thức bắt đầu.

"Chúng ta bán từng viên một, đầu tiên là viên thứ nhất, giá bắt đầu là mười vạn kim tệ, mỗi một lần ra giá, không được thấp hơn một vạn kim tệ!"

"Ta ra mười lăm vạn!"

Người đấu giá vừa dứt lời, thì có người không kịp chờ đợi đã ra giá, ai cũng muốn giành được đầu tiên, giá tiền lập tức lên đến ba mươi vạn.

"Tuyết Nhi đúng là một cây rụng tiền nha!" Mắt nhìn xuống đám người cuồng nhiệt phía dưới, Đông Phương Linh Thiên chế nhạo nói, đồng thời không khỏi cảm khái nghề nghiệp Luyện Đan Sư này thật là hút kim tệ.

"Ước ao ghen tị à, đừng nói với ta ngươi không có con đường phát tài!" Lăng Kỳ Tuyết không để ý đến hắn, con hàng này tùy tiện ném Độn Không Phù hoặc là phù khác ra ngoài, thì chính là một cái giá trên trời, còn dám cười đểu nàng.

Ở trong nháy mắt hai người nói chuyện, một viên đan dược đã lên đến năm mươi vạn.

Cho dù lạnh nhạt như Lăng Kỳ Tuyết, cũng không nhịn được mà cảm thán: Tốc độ này còn nhanh hơn cưỡi tên lửa mà!

Mà tám trưởng lão Lăng gia ngồi ở trong góc từng người một sắc mặt tái xanh, vừa tức vừa hối hận, một viên đan dược không thể thu lại là năm mươi vạn, tương đương với một quý thu nhập của Lăng phủ bọn họ.

Lại tức Lăng Kỳ Tuyết không để ý đến những trưởng bối là bọn họ này.

Biết vậy chẳng làm cho rồi.

Nếu ban đầu có thể đối xử với Lăng Kỳ Tuyết khá hơn một chút, cũng sẽ không tạo thành cục diện ngày hôm nay, không biết Lăng phủ bọn họ muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt!

Nhưng lúc này đã muộn rồi, bây giờ nói cái gì cũng đều không tốt.

Cuối cùng, là một tán tu đến từ nước láng giềng lấy giá tiền là bảy mươi vạn giành được viên Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn đầu tiên.

Còn chưa hoàn thành thủ tục bàn giao, những người khác biết được cũng đã rối rít chúc mừng hắn rồi.

Giá tiền viên thứ hai khiến Lăng Kỳ Tuyết mở rộng tầm mắt, chỉ có hai mươi vạn, là một đại gia tộc nước láng giềng lấy được.

Thì ra là, những người này thấy giá tiền viên đầu tiên gần như khiến bọn họ khó có thể gánh vác, người của các đại gia tộc đã thương lượng một chút, trừ tán tu ra, bốn quốc gia bọn họ tổng cộng có chín đại gia tộc.

Đúng lúc là trong tay Lăng Kỳ Tuyết còn có chín viên đan dược, nếu bọn họ từng vòng một chỉ có một gia tộc đấu giá, những gia tộc khác không can thiệp, vậy cũng chỉ có tán tu khác đấu giá với từng gia tộc, bên trong gia tộc tán tu không giàu có, căn bản là không thể cạnh tranh được, chín viên đan dược, bọn họ cũng có thể thuận lợi lấy giá thấp mà giành được.

Về phần từng gia tộc theo thứ tự thay phiên đấu giá, bọn họ rút thăm xếp hàng.

Lăng Kỳ Tuyết phái người đi xen lẫn vào trong người đấu giá trở lại bẩm rõ tình huống với nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.