Nếu không phải người bán đấu giá này bị ma quỷ ám ảnh, hắn không cần phải đến đây một chuyến, cũng sẽ không thiếu chút nữa kéo Lăng Kỳ Tuyết vào trong nguy hiểm.
Thiên Thạch đến tay, hai người xoay người trở về Thiên Hoa Cung.
. . . . . .
Hoàng cung Nam Lăng quốc.
Vẻ mặt của quốc chủ khó coi, hai tay đập thật mạnh lên hai tay vịn của long tọa: "Quả thật là quá đáng!"
Chuyện Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết đến phòng đấu giá hoàng thất đại khai sát giới, truyền vào tai của quốc chủ đầu tiên.
Vốn Thiên Hoa Cung vẫn sống yên ổn với hoàng thất, nhưng kể từ sau khi Lăng Kỳ Tuyết nổi lên, Thiên Hoa Cung khắp nơi đối địch với hoàng thất.
Mặc dù ông trời sinh tính có chút mềm yếu, nhưng dù sao cũng là chủ một quốc gia, quốc chủ cũng có sự tức giận!
Thừa tướng Bùi Văn Thanh có thù oán với Lăng Kỳ Tuyết thấy thế, ở dưới xúi giục nói: "Khởi bẩm quốc chủ, theo vi thần thấy, tất cả đều là yêu nữ Lăng Kỳ Tuyết ở sau lưng mê hoặc cung chủ Thiên Hoa Cung, nên cung chủ Thiên Hoa Cung mới xen vào việc của người khác, trước kia mặc dù thủ đoạn của Thiên Hoa Cung tàn nhẫn, nhưng chưa từng nhúng tay vào chuyện của hoàng thất, nếu có thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết, cung chủ Thiên Hoa Cung cũng sẽ không bị nàng mê hoặc nữa, về sau cũng sẽ không đối địch với hoàng thất nữa!"
Bùi Văn Thanh nói xong khóe môi thoáng qua một tia cười nhẹ có thể thấy được hài lòng, quốc chủ khắp nơi ám hiệu chuyện đã xảy ra này là do Lăng Kỳ Tuyết nổi lên, ông không thuận nước đẩy thuyền một cái, chẳng phải là rất có lỗi với Bùi hoàng hậu đã chết đi sao?
Lăng Nhạc chết đi, Bùi Văn Thanh chính là đại thần có uy vọng cao nhất trong Nam Lăng quốc.
Ông dẫn đầu nói chuyện, những người khác rối rít phụ họa: "Đúng vậy, mong quốc chủ sớm định đoạt, phái người bàn bạc với cung chủ Thiên Hoa Cung một chút, lại âm thầm phái cao thủ ra trảm trừ yêu nữ này, báo thù vì Lăng đại tướng quân!"
Nghe đại thần phía dưới luôn mồm yêu cầu diệt trừ Lăng Kỳ Tuyết, trên mặt quốc chủ cũng xẹt qua một tia hả hê, Lăng Kỳ Tuyết, ai bảo ngươi sẽ trở thành uy hiếp với Anh nhi, nếu ngươi ở đây, làm sao Anh nhi có thể lấy được ưu ái của cung chủ Thiên Hoa Cung, về sau sao có cơ hội gả cho cung chủ Thiên Hoa Cung, làm sao Nam Lăng quốc ta có thể có nhiều trợ thủ, đây không phải là trẫm nhất định phải giết chết ngươi, mà là các đại thần nhất trí thượng tấu yêu cầu giết ngươi, ngươi đừng trách trẫm!
Ở bên trong đại thần, Nam Cung Ngọc một thân áo mãng bào hoa văn rồng màu đen ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt tự nhiên, thấy sự tiến triển của tình hình hoàn toàn thiên về một bên, lo lắng tiến lên một bước, vẻ mặt nặng nề khuyên: "Phụ hoàng, không thể động vào Lăng Kỳ Tuyết, nếu không căn cơ Nam Lăng quốc cũng sẽ bị dao động!"
Ngày ấy, sau khi Nam Cung lão tổ trở lại đã để cho quốc chủ bỏ lệnh cấm trách tội với Nam Cung Ngọc, bao gồm người nhà Mẫu Tộc của hắn đều khôi phục sự vô tội, trả lại cho hắn quan chức nhất định, tham dự đại sự triều đình.
Quốc chủ không dám vi phạm lời nói của lão tổ, lòng không phục cho Nam Cung Ngọc một chức nhàn, có ý tứ.
Ai ngờ ngày thứ nhất Nam Cung Ngọc này vào triều đã chống đối ông!
Quốc chủ vốn là có oán với an bài của Nam Cung lão tổ, không dám phản bác lão tổ, hôm nay Nam Cung Ngọc này chẳng những không giúp ông, ngược lại trợ giúp một người ngoài nói chuyện, như vậy quốc chủ vốn không thích Nam Cung Ngọc đã giận tím mặt.
Ầm một tiếng vỗ vào tay vịn, từ trên long ỷ đứng lên, chỉ vào Nam Cung Ngọc buột miệng mắng: "Rốt cuộc ngươi là nhi tử của ai, sao ta nhìn ngươi lại như là nhi tử của Lăng Kỳ Tuyết, khắp nơi đều vì nàng nói chuyện, thật là tức chết trẫm!"
Dù sao cũng là tự mình Nam Cung lão tổ ra lệnh, quốc chủ không dám đắc tội lão tổ, cũng không tiện nói chuyện quá tuyệt, càng không dễ trực tiếp coi đây là lý do đuổi Nam Cung Ngọc ra khỏi triều đình.
Một đám đại thần bên dưới bị lời nói thô tục của quốc chủ dọa sửng sốt, kinh ngạc ca thán: Quốc chủ xin ngài chủ ý hình tượng!
Nhưng không ai dám nói ra, ai lại ngây ngốc đi đắc tội với quốc chủ chứ.
Nam Cung Ngọc không kiêu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào quốc chủ, nhiều năm như vậy, quốc chủ đã sớm tạo thành kiến với hắn, ăn sâu bén rễ, lại tăng thêm lần này trở về là kết quả Nam Cung lão tổ cường thế nhúng tay, quốc chủ bất mãn với hắn cũng ở trong dự liệu của hắn.
"Khởi bẩm phụ hoàng, không phải nhi thần ăn cây táo rào cây sung, mà là Lăng Kỳ Tuyết này thật sự không thể chọc, ngài suy nghĩ cẩn thận một chút, trong quá khứ trong vòng mấy tháng, phàm là người đối địch với Lăng Kỳ Tuyết có mấy người có kết quả tốt?"
Nam Cung Ngọc thấy ánh mắt của quốc chủ do dự, đã biết lời của hắn hữu dụng, tiếp tục nói: "Lăng Kỳ Vân, Lăng Kỳ Liên, những người có liên quan với Lăng gia, còn có rất nhiều nhi thần cũng không nêu ví dụ được, phụ hoàng ngài là một quốc chủ thông minh, phải có suy nghĩ của mình. . . . . ."
Nam Cung Ngọc không nói tiếp, ý vị sâu xa nhìn lướt qua Bùi Văn Thanh cách hắn không xa.
Quốc chủ bị Nam Cung Ngọc nói xong mồ hôi lạnh toàn thân, Nam Cung Ngọc nói không sai, nhưng hắn càng như vậy, ông lại càng muốn giết chết Lăng Kỳ Tuyết, nếu không một mối họa như vậy, về sau ở lại Nam Lăng quốc cũng là một họa lớn!
Bùi Văn Thanh nhìn ra do dự trong mắt quốc chủ, quống lên, đi lên trước một bước nói: "Tam hoàng tử điện hạ không khỏi dọa sợ rồi, theo ngài nói như vậy, Lăng Kỳ Tuyết phạm vào quốc pháp Nam Lăng quốc ta cũng có thể ngoảnh mặt làm ngơ, về sau tất cả mọi người có thể như nàng đến khiêu khích uy nghiêm hoàng thất ta như vậy?"
Quân thần nhiều năm, Bùi Văn Thanh cũng rất hiểu tật xấu do dự của quốc chủ, chỉ sợ đầu óc của ông ta nóng lên lại đổi lời nói không truy cứu trách nhiệm của Lăng Kỳ Tuyết, vậy con đường đối phó với Lăng Kỳ Tuyết sau này, chẳng phải là ông một mình hăng hái chiến đấu sao, một cơ hội dưới mắt tốt như vậy, tại sao ông lại có thể bỏ qua chứ.
Coi như là nói rớt hàm răng, ông cũng muốn có cơ hội dụ dỗ quốc chủ!
Vì dụ dỗ quốc chủ, ông cũng đã lấy chuyện uy nghiêm hoàng thất nói ra rồi!
Nam Cung Ngọc không ngốc, quốc chủ quan tâm nhất chính là uy nghiêm hoàng thất, hung ác trừng Bùi Văn Thanh một cái, Nam Cung Ngọc nói: "Phụ hoàng, nhi thần cho là cái này và uy nghiêm hoàng thất là hai chuyện khác nhau, thế giới này cường giả vi tôn, rất nhiều luật pháp quốc gia có thể gò bó người yếu, nhưng với cường giả mà nói chính là một tờ giấy lộn, nếu đắc tội với người mạnh nhất, người cảm thấy về sau Nam Lăng quốc sẽ còn có tương lai sao?"
"Tam hoàng tử điện hạ nói người cường giả kia chính là Lăng Kỳ Tuyết? Người người Giáo La Thành cũng biết nàng là một phế vật." Bùi Văn Thanh lập tức ra ngoài phản đối.
"Chẳng lẽ Bùi đại nhân cho là không phải sao? Ngươi cũng đừng quên, Lăng Kỳ Tuyết chính là luyện đan sư cấp bậc Đan Tôn, nếu đắc tội nàng, những cường giả đã từng nhận chỗ tốt đan dược từ nàng kia, sẽ ngồi yên không ý đến sao? Lần trước phòng đấu giá Như Ngọc bán đấu giá Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, trường hợp bạo phát kia tin tưởng mọi người cũng đều đã rõ ràng, hàng trăm hàng ngàn cường giả Nguyên Tôn tụ tập tại Giáo La Thành, nếu bọn họ biết Lăng Kỳ Tuyết bị người trong hoàng thất giết, sau này bọn họ cũng sẽ không chiếm được đan dược Tôn cấp nữa, tức giận này sẽ phát lên người nào, hơn ngàn cường giả Nguyên Tôn tức giận, người của Nam Lăng quốc có thể đủ đứng vững sao? Các ngươi còn không ngẫm lại đi!"
Nam Cung Ngọc không sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào quốc chủ, trong lòng hắn đã sáng tỏ, lấy tính tình hèn yếu này của quốc chủ, cho dù nhìn hắn không thuận mắt cũng sẽ không dám làm gì hắn, dù sao hắn là người Nam Cung lão tổ bổ nhiệm tiến vào triều đình, rốt cuộc quốc chủ phải kiêng kỵ lão tổ.
Nghe Nam Cung Ngọc nói chuyện, trong lòng quốc chủ e sợ, thầm nghĩ. . . . . .