Nam Cung Ngọc nói cũng có chút đạo lý, lần trước bán đấu giá Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn, ông cũng lặng lẽ phái người đi tham gia náo nhiệt, sau khi người bị phái đi này trở lại, kích động nửa ngày mới miêu tả rõ ràng trường hợp ngay lúc đó, có thể thấy được tình cảnh to lớn lúc ấy.
Hôm nay qua lời Nam Cung Ngọc nói ra lần nữa, ông đã nhớ lại rầm rộ ngay lúc đó, vừa nghĩ đến cường giả lúc ấy đến tham gia đấu giá sẽ đối phó với hoàng thất, da đầu của ông đã tê dại rồi.
Bùi Văn Thanh nhìn đã thấy do dự của quốc chủ, kịp thời nhắc nhở: "Quốc chủ nghĩ lại đi! Nếu giữ lại một yêu nữ như vậy ở Nam Lăng quốc, ngày sau nhất định sẽ mở ra cho Nam Lăng quốc tai họa lớn, không bằng thừa dịp bây giờ nàng còn chưa lớn mạnh thì hạ thủ vi cường trước (ra tay trước được lợi thế), vi thần cũng không tin, những cường giả kia sẽ vì chỗ tốt mà báo thù cho một tiểu nữ tử."
Nam Cung Ngọc vì để cho quốc chủ có điều kiêng kỵ với Lăng Kỳ Tuyết, đã liều mạng lấy phương diện cường đại của Lăng Kỳ Tuyết nói ra, mà Bùi Văn Thanh lại đối đầu gay gắt, tận lực nói Lăng Kỳ Tuyết cũng chỉ như vậy mà thôi.
Những người khác trên triều đình cũng im lặng không lên tiếng, chờ quốc chủ định đoạt.
Bọn họ không phải người ngu, Lăng Kỳ Tuyết có ân oán với hoàng thất và Bùi gia không phải bọn họ có thể dính vào, trừ phi muốn ngược đãi thành vật hy sinh.
Mà quốc chủ ngồi ở trên ghế rồng cũng không ngừng chần chừ, không hạ được quyết tâm.
Mặc dù không được sủng ái, Nam Cung Ngọc vẫn rất hiểu rõ phụ hoàng của mình, một cọng rơm cuối cùng có thể ngăn cản ông chính là Nam Cung lão tổ!
"Phụ hoàng, nhớ đến lão tổ cũng rất bảo vệ Lăng Kỳ Tuyết, nếu như không tin, có thể phái người tự mình đi tra một chút, vì không chọc lão tổ tức giận, nhi thần thấy phụ hoàng cần phải hỏi ý kiến lão tổ một chút."
Lời vừa nói ra, trong mắt quốc chủ như là dùng quyết tâm rất lớn, cắn răng rất không cam lòng hạ lệnh: "Cho tìm một người phụ trách phòng đấu giá hoàng thất lần nữa, phải là cấp bậc rất cao, mặc kệ giá tiền công thế nào, bãi triều!"
Chưa nói kết quả cuối cùng, nhưng cũng chưa nói muốn phái người đối phó Lăng Kỳ Tuyết, nhưng lời nói lại dễ dàng chỉ về hướng không có suy nghĩ truy cứu người.
Trong lòng quốc chủ lại nói: Chuyện của Lăng Kỳ Tuyết còn phải bàn bạc kỹ hơn!
Vừa bắt đầu, Lăng Kỳ Tuyết coi như là đứng ở bên ông, trợ giúp ông giết hoàng hậu, vừa bắt đầu, ông cũng cho là Lăng Kỳ Tuyết sẽ là một con cờ không thể thiếu của ông, ai ngờ sự tiến triển của tình hình nằm ngoài dự liệu của ông, càng ngày càng không bị ông nắm trong tay.
Thậm chí, Lăng Kỳ Tuyết từng bước một đứng phía đối lập với ông!
Nhất là giết Lăng Nhạc, sau lại giết nhiều người của phòng đấu giá hoàng thất như vậy, mỗi một chuyện cũng là khiêu chiến uy hiếp đến uy nghiêm hoàng thất của ông, ông há có thể giữ lại người như vậy!
Trong lòng quốc chủ cũng tự nhiên tính toán, Bùi gia không phải có ân oán với Lăng Kỳ Tuyết, vậy thì lợi dụng người của Bùi gia đi đối phó với Lăng Kỳ Tuyết.
Bùi Văn Thanh vô cùng buồn bực ra khỏi triều đình, lại bị tiểu thái giám bên cạnh quốc chủ gọi lại: "Bùi đại nhân, quốc chủ có chuyện thương lượng, mời đến bên này!"
. . . . . .
Ngự Thư Phòng.
Quốc chủ đi thẳng vào vấn đề: "Bùi ái khanh, mới vừa rồi ở trên triều đình trẫm cũng là bị bất đắc dĩ, thật ra thì trẫm và ngươi đứng ở trên cùng một trận chiến tuyến, mặc kệ lão tổ không ủng hộ, trẫm cũng chỉ có thể âm thầm ủng hộ ngươi, không dám làm vẻ quá rõ ràng, nếu không. . . . . ."
Bùi Văn Thanh cũng là chủ một gia tộc, trên danh nghĩa là chủ một gia tộc, cũng là người khống chế động thái phát triển cả gia tộc, nhưng một khi người lão tổ kia ngày nào đó ăn căng bụng rồi, ra ngoài tìm ông gây chút phiền toái, ông cũng chỉ có thể ngoan ngoãn không dám vi phạm lệnh của lão tổ.
Cho nên quốc chủ vừa nói, ông đã hiểu, quốc chủ ở trên triều đình để cho Nam Cung lão tổ nhìn, trên thực tế ông ta và ông như nhau, hận không thể loại bỏ Lăng Kỳ Tuyết.
"Vi thần hiểu!" Bùi Văn Thanh nói.
"Hiểu là tốt rồi, hiểu là tốt rồi, kế tiếp thì dễ nói rồi, Bùi ái khanh tính toán đối phó với Lăng Kỳ Tuyết thế nào, mặc dù trẫm không thể ra mặt, nhưng phương diện vật chất ủng hộ vẫn có thể cung cấp một chút."
Bùi Văn Thanh mừng rỡ, quốc chủ đây là công khai ủng hộ ông đi đối phó với Lăng Kỳ Tuyết.
Chỉ là ông vui mừng có chút quá sớm, ngày sau biết được, Bùi gia chưa đuổi giết Lăng Kỳ Tuyết xong, gần như lấy hết của cải thì ông mới hiểu rõ một chút trong miệng quốc chủ rốt cuộc là ít một chút như thế nào!
"Thưa quốc chủ, trước kia Bùi gia cho mời qua sát thủ ám sát Lăng Kỳ Tuyết, nhưng đã thất thủ, nhưng vi thần sẽ không buông tha đường sáng này, phái người bàn bạc với tổ chức sát thủ lần nữa, tin tưởng không lâu sẽ có kết quả." Bùi Văn Thanh vui mừng, ngay lập tức kể lại cặn kẽ chuyện phái người ám sát Lăng Kỳ Tuyết như thế nào, người phái đi lại bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, rồi sau đó lại mời sát thủ ám sát nàng, cuối cùng vẫn là đá chìm xuống biển với quốc chủ lần nữa.
Hai quân thần này mỗi người tâm hoài quỷ thai, tính toán phương pháp hợp tác có lợi với mình, không nói chuyện nữa, cuối cùng, vẫn là quốc chủ đánh vỡ trầm mặc: "Như vậy quá tốt, Bùi ái khanh không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng lên, tranh thủ giết chết Lăng Kỳ Tuyết, về sau hai người quân thần chúng ta sẽ được vô tư rồi!"
"Vi thần nhớ!"
"Ngươi trở về trước đi thôi, có chỗ cần thì đến đề yêu cầu với trẫm!"
Bùi Văn Thanh nói tiếng cáo lui rời đi.
Ở một khúc quanh, mặt trẻ con của tiểu thái giám len lén chui đầu ra, âm thầm nhớ kỹ giờ, chuyện này phải báo lại với chủ tử.
. . . . . .
Sau khi Nam Cung Ngọc hạ triều chưa có về nhà, dù thế nào đi nữa người nhà của hắn đều ở Đông Tấn quốc cách vách, hắn chưa lấy vợ, về đến nhà một mình cũng nhàm chán.
Ngồi lên xe ngựa, trực tiếp vội vàng đến tổng bộ Thiên Hoa Cung.
Rốt cuộc có thể quang minh chính đại lộ diện ở Giáo La Thành, mấy ngày lo lắng liên tiếp cuối cùng cũng tiêu tán, tâm tình của Nam Cung Ngọc vốn nên thoải mái.
Nhưng mới rồi ở trên triều đình thái độ của quốc chủ với Lăng Kỳ Tuyết làm cho hắn không vui mừng nổi.
Một Bùi Văn Thanh, chỉ nghĩ đến thù oán Bùi gia ông ta, công khai ở trên triều đình không để ý lợi ích của quốc gia, yêu cầu quốc chủ đối phó với Lăng Kỳ Tuyết.
Phải biết, Đông Tấn quốc là quốc gia nhỏ nhất khối lớn nhất, cũng không dám công khai đắc tội một luyện đan sư cấp bậc Đan Vương, huống chi Lăng Kỳ Tuyết là Đan Tôn!
Nếu quốc chủ khư khư cố chấp, sợ rằng sẽ kéo Nam Lăng quốc vào đường chết.
Cũng may hắn kịp thời dừng cương trước bờ vực, cuối cùng chuyện không giải quyết được gì.
Nhưng hắn biết, quốc chủ và Bùi Văn Thanh tuyệt đối không chịu vì vậy mà bỏ qua, nhưng cụ thể bọn họ sẽ đối phó với Lăng Kỳ Tuyết như thế nào, còn phải đợi tiến một bước điều tra một bước.
Nam Cung Ngọc quyết định, mặc kệ quốc chủ và Bùi gia đối phó Lăng Kỳ Tuyết thế nào, hắn đều sẽ không thay đổi đứng ở phía bên nàng!
. . . . . .
Nam Cung Ngọc đến, Lăng Kỳ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
"Sao, bây giờ thăng cấp thành Đan Tôn cũng không hoan nghênh bằng hữu cũ là ta này sao?"
Mấy ngày nay chạy trốn ẩn núp, Nam Cung Ngọc thành thục rất nhiều, cũng nhìn thấu rất nhiều, tính tình cũng thay đổi rất nhiều.
Cộng thêm sau khi ăn Tẩy Tủy Đan Lăng Kỳ Tuyết đưa cho, thiên phú của bản thân hắn tăng lên không phải là một cấp bậc, tốc độ tu luyện cũng hơn trước kia mấy lần, tuổi gần hai mươi đã thăng cấp đến Nguyên Tướng hậu kỳ.
Trước kia có chút không tự tin, trước kia có chút mềm yếu, hôm nay đều từ bỏ từng cái một.
Hôm nay hắn tràn đầy tự tin, tính tình cũng cởi mở rất nhiều. . . .