Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 190: Lão tổ ra mặt



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hai người đối đầu không ai nhường ai, mặc dù không nói rõ, nhưng người có chút nhãn lực đều hiểu, quốc chủ không muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nam Cung Ngộ, mà Thanh Phong muốn uy hiếp quốc chủ truyền ngôi vị hoàng đế cho Nam Cung Ngộ.

Nam Cung Ngọc nghe hai người này không ai nhường ai, sắc mặt càng thêm nặng nề, vốn một Nam Cung Kình đã đủ để hắn mệt mỏi liều mạng rồi, bây giờ có thêm một tông môn, lần này Nam Lăng quốc nước càng lúc càng đục rồi.

Nhưng hắn sẽ không thối lui khỏi, một nhà Lưu thị đưa sang Đông Tấn quốc đoán chừng bây giờ đã trở về rồi, nếu không phải có thể nhanh chóng khống chế được thế cục, sau này bọn họ trở về an toàn cũng không nhất định có thể bảo đảm.

Thanh Phong đều đã làm rõ lời nói, quốc chủ cũng định nói thẳng thắn: "Người trẫm kế nhiệm nối nghiệp là. . . . ."

"Nam Cung Ngộ!"

Thanh Phong trực tiếp đón lấy lời nói của quốc chủ, không cho ông ta bất cứ cơ hội nào.

Lời của ông ta vừa ra, cả triều đình lập tức yên lặng như tờ, đây là tranh phong giữa quốc chủ và trường lão tông môn, bọn họ những tôm tép này coi như nhiều lời cũng vô dụng, hơn nữa, làm đại thần trong triều, bọn họ có bao nhiêu người trong gia tộc phục vụ ở trong tông môn, hoặc là đệ tử ngoại môn trong tông môn, đắc tội tông môn thật sự không sáng suốt.

"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Khuôn mặt quốc chủ cũng không còn nụ cười cứng ngắc nữa, thay vào đó là một khuôn mặt xanh mét.

"Quốc chủ cũng biết khinh người quá đáng? Hừ! Nói cho ngươi biết, đồ nhi của bản đan sư nhất định phải lấy được tốt nhất!" Thanh Phong nói công chính liêm minh, như toàn bộ đều suy nghĩ cho đồ đệ của ông ta vậy, trong lòng lại cười thầm: Chờ Nam Cung Ngộ làm quốc chủ, ông ta có thể thao túng lấy nhiều tài nguyên của Nam Lăng quốc hơn.

"Đây là quốc sự của Nam Lăng quốc ta, xin nhị trưởng lão đừng xen vào."

"Đây là liên quan đến đồ đệ của ta, ta nhất định phải quản!"

Quốc chủ không tranh hơn thua với Thanh Phong, nhưng cũng không dám trực tiếp gọi đội thị vệ đến ném ông ta ra ngoài.

Cãi nhau một chút sau này vẫn còn có thể thương lượng lại, nếu trực tiếp gọi người đến động thủ, sau này sẽ là tử địch, hoàn toàn đắc tội với Thanh Đan Tông.

Trong triều đình, tiếng hai người tranh luận liến thoắng không ngừng, vẫn không thể nào nói ra kết quả.

Nhưng ở đây đều đã nghe ra, hai người này một che chở cho Nam Cung Kình, một che chở cho Nam Cung Ngộ, duy chỉ không có người che chở cho Nam Cung Ngọc.

Loại người một mình chiến đấu hăn hái không phải một hai lần, Nam Cung Ngọc cũng học được lạnh nhạt, nói cho cùng dựa vào tín nhiệm, thì duy nhất đáng dựa chính là mình.

Cũng không biết hai người tiểu hài tử giằng co bao lâu, tranh đến mức đại thần tuổi hơi lớn đã không ngừng ngáp, thấy buồn ngủ.

Lúc này, một giọng nói già nua hùng hậu từ cửa đại điện truyền đến: "Trong triều đình, tranh cãi ầm ĩ còn thể thống gì nữa!"

Trong lòng Nam Cung Ngọc vui vẻ, người đến là lão tổ Nam Cung hắn thích nhất!

Lão tổ đến cho dù hắn không có năng lực tranh ngôi vị quốc chủ, nhưng cũng có thể áp chế lòng riêng rục rịch của quốc chủ.

"Lão tổ!" Quốc chủ vội vàng đứng lên nghênh đón.

Ở trước mặt lão tổ, ông là quốc chủ cũng chỉ là hậu bối không có địa vị.

"Còn nhớ rõ ta là lão tổ của ngươi à, ta còn tưởng rằng ngươi ngay cả dòng họ của mình cái gì cũng đều quên!" Lão tổ chắp tay sau lưng đi lên bậc thang, bước về phía long y.

Vị trí này mấy ngàn năm trước ông cũng đã ngồi qua, sau này cấp bậc tăng cao, vì rèn luyện hậu bối, đã nhường vị trí này ra rồi.

"Vị này là ai!"

Lão tổ ngồi nghiêng ở trên ghế đệm nhìn Thanh Phong một vòng, không vui hỏi.

"Thưa lão tổ, là nhị trưởng lão Thanh Đan Tông sư phụ của nhi thần."

Nam Cung Ngộ vượt lên trả lời câu hỏi của lão tổ Nam Cung trước, nghĩ thầm: Một đồ đệ của nhị trưởng lão Thanh Đan Tông, sẽ lấy được vài phần kính trọng của lão tổ.

"A, thì ra là một tông môn không hiểu đạo lý, sau này vẫn không nên đi, tránh cho lễ nghi cơ bản nhất của đệ tử hoàng thất cũng đều quên."

Lời này vừa nói ra, đại thần cả triều đình cũng bị hung hăng chấn động.

Lão tổ Nam Cung cư nhiên công khai đắc tội Thanh Đan Tông, như vậy rất không lý trí, về sau Thanh Đan Tông không hề cung ứng đan dược cho Nam Lăng quốc nữa, chẳng phải Nam Lăng quốc sẽ lạc hậu hơn ba quốc khác sao.

Thanh Phong một câu thành sấm, luôn nói quốc chủ đánh vào mặt ông ta, bây giờ là thật sự bị đánh mặt, thì ra cái này mới đau xót!

Lão tổ Nam Cung cả gan dám nói Thanh Đan Tông bọn họ không hiểu đạo lý, chờ sau này ông trở về, nhất định phải nói với tông chủ một chút, để cho ông về sau ngừng cung ứng đan dược với Nam Lăng quốc.

"Tông môn ta há có thể để ngươi vũ nhục thì làm nhục, hôm nay ngươi không quỳ xuống nói xin lỗi ta, về sau Thanh Đan Tông ta sẽ không cung ứng một viên đan dược cho Nam Lăng quốc." Thanh Phong tức giận uy hiếp nói.

Lão tổ Nam Cung dám nói lời như vậy, đã chuẩn bị đắc tội với Thanh Đan Tông rồi.

Mới vừa rồi quốc chủ và Thanh Phong tranh luận ông ở bên ngoài nghe rất rõ ràng, nếu không phải đắc tội Thanh Đan Tông, về sau Nam Cung gia ắt sẽ trở thành con rối của Thanh Đan Tông, nếu đắc tội, gia tộc của mình vẫn là của mình, Thanh Đan Tông không cung cấp đan dược, vẫn có thể tìm những luyện đan sư khác.

Theo ý ông, Lăng Kỳ Tuyết chính là thí sinh tốt nhất, cho nên. . . . . .

Lão tổ Nam Cung lướt qua hai người này ngồi vào long ỷ: "Dưới đây do bản lão tổ tuyên bố, quốc chủ kế nhiệm để cho tôn nhi tuổi trẻ hơn có triển vọng Nam Cung Ngọc tiếp nhận."

Năng lực Nam Cung Ngọc xử lý chuyện trong lòng ông đã nắm chắc, hơn nữa Nam Cung Ngọc và Lăng Kỳ Tuyết có quan hệ tốt, về sau Lăng Kỳ Tuyết cũng sẽ không ngồi nhìn hoàng thất không có đan dược có thể dùng.

Lời nói của lão tổ âm vang có lực, nói năng có khí phách, ở trên triều đình đại điện trống trải này nhấc lên một trận sóng to gió lớn, không phải Nam Cung Kình và Nam Cung Ngộ đang tranh vị sao? Sao đột nhiên lại tuyên bố Nam Cung Ngọc là người thắng.

Thanh Phong nghe vậy phẫn hận phất tay áo rời đi, bởi vì ông không đánh lại lão tổ Nam Cung, không muốn tiếp tục mất thể diện nữa. 

Nam Cung ngộ đang muốn theo sau, bị lão tổ Nam Cung quát bảo dừng lại: "Ngươi dám đi thì đồng nghĩa với tự động thoát khỏi Nam Cung gia, về sau thân phận nhị hoàng tử sẽ!"

Muốn sư phụ thì không có gia tộc, muốn gia tộc thì không thể có sư phụ!

Nam Cung Ngộ do dự một chút, cuối cùng cũng dừng bước lại, tâm trạng thấp thỏm trở về vị trí của hắn.

Mặt của quốc chủ cũng xám lại, lão tổ Nam Cung không giống những lão tổ chỉ để ý bế quan, mặc kệ đại sự trong triều khác, ngược lại, nếu trong triều xảy ra đại sự không thể khống chế, ông cũng có thể đứng ra giải quyết trước tiên.

Cho nên ông ở trong triều nói chuyện còn có phân lượng hơn lão tổ hoàng thất, ông đã công khai nói, quốc chủ kế nhiệm là Nam Cung Ngọc cũng đã trở thành định cục.

Nam Cung Kình không phục: "Lão tổ thiên vị, người người cũng biết thiên phú của nhi thần tốt hơn tam đệ, lão tổ lại cố ý muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho tam đệ."

Lời nói chứa mùi vị oán giận, nghe vậy lão tổ Nam Cung nổi trận lôi đình, bàn tay già nua nhăn nheo vỗ xuống, thiếu chút nữa thì đập vỡ tay vịn long y: "Lại không biết xấu hổ mà còn nói, nếu không phải là ngươi ngu xuẩn đắc tội Lăng gia đại tiểu thư, Thiên Hoa Cung và hoàng thất ta làm sao sẽ như nước với lửa!"

"Thiên Hoa Cung là một môn phái nho nhỏ có gì phải sợ!" Nam Cung Kình ỷ mình có lão tổ hoàng thất làm chỗ dựa, sau lưng còn có một Văn Oánh Oánh bày mưu tính kế, bỏ tiền xuất lực, hạ quyết tâm, khiêu chiến với lão tổ Nam Cung.

Nếu không vì mình căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, ngôi vị hoàng đế này thật sự sẽ rơi vào trong tay Nam Cung Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.