"Có chuyện gì phải sợ, Kình nhi ngươi liền dẫn người đi diệt Thiên Hoa Cung." Nam Cung Lão tổ sống mấy ngàn năm, người ngạo mạn nào chưa từng thấy qua, đối với loại ếch ngồi đáy giếng Nam Cung Kình này, nói hai ba câu thì đuổi đi.
Quả nhiên, nói đến việc đi diệt Thiên Hoa Cung, khí thế của Nam Cung Kình lập tức ỉu xìu.
"Nếu không làm được, thì im miệng!" Nam Cung Lão tổ đối với quốc chủ có mắt không tròng này bắt đầu kín đáo phê bình, mình đần còn dạy ra một đứa con trai so với hắn càng đần hơn!
Nam Cung Kình cũng không muốn đến đây rồi còn dừng lại: "Chúng ta mặc dù không diệt được Thiên Hoa Cung, nhưng chúng ta cũng không phải là người Thiên Hoa Cung muốn khống chế thì có thể khống chế, như vậy về sau Hoàng gia chúng ta chẳng phải thành con rối của Thiên Hoa Cung!"
Nam Cung Lão tổ bị chọc giận sôi lên, ít nhất Lăng Kỳ Tuyết không có suy nghĩ tham lam giống Thanh Phong như vậy.
Trước đây lão từng đi điều tra Lăng Kỳ Tuyết, nàng cho Nam Cung Ngọc rất nhiều đan dược tốt mà cả đời lão đều không chắc chắn có thể nhìn thấy được.
Ở trên triều đình vì Nam Cung Ngọc tranh thủ đứng vững một gót chân, Lăng Kỳ Tuyết cũng đã từng cho hắn một viên Tẩy Tủy Đan.
Thử nghĩ xem, Thanh Đan Tông kia có trưởng lão nào chịu tặng cho đồ đệ hoặc là bằng hữu một viên Tẩy Tủy Đan.
Bên nào cần lôi kéo, bên nào cần vứt bỏ, vừa nhìn hiểu ngay.
"Nói ngươi ngốc giống heo thật đúng là vũ nhục heo!" Nam Cung Lão tổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nam Cung Kình đột nhiên bị Lão tổ mắng một trận, trong lòng cũng uất ức: "Lão tổ người như vậy là thiên vị, nếu là Đại Lão tổ ở chỗ này cũng sẽ không nói như vậy!"
Nói chưa dứt lời, Nam Cung Lão tổ thiếu chút nữa thì quên mất chuyện tối hôm qua Hoàng gia Lão tổ đến Thiên Hoa Cung tuyên chiến.
Vừa nhắc cái này, Nam Cung Lão tổ trực tiếp nhảy lên, một đoàn quyền lớn nhỏ chứa hỏa nguyên lực trực tiếp nện xuống dưới chân Nam Cung Kình: "Về sau ai dám dùng bất kỳ hình thức nào, chính mình tự đi cũng được, xúi giục người khác đi cũng được, đi tìm Lăng Kỳ Tuyết cùng Thiên Hoa Cung gây phiền phức, cũng đừng trách ta không nhận các ngươi là con cháu của ta, đến lúc đó sống hay chết là do bản thân các ngươi!"
Thực lực Nam Cung Lão tổ đang ở Nguyên Tôn sơ kỳ, Nam Cung Kình vẫn còn dừng lại ở Nguyên Tướng hậu kỳ, bị đánh như vậy, cũng dọa đến điểm mấu chốt.
May mà Lão tổ chỉ là cảnh cáo, không thực sự có ý muốn thương tổn hắn, nếu không sống chết của hắn lúc này cũng thành khói bụi trong nháy mắt!
Nam Cung Kình lại không dám hỏi, chỉ dám nghĩ trong lòng: đợi lát nữa hạ triều hỏi Hoàng gia Lão tổ thương yêu hắn nhất một chút, tại sao Nam Cung Lão tổ lại đột nhiên nhúng tay vào chuyện triều chính.
Quốc chủ cũng bị việc Nam Cung Lão tổ đột nhiên ra tay dọa cho sợ ngây người, đứng ở bên người Nam Cung Kình, không dám lên tiếng.
Thấy thế, Nam Cung Lão tổ thoả mãn mà gật gật đầu, đối với tất cả đại thần nói: "Sau này, mong mọi người ủng hộ Ngọc Nhi nhiều hơn."
Nam Cung Lão tổ cũng lựa chọn Nam Cung Ngọc rồi, người phía dưới sao dám có ý kiến, rối rít xoay người khom lưng cúi đầu: "Bọn thần cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
"Lão phu không cần các ngươi chết, chỉ cần không ở đây ngáng chân Ngọc Nhi là tốt rồi!"
Mục đích lão tới đã đạt được, Nam Cung Lão tổ khoát tay từ trên long ỷ lắc mình một cái, bóng dáng đã ở ngoài cửa đại điện rồi.
Còn lại, nếu Nam Cung Ngọc không thể dựa vào năng lực của mình giải quyết, hắn cũng không có tư cách trở thành quốc chủ kế nhiệm, lão vẫn sẽ đổi hắn như thường!
Nam Cung Lão tổ đánh chủ ý khảo nghiệm Nam Cung Ngọc, xuất hiện ở sau đại điện, trốn ở chỗ tối quan sát biểu hiện Nam Cung Ngọc.
Cũng may, bản thân Nam Cung Ngọc cũng cơ trí có năng lực ứng biến, đem nghị luận trên triều đình dẹp yên.
......
Sau khi hạ triều, Nam Cung Kình chạy đến chỗ ở của Hoàng Gia Lão tổ, kết quả được biết Lão tổ đã bế quan.
Một cỗ lạnh lẽo từ đầu chạy tới chân, đan dược hắn đưa cho Hoàng Gia Lão tổ là tặng vô ích rồi, kế hoạch dựa vào Hoàng Gia Lão tổ leo lên ngôi vị hoàng đế là hoàn toàn sanh non*.
* Ví với việc chưa đủ điều kiện chín mùi đã đưa ra thực hiện nên kết quả không tốt.
Chỉ là, hắn ẩn nhẫn lâu như vậy, làm sao có thể buông tha.
Chỗ Hoàng Gia Lão tổ không thể thực hiện được, hắn còn có kế thứ hai.
Trong mắt Nam Cung Kình lóe lên một tia ác độc.
So với các loại kế hoạch của Nam Cung Kình, Nam Cung Ngộ cũng mất đi chỗ dựa cuối cùng, hồn bay phách lạc trên đường đi về nhà.
Lần này hắn không lựa chọn đi theo Thanh Phong trở lại Đan Tông, là bởi vì hắn hiểu, mất đi thân phận Nhị hoàng tử của Nam Lăng Quốc, lấy thiên phú của hắn, căn bản là không có cách được để mắt đến ở Thanh Phong, ngày sau ở Thanh Đan Tông sống cũng sẽ không tốt hơn.
Còn không bằng ở lại Nam Lăng Quốc an phân làm một Vương Gia, về sau hắn vẫn còn hình tượng là một Luyện Đan Sư, mặc dù cảnh tượng so ra kém đệ tử Thanh Đan Tông.
Cõi lòng hắn vốn đầy lòng tin cho là Thanh Phong ra mặt, sẽ đoạt được ngôi vị hoàng đế, việc đời khó đoán, Nam Cung Lão tổ trực tiếp ra mặt đưa Nam Cung Ngọc lên, sau này có Lão tổ bảo bọc, hắn không cách nào xử lý Nam Cung Ngọc để chính mình thượng vị, huống chi phía sau hắn còn có một Nam Cung Kình nhìn chằm chằm.
Còn không bằng hắn đàng hoàng đi về nhà, yên lặng theo dõi biến hóa, nếu Nam Cung Kình cùng Nam Cung Ngọc đấu đến ngươi chết ta sống, hắn liền ngồi yên ngư ông đắc lợi, nếu trong bọn họ có một người đạt được thắng lợi, hắn liền an phận thủ thường làm một Vương Gia.
......
Trong trận tranh đấu này, thu hoạch lớn nhất là Nam Cung Ngọc.
Nam Cung Lão tổ đột nhiên xuất hiện tuyên bố hắn là người thừa kế quốc chủ kế tiếp, khiến cho hắn có cảm giác như mộng như ảo, có loại cảm giác không chân thực.
Nhưng, suy nghĩ một chút quan hệ của hắn cùng với Thiên Hoa Cung, quan hệ hữu nghị với Lăng Kỳ Tuyết, hắn cũng có thể hiểu chủ ý của Nam Cung Lão tổ, đối với Lão tổ mà nói, chỉ cần đối với Hoàng gia có lợi, lão cũng sẽ khiến cho lợi ích đạt được là lớn nhất.
Đây chính là nịnh bợ trong đại gia tộc, ở trong đó, hắn có thể cảm thấy bất đắc dĩ cùng thân bất do kỷ trong đó.
Hôm nay, hắn cùng với Lăng Kỳ Tuyết giao hảo, Nam Cung Lão tổ có thể đứng ở bên phía hắn, ngày khác, có người tác dụng so với hắn lớn hơn, Lão tổ đồng dạng có thể đem ngôi vị quốc chủ lấy lại, đặt lên trên người người kia.
Cho nên, đoạt lấy ngôi vị người thừa kế chỉ là bước đầu tiên, sau này mỗi một bước cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng nghĩ đến bóng hình xinh đẹp đó, còn có một nhà Lưu thị, Nam Cung Ngọc cảm thấy gian nguy nữa cũng đáng giá.
Sau khi hạ triều, Nam Cung Ngọc đến thẳng Thiên Hoa Cung, muốn đem tin tức tốt này thông báo cho Đông Phương Linh Thiên.
"Chúc mừng ngươi, rốt cuộc cũng chờ đến lúc mây tan trăng tỏ rồi." Đối với xuất thân "Phế vật" của Lăng Kỳ Tuyết, tình cảm so với Đông Phương Linh Thiên càng sâu.
"Cảm ơn, nói đến tất cả đều dựa vào ngươi!" Nam Cung Ngọc cảm kích chắp hai tay cúi người bái một cái.
"Làm cái gì vậy, chúng ta là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau sao có thể xa lạ như vậy." Lăng Kỳ Tuyết giả vờ cả giận nói.
Bằng hữu, một Hoàng tử sa sút có thể làm bằng hữu với nàng, cả đời này, phải cực kỳ may mắn.
Nam Cung Ngọc lộ ra một nụ cười thỏa mãn, như vậy cũng tốt, hai người họ xứng với nhau như vậy, hắn cũng nên buông tay rồi.
"Kế tiếp ngươi có tính toán gì hay không?"
So sánh với sự chúc phúc Lăng Kỳ Tuyết từ đáy lòng, điều Đông Phương Linh Thiên quan tâm hơn chính là tính toán của Nam Cung Ngọc, sau này hắn thành công hay không, quan hệ đến hậu thuẫn mạnh yếu của Lăng Kỳ Tuyết, so với bất luận kẻ nào hắn càng phải quan tâm đến tương lai của Nam Cung Ngọc.
"Mặc dù Lão tổ tuyên bố ta là người kế tục kế tiếp, nhưng cũng không yêu cầu Phụ hoàng trực tiếp thoái vị, ta muốn bức vua thoái vị cần một danh tiếng cực tốt, nếu không sau này căn cơ cũng sẽ không ổn định." Nam Cung Ngọc phân tích một chút thế cục trước mặt.