Lăng Kỳ Tuyết ở trong nước sôi lửa bỏng đau khổ, thế nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn, lần đầu tiên Đông Phương Linh Thiên phát hiện, thì ra là hắn lại yếu đuối như vậy.
Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, im lặng canh giữ ở bên cạnh nàng.
Cho đến khi mặt trời mọc, lại lặn xuống phía tây, ngôi sao lên cao, mặt trời mọc thời thế lại thay đổi một lần nữa.
Rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết mở mắt, khóe mắt còn lưu lại nước mắt chịu đựng khổ sở lúc rơi xuống.
Nhìn lại y phục trên người nàng, đã bị nhuộm đen dầy dơ bẩn, một mùi tanh hôi từ trên người của nàng tỏa ra.
Lăng Kỳ Tuyết ở trên mặt đất nóng nảy, quát: "Ngươi còn không mau đi ra ngoài!"
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, Lăng Kỳ Tuyết còn lâu mới nguyện ý lấy hình dạng bẩn thỉu này bày ra cho người khác nhìn.
Đông Phương Linh Thiên chỉ cười một tiếng, cho dù Lăng Kỳ Tuyết như vậy, hắn cũng không sinh ra một chút lòng chán ghét.
Chỉ ra ngoài cửa sổ: "Rẽ trái mười mét là nơi có suối nước nóng."
Lăng Kỳ Tuyết không kịp chờ đợi nhảy ra cửa sổ, để lại Đông Phương Linh Thiên kinh ngạc không thôi, hắn là nói ngoài cửa sổ có suối nước nóng, nhưng mà đi cửa sau sẽ gần hơn!
Yên lặng đi ra từ cửa trước, phân phó người của biệt viện nhỏ đi chuẩn bị một ít việc vặt, mình thì đi vòng qua suối nước nóng trông coi lối vào.
Đứng ở lối vào, lòng của Đông Phương Linh Thiên như bị côn trùng cắn, ngứa ngáy, nghĩ muốn gãi, cũng không thế nào xuống tay.
Đêm hôm đó, cơ thể xinh đẹp của nàng còn in rõ ràng ở trong đầu, chưa từng tiêu tán.
Hôm nay, nhìn không thấy lại có thể tưởng tượng, hơn nữa, nhìn không thấy, càng tưởng tượng ra thân thể khô khan của nàng, trải qua mấy ngày ân cần săn sóc, đường cong có lồi lõm ra hay không.
Càng nghĩ, càng thêm miệng đắng lưỡi khô.
Hắn muốn khống chế cũng không khống chế được, một suy nghĩ ở trong đầu hắn như là ngọn cỏ sinh trưởng tốt lan ra xung quanh, chiếm giữ tất cả lực chú ý của hắn chặt chẽ.
Đông Phương Linh Thiên buồn rầu xoay vòng tại chỗ.
Một canh giờ đã qua, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở trong suối nước nóng ngâm, cũng may trong nạp giới của nàng có y phục để thay đổi, như thế cũng sẽ không xảy ra chuyện ngượng ngùng—— quên mặc y phục.
Đông Phương Linh Thiên chờ đợi cả người cũng nhanh điên rồi, Lăng Kỳ Tuyết mới từ từ đi ra.
Trái tim như cảm ứng được, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
Ngước mắt, phân biệt rõ ràng trong đôi mắt, sóng nước di chuyển, như ngôi sao sáng chói, phát sáng rạng rỡ.
Trằn trọc ngoái đầu nhìn lại, lại mang theo một sự xinh đẹp và kiều mỵ, như muốn câu tâm hồn người.
"Thật đẹp!" Đông Phương Linh Thiên không tự chủ được than thở.
Tẩy Tủy Đan rửa đi tạp chất trong cơ thể nàng, rèn luyện thân thể của nàng đến trạng thái gần như hoàn mỹ, da thịt như là ngọc trắng, vô cùng mịn màng, làm hai mắt người ta tỏa sáng chính là, dường như vóc người khô khan của nàng, cũng có biến hóa về thể chất.
Lăng Kỳ Tuyết chạy đến trước mặt Đông Phương Linh Thiên nhanh như gió lốc, tát hắn một bạt tai: "Nhìn cái gì vậy, bộ dáng thật háo sắc!"
Đông Phương Linh Thiên đuối lý vì vừa mới suy nghĩ lung tung, không cãi lại, yên lặng đi theo sau lưng của Lăng Kỳ Tuyết.
Hắn có thể cảm nhận được cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết lại tăng lên, bởi vì nàng mang theo phỉ thúy ẩn dấu thực lực, hắn cũng nhìn không ra bây giờ Lăng Kỳ Tuyết đã đến trình độ cấp bậc nào rồi.
Lăng Kỳ Tuyết đi trở về nhà gỗ nhỏ, đã có người chuẩn bị xong thức ăn thơm ngát.
Ngoái đầu lại nhìn Đông Phương Linh Thiên thật sâu, người nam nhân này còn cẩn thận hơn nàng tưởng tượng.
Nhưng mà, trước mắt nàng sẽ không nghĩ đến thứ không nên nghĩ, nàng chỉ có tu luyện, nỗ lực trở nên mạnh mẽ!
Cường giả mới có thực lực bảo vệ thứ mình muốn!
Đĩnh đạc ngồi xuống quét sạch tất cả thức ăn, ăn no xong, Lục Cát bị Đông Phương Linh Thiên phạt đi bế quan đến, ở bên tai Đông Phương Linh Thiên nói mấy câu, chỉ thấy sắc mặt của Đông Phương Linh Thiên đại biến, nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Thật xin lỗi, ta có việc đi trước một bước, có thể sẽ rất lâu mới trở về, đợi lát nữa sẽ có người đưa ngươi trở về, bảo trọng!" Ngay sau đó chủ tớ hai người biến mất ở trên bầu trời biệt viện nhỏ.
. . . . . .
Người của biệt viện nhỏ đưa Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, đến đường xá Lăng Kỳ Tuyết quen thuộc, nàng bèn đuổi người nọ trở về.
Rẽ bước chân, đi đến hiệu dược Lâm La, thông thạo đi đến khu ghế ngồi.
Hai ngày không xuất hiện, Lâm Vĩnh Cửu nhìn Lăng Kỳ Tuyết thật lâu, gần như là kích động nhảy dựng lên: "Lăng đại tiểu thư ngài rốt cuộc đã tới rồi!"
Lăng Kỳ Tuyết chú ý tới xưng hô của hắn từ ngươi biến thành ngài, nhưng mà nàng vẫn là bộ dáng cười nhạt: "Lâm thiếu chủ, đã lâu không gặp."
"Có bệnh! Đương nhiên là có bệnh!" Lâm Vĩnh Cửu khoa trương kêu to, nào còn là dáng vẻ của một nhà đứng đầu tương lai chững chạc: "Phục Nguyên Đan lúc trước ngươi cho ta còn nữa không?"
"Còn có mấy viên!" Lăng Kỳ Tuyết lấy ra bình sứ đưa cho Lâm Vĩnh Cửu.
Lâm Vĩnh Cửu chạy như bay đến chỗ quầy, đưa bình sứ giao cho chưởng quỹ, mới trở về.
Lúc này Lăng Kỳ Tuyết mới chú ý tới mấy người đứng trước quầy, nhìn dáng dấp rất nóng nảy.
Sau khi lấy được đan dược, mỗi người lấy ra không ít kim tệ, hài lòng rời đi.
Thì ra là đan dược của nàng được hoan nghênh như vậy, Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ: Phát tài rồi...!
Lâm Vĩnh Cửa trở về lần nữa, lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Lăng Kỳ Tuyết: "Đây là đại tiểu thư nên được, nhưng mà, Phục Nguyên Đan bán quá tốt, vừa lúc nãy mấy người khách kia đều có thân phận tôn quý, chúng ta không đắc tội nổi, có thể luyện chế thêm nhiều hay không, nếu không bảng hiệu của tiệm dược Lâm La chúng ta sẽ bị phá hủy!"
Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng nhận lấy thẻ vàng, không khác cái Đông Phương Linh Thiên cho nàng lắm, chỉ là Đông Phương Linh Thiên cho nàng hình như còn cao cấp hơn một chút: "Chẳng lẽ Lâm gia các ngươi cũng không có mấy người lợi hại?"
Hơn nữa, Phục Nguyên Đan chỉ là một đan dược bình thường, rất nhiều luyện đan sư cũng có thể luyện chế được, chuyện này khắp nơi đều lộ ra kỳ quái.
"Là như vậy, đại tiểu thư luyện chế ra Phục Nguyên Đan có độ tinh khiết là 90%, Phục Nguyên Đan có độ tinh khiết cao nhất ở trong Nam Lăng quốc." Lâm Vĩnh Cửu giải thích.
Lăng Kỳ Tuyết bừng tỉnh hiểu ra, đan dược có độ tinh khiết, phương pháp luyện chế càng tinh xảo, thành đan độ tinh khiết lại càng cao, dĩ nhiên, điều này cũng có quan hệ với cấp bậc của luyện đan sư, luyện đan sư cấp bậc càng cao, luyện chế ra đan dược có độ tinh khiết cũng sẽ lên cao, nhưng mà không nhất định.
Bây giờ nàng là luyện đan sư cấp bậc Đan Vương, vừa ở trong《 cổ y ngàn phương 》học tập phương pháp, luyện chế ra đan dược có độ tinh khiết tất nhiên sẽ cao.
Lăng Kỳ Tuyết tà mị dựa vào ghế, không lên tiếng, Lâm Vĩnh Cửa cho là Lăng Kỳ Tuyết cự tuyệt đồng ý, sốt ruột nói: "Bây giờ thì tốt rồi, thật sự là bởi vì cửa của Ma Vân rừng rậm đã mở ra, tất cả mọi người cuống cuồng chuẩn bị, mới muốn mua nhiều Phục Nguyên Đan hơn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
"Ma Vân rừng rậm?" Nguyên chủ chỉ di chuyển ở trong Giáo La Thành, những địa phương khác cũng không có ấn tượng.
"Đúng nha!" Mặt của Lâm Vĩnh Cửa hưng phấn: "Ma Vân rừng rậm là rừng rậm lớn nhất Nam Lăng quốc chúng ta, bên trong kỳ trân dị bảo đếm không hết, nhưng mà bởi vì ma thú bên trong cấp bậc cao, hơn nữa khói độc dày đặc, hệ số nguy hiểm cực cao, thường là có đi mà không trở về, quốc chủ chỉ ở tháng sáu hàng năm mới mở cửa Ma Vân rừng rậm ra, tạo điều kiện cho tất cả người đi tìm bảo vật, một ngày tháng sau chính là ngày mở cửa của Ma Vân rừng rậm, đến lúc đó Lâm gia ta cũng sẽ phái rất nhiều người đi!"