Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 41: Chém giết Nguyên Vương



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ngày hôm qua Nam Cung Kình trở về, nhưng trước khi hắn đi mắt đầy sát ý liếc một cái, khiến trong lòng Lăng Kỳ Tuyết sinh ra đề phòng.

Cho dù trong trí nhớ nguyên chủ không có bất kỳ đôi câu vài lời về tính cách của thái tử, nàng vẫn là từ hành động của thái tử mà biết người này lòng dạ nhỏ mọn, có thù tất báo.

Sau khi rời khỏi phòng đấu giá Như Ngọc muốn đến chỗ Lâm Vĩnh Cửu phối chế dược liệu Diệt Nguyên Tán.

Dược liệu phối chế Diệt Nguyên Tán cực kì ít, ý thức nguy cơ sinh tồn kiếp trước khiến cho nàng ở nửa tháng trước đã dặn dò Lâm Vĩnh Cửu vì nàng sưu tầm, nửa tháng trôi qua, nhưng vẫn thiếu hai dược liệu, cuối cùng, vì ứng phó hôm nay thái tử trả thù, nàng chỉ có thể thử dùng dược liệu thay thế dược tính khác không sai biệt cái lắm, luyện chế ra Diệt Nguyên Tán gà mờ này. 

Vẩy Diệt Nguyên Tán ra, Lăng Kỳ Tuyết rõ ràng nhìn thấy cao thủ ở sau lưng dừng lại, hiệu quả là có, nhưng không lớn

Sáu cao thủ Nguyên Vương chung một mối thù, quay đầu, nguyên lực lại đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Sáu Nguyên Vương, đầy đủ hết năm thuộc tính, năm nguyên khí màu sắc như một cầu vồng năm màu, bí mật mang theo luồng gió bén nhọn tạt vào mặt Lăng Kỳ Tuyết.

Uy áp cường đại đè ép Lăng Kỳ Tuyết sắp hít thở không thông, khó khăn giơ lên trường kiếm mới chọn ở chỗ Nam Cung Ngọc, lẩm nhẩm khẩu quyết, vận chuyển năm thuộc tính nguyên khí trong cơ thể.

Nàng không có đường lui, nếu lúc này còn nghĩ ẩn dấu thực lực, nàng chỉ có bị đập chết thôi!

Ở bên trong đan điền Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng vận chuyển năm nguyên khí, nhanh chóng xoay tròn vây quanh điểm đen, một ánh sáng nhàn nhạt ở xung quanh đan điền dâng lên.

Lăng Kỳ Tuyết quát lên một tiếng: "Lập Kiếm Thức —— PHÁ...!"

Đây là một môn vũ kỹ kiếp trước ở Lăng gia, mới đến đây, tạm thời tìm không thấy vũ kỹ thích hợp với bản thân, Lăng Kỳ Tuyết đành tu luyện "Lăng Gia Nhị Thập Kiếm" nàng quen thuộc nhất ở kiếp trước, kiếp trước nàng tu luyện đến thức thứ mười, nhưng xuyên qua đến nơi này, tu vi của nàng lẻ tẻ, thực lực cũng hạ xuống theo, Lăng Gia Nhị Thập Kiếm cũng chỉ tu luyện tới kiếm thứ ba.

Kiếm khí của sáu Nguyên Vương có năm màu nguyên lực giết đến trước mặt Lăng Kỳ Tuyết, nàng khó khăn lắm mới đánh ra đầy đủ Lập Kiếm Thức, năm màu  nguyên khí cũng tập hợp lên trên mũi kiếm của trường kiếm.

Trong điện quang hỏa thạch, cũng không có ai thấy rõ Lăng Kỳ Tuyết ngưng tụ ra là năm màu nguyên khí.

Chỉ thấy năm màu nguyên khí bay tán loạn, tiếng kim khí va chạm bén nhọn truyền ra, Lăng Kỳ Tuyết từ trong năm màu nguyên khí bị ném ra ngoài, miệng phun máu tươi, trường kiếm tốt vừa mới chọn xong đã rơi xuống một bên, gảy thành mấy mảnh.

Đây cũng không phải kém nhất, sáu Nguyên Vương đồng thời ra tay lần nữa, năm màu nguyên lực lần nữa đánh xuống Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết vừa mới bị rồi một chưởng kia đánh vào lục phủ ngũ tạng cũng đã lung lay, dưới tình thế cấp bách, từ trong không gian Hỗn Độn tiện tay lấy ra chuôi kiếm lúc ở Tàng Bảo Khố trong Lăng phủ để ngăn cản, không kịp vận nguyên khí ngăn cản nữa, tay không cầm kiếm lại liên tiếp nhận một chưởng cường đại này.

Cho dù còn dư lại một hơi thở cuối cùng, nàng đều sẽ không buông tha hi vọng được sống sót!

Nàng từng trải qua loại tuyệt vọng trước khi chết, tin chắc sẽ không có một loại tuyệt vọng nào tuyệt vọng hơn lúc sắp chết giãy giụa lại tốn công vô ích!

Sáu Nguyên Vương thì thế nào, chỉ cần nàng không chết, thì còn có một tia hi vọng sống sót.

"Ầm!"

Tiếng vang lớn từ phá kiếm và nguyên lực va chạm nhau truyền đến, Lăng Kỳ Tuyết bị sóng âm của cổ cường đại này chấn động đành ngã xuống đất, thậm chí nàng nghe được tiếng xương mình đứt gãy.

"Phụt ——"

Lăng Kỳ Tuyết lại một lần nữa mãnh liệt phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi phun lên phá kiếm ở trong tay nàng, toàn thân đau đến nỗi như là bị người chặt thành mấy mảnh, gần như không thể động đậy.

Lăng Kỳ Tuyết vội vàng nuốt mấy viên Phục Nguyên Đan vào, không chút nào để ý ở trong nháy mắt máu của nàng phun lên phá kiếm, phá kiếm loang lổ gỉ sắt này lại phát ra một ánh sáng màu xanh dương quỷ dị, ánh sáng chợt lóe lên, ngay sau đó phá kiếm khôi phục yên tĩnh.

Nhưng mà, nếu có thể cẩn thận tra xét một chút, chắc chắn phát hiện cái phá kiếm này còn sáng loáng hơn cái Lăng Kỳ Tuyết lấy ra lúc trước rất nhiều.

Lúc này, Nam Cung Ngọc dẫn theo hai vị cao thủ cấp bậc Nguyên Vương từ bên trong chạy đến ứng chiến.

Phòng đấu giá của hắn mới mời hai vị Nguyên Vương, có thể chống bao lâu là một vấn đề, Nam Cung Ngọc nhanh chóng đỡ Lăng Kỳ Tuyết dậy, lập tức có thủ hạ chạy tới che chở bọn họ.

Ngày hôm qua đánh một trận, tương đương với hắn đã vạch mặt với Nam Cung Kình, Nam Cung Ngọc không ngốc, cũng đoán được với tính tình nhỏ mọn của Nam cung Kình sẽ không e dè mà trả thù, đã sớm tập hợp rất nhiều thị vệ đến trước phòng đấu giá Như Ngọc, chuẩn bị chiến đấu.

Cũng may bình thường hắn là người khiêm tốn, đối xử với thuộc hạ cũng không keo kiệt, đến lúc nguy cấp trước mắt này, những thuộc hạ kia đã từng chịu ân huệ của hắn cũng đều nguyện ý ở lại chỗ này cùng chung hoạn nạn với hắn.

Lăng Kỳ Tuyết khẽ thở dốc xong, mắt lạnh quan sát tình hình, thấy hai vị Nguyên Vương trấn giữ bị sáu Nguyên Vương và bốn Nguyên Tướng đỉnh của Nam Cung Kình quấn lấy, tất cả rơi xuống hạ phong, không chút do dự lấy ra một viên Phục Nguyên Đan, mãnh liệt nuốt xuống một viên Bạo Nguyên Đan.

Nuốt Bạo Nguyên Đan vào, chứng tỏ nàng không còn đường rút lui, một khi Bạo Nguyên Đan bộc phát uy lực, không giết chết được sáu Nguyên Vương và bốn Nguyên Tướng đỉnh, thì cái chết sẽ chính là Lăng Kỳ Tuyết nàng!

Nhưng mà nàng không còn lựa chọn nào khác!

Nuốt Bạo Nguyên Đan vào, nàng và Nam Cung Ngọc còn có một tia hi vọng, nếu không phải nuốt, nghênh đón các nàng sẽ là tử vong, lại tự nhiên làm liên lụy đến hai vị Nguyên Vương trấn giữ trung thành này và với những thị vệ trung thành bảo vệ chủ kia.

Nuốt Bạo Nguyên Đan vào, Lăng Kỳ Tuyết chợt đứng lên, tay cầm phá kiếm, hét lớn một tiếng, gia nhập cuộc chiến.

Tất cả mọi người bị hành động lần này của Lăng Kỳ Tuyết làm sợ ngây người!

Ở trong mắt các nàng, một tên phế vật chống đỡ một chưởng toàn lực của sáu cao thủ Nguyên Vương, có thể không chết đã là kỳ tích rồi, có thể chống được hai chưởng không chết, vách đá dựng đứng cũng không sống được bao lâu!

Nhưng mọi người lại thấy được Lăng Kỳ Tuyết qua trong giây lát đã khôi phục lại, thực lực lại tăng lên mấy cấp nhanh như gió!

Bạo Nguyên Đan có thể tăng thực lực lên, nhưng mà thời gian có hạn, Lăng Kỳ Tuyết không nói hai lời gia nhập chiến đấu.

Mang theo quyết tâm thề sống chết, Lăng Kỳ Tuyết xách theo một hơi thở, nhanh nhẹn vung phá kiếm, từng kiếm vung ra, tất thấy máu tươi.

Hai vị cao thủ Nguyên Vương trấn giữ rất nhanh phản ứng kịp, sóng vai chiến đấu với Lăng Kỳ Tuyết.

Có lẽ là ý niệm muốn sống mạnh mẽ, Lăng Kỳ Tuyết và hai Nguyên Vương phối hợp lại hoàn mỹ như đã hợp tác nhiều năm, sáu vị Nguyên Vương của Nam Cung Kình hai đối một lại đang ở thế hạ phong!

Lăng Kỳ Tuyết nắm chặt cơ hội này, một kiếm đâm vào ngực một vị Nguyên Tướng đỉnh trong đó, đánh nhanh thắng nhanh.

Một Nguyên Vương chết, tình hình xảy ra chuyển biến lớn, Lăng Kỳ Tuyết như vị thần mạnh mẽ, một hơi chém giết ba gã Nguyên Tướng đỉnh còn lại.

Trong mắt Nam Cung Kình hoảng sợ, Lăng Kỳ Tuyết lại một lần nữa vung kiếm chém về phía một Nguyên Vương có thực lực yếu nhất trong đó, vả lại thành công chém đầu xuống.

Giết càng nhiều người, Lăng Kỳ Tuyết càng thấy được phá kiếm trong tay tiện tay lấy như thông linh, cho dù nàng muốn giết ai, kiếm trong tay giống như mọc thêm con mắt, đâm về phía người kia.

Thời gian Bạo Nguyên Đan chỉ có một phút đồng hồ, lúc này thời gian đã qua một nửa. . . . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.