Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 56: Chết đi sống lại



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc truyền đến lần nữa, mặc dù Lăng Kỳ Tuyết sớm có chuẩn bị, nhưng tốc độ của con người sao có thể bằng tốc độ của âm thanh được.

Sóng xung kích phát nổ vẫn hung hăng hất Lăng Kỳ Tuyết rơi xuống mặt đất, đầu gối chạm đất, váy cọ thủng một lỗ nhỏ, tóc cũng bị rối loạn, chỉ là dù dơ dáy bẩn thỉu như thế, nàng cũng không có một chút vẻ nhếch nhác, vẻ mặt nàng lạnh nhạt, đôi mắt trong sáng kiên nghị mà kiên quyết, tóc hơi có vẻ rối bù như tác phẩm hoàn mỹ dưới tay nhà tạo hình, trào lưu mới mỹ cảm động lòng người.

Hỏa cầu truy mệnh thứ hai của Lăng Nhạc đã đến trước mặt, Lăng Kỳ Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất bò dậy, lấy ra Ngũ Hành Kiếm, tay phải Hoành Kiếm Thức chém về phía Hỏa cầu.

Đồng thời đọc ra khẩu quyết của hỏa cầu truy mệnh, tay trái đưa lên trời vẽ ra một đồ hình thái cực, một quả cầu kích cỡ bằng hỏa cầu ở trong diễn sinh mà* ra.

*Diễn sinh: Hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp.

Ngũ Hành Kiếm va chạm vào hỏa cầu truy mệnh mà Lăng Nhạc phóng ra, trong nháy mắt phát nổ đó, tay trái đẩy mạnh hỏa cầu đánh về phía Lăng Nhạc.

Mặt Lăng Nhạc lộ vẻ kinh ngạc, hỏa cầu truy mệnh này chính là sáng tạo độc đáo của ông, chỉ truyền cho nhi tử ông thích nhất Lăng Tuấn Đình, sao Lăng Kỳ Tuyết lại biết được!

Lăng Kỳ Tuyết mới là Nguyên Tướng sơ kỳ, cấp bậc của hai người khác biệt quá lớn, hỏa cầu bay đến trước mặt Lăng Nhạc, ông nhẹ nhàng đưa ra một chưởng.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không nổi giận, cơ hội đả thương Lăng Nhạc không lớn, nàng chỉ là muốn học một chút hỏa cầu truy mệnh của Lăng Nhạc, mới mạo hiểm ở lại chỗ này, lần này học xong, nàng sẽ dựa theo nhớ lại đường đi lúc vào để chạy trốn.

Sóng xung kích nổ tung đánh tới, tỏa ra nguy cơ bị chấn thương, nàng đưa người vào trong phạm vi sóng xung kích, mượn lực lượng cường đại kia nhảy lên, như pháo đạn xông ra bên ngoài viện của Lăng phủ.

Kế tiếp chỉ cần nàng không trở về Lăng phủ, khả năng Lăng Nhạc đuổi giết nàng là không lớn.

Dù gì là đại tướng quân một nước, cũng không phải mỗi ngày đều có nhiều thời gian để ý đến việc nhỏ là nàng này.

Có loại kịch tình gọi là ngoài ý muốn!

Lăng Kỳ Tuyết đỡ lấy lực xung kích bắn ra cửa chính, chuẩn bị bỏ trốn, lại đụng vào một bức tường cứng rắn.

Chẳng lẽ nàng bị tiếng nổ tung làm chấn động điếc lỗ tai, mắt cũng tổn hao, không thấy rõ mục tiêu đụng vào tường rồi?

Lăng Kỳ Tuyết đứng thẳng người, phun ra một ngụm máu.

Lực xung kích này quá mạnh mẽ, chấn động làm nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều rời khỏi vị trí, thật vất vả mới ổn định lại khí huyết rối loạn, định thần nhìn lại.

Lăng Kỳ Tuyết thiếu chút nữa cho là mình xuống địa ngục, gặp được một người đã chết.

Nàng không đụng vào tường, mà là đụng phải ngực một người—— thái tử Nam Cung Kình!

Cái khó ló cái khôn đi về phía trên mặt Nam Cung Kình hung hăng bóp một cái, cảm giác có nhiệt độ có máu có thịt, người là thật, nàng nhìn thấy cũng là thật.

Không phải Nam Cung Kình đã bị Ma Linh Giác Trư ăn rồi sao?

Đây chính là nàng tận mắt nhìn thấy, sẽ không phải là giả, người trước mắt này lại là ai?

Mang theo nghi vấn, Lăng Kỳ Tuyết lui về phía sau mấy bước, cẩn thận quan sát Nam Cung Kình.

Người trước mắt này không khác gì Nam Cung Kình nàng thấy ở trong Ma Vân rừng rậm, trên mặt đầy vênh váo dáng vẻ ngang nược duy ngã độc tôn, trong con ngươi tĩnh mịch như biển không nhìn ra bất kì cảm xúc nhân loại nào, làm người ta nhìn không thấu.

Gương mặt bị Lăng Kỳ Tuyết bóp một cái, hắn chỉ ý vị sâu xa nhìn nàng một cái rồi đưa ánh mắt dời đi.

"Cựu thần tham kiến thái tử điện hạ!" Lăng Nhạc dẫn đầu đi tới, chắp tay thi lễ.

Quan viên bình thường nhìn thấy Nam Cung Kình cần phải hành lễ vua tôi, nhưng Lăng Nhạc thân là đại tướng quân, càng vất vả công lao càng lớn, đừng nói là nhìn thấy Nam Cung Kình, chính là nhìn thấy quốc chủ Nam Cung Phi Vân đều không cần những lễ nghi hành văn rườm rà kia, chỉ cần hơi hành lễ là được.

Nam Cung Kình khẽ vuốt cằm, cũng không so đo, hiển nhiên đã là thói quen: "Đại tướng quân hữu lễ rồi!"

Lăng Nhạc vẫn muốn kéo Lăng Kỳ Tuyết quỳ xuống hành lễ với Nam Cung Kình, lại chỉ bắt vào khoảng không, trước khi ông làm Lăng Kỳ Tuyết đã nhảy ra rồi.

Nam Cung Kình nhàn nhạt liếc nàng một lần nữa, tiếp tục đưa ánh mắt dời đi, từ trong tay áo lấy ra một bộ quyển trục, mở ra đọc: "Thánh chỉ quốc chủ!"

Lăng Nhạc cung kính quỳ một chân trên đất, hô to: "Ngô chủ thiên thu vạn tái!"

"Lăng gia có nữ nhi Kỳ Tuyết, hiền lương thục đức, văn võ song toàn. . . . . . Sắc lập thái tử phi, tùy ý thành hôn, khâm thử!"

Tiếp theo, Nam Cung Kình đọc nội dung lên không chỉ có Lăng Nhạc, ngay cả bản thân Lăng Kỳ Tuyết cằm đều chạm đất, không thể tin được!

Nam Cung Kình tự mình đến truyền dụ chỉ thị nguyện vọng, muốn Lăng Kỳ Tuyết vào cung làm thái tử phi!

Ta lạnh quá! Ai có thể nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì, Nam Cung Kình bị Ma Linh Giác Trư ăn mà không chết, còn chạy đến muốn thành thân với nàng, không phải hắn vẫn luôn rất ghét nàng, hận không lột da hủy đi xương cốt nàng sao?

Lăng Kỳ Tuyết chỉ cảm thấy cái thế giới này điên rồi!

Nhưng mà, nàng không phải người muốn lấy là có thể lấy.

Lăng Kỳ Tuyết rất không cho mặt mũi bước nhanh đi ra khỏi cửa chính của Lăng phủ.

Mới đi được mấy bước, đã bị Lăng Nhạc ngăn lại: "Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống tạ chủ long ân!"

Mẹ nó!

Mới vừa rồi còn gọi nàng là nghiệt súc, hôm nay nàng lắc mình một cái, biến thành thái tử phi chính xác, ông ta đã gọi nàng là nghịch nữ, nếu nàng thật sự thành thái tử phi, thì mặt Lăng Nhạc sẽ đại biến gọi nàng nữ nhi ngoan?

Nhưng mà, nàng cũng không có hứng thú!

Lăng Kỳ Tuyết sầm mặt, trầm giọng nói: "Chó ngoan không chắn đường!"

Lăng Nhạc tức giận phùng mang trợn mắt, ác ngoan ngoan gầm thét: "Đừng tưởng rằng ngươi lên làm thái tử phi thì có thể vô lễ với bản tướng quân, nói cho ngươi biết, dù là đương kim quốc chủ ở đây, cũng sẽ cho bản tướng quân mấy phần mặt mũi đấy!"

Đây không phải là không đúng, năm đó Đông Tấn quốc xâm phạm, là ông và mẫu thân Lăng Kỳ Tuyết đi ra đánh chiến lui quân địch, còn nhiều lần đánh bại ma thú cường đại thỉnh thoảng xuất hiện ở trong quốc, bảo vệ được Nam Lăng quốc nhiều năm an bình, dù quốc chủ thấy ông cũng cho ông mặt mũi.

Hôm nay được Lăng Kỳ Tuyết khiêu khích lần nữa, sao Lăng Nhạc dằn nổi cơn giận này!

Cùng lắm thì ngày mai gặp vua mời quốc chủ đổi một thái tử phi, Lăng Nhạc gầm thét nguyên lực đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lăng Kỳ Tuyết có phòng bị, nhảy lên một cái, nhảy ra sau lưng của Nam Cung Kình, còn hả hê le lưỡi với Lăng Nhạc, ý kia là: Ngươi chính là không dám đánh đến đây, sao, đến đây, đến đánh đi!

Động tác khiêu khích của Lăng Kỳ Tuyết đối với Lăng Nhạc đang nổi giận quả thật là thêm dầu vào lửa!

"Thái tử điện hạ ngài trước hết nhường một chút, đợi cựu thần bắt nghịch nữ này trở lại nói xin lỗi với ngài!" Lăng Nhạc gào khóc vẫn đứng thẳng.

Đây không phải là lời nói rất ngu ngốc sao? Mặc kệ người ta có thật lòng hay không nguyện ý lấy nàng làm thê, nhưng tôn nghiêm thái tử ở đâu, ngươi lại ở trước mặt người ta bắt vị hôn thê của hắn, thế nào cũng là giẫm lên mặt mũi của người ta!

"Lăng đại tướng quân chuyện gì cũng từ từ!" Nam Cung Kình nghĩ lôi kéo Lăng Nhạc, không muốn vạch mặt.

"Nghiệt súc này sao lại xứng với thái tử điện hạ thân mình vạn kim!" Lăng Nhạc nói.

"Lăng đại tướng quân hình như quên mất nàng là vị hôn thê của bổn cung, từ giờ trở đi, bất kính với nàng cũng sẽ bất kính với bản cung!" Rốt cuộc Nam Cung Kình bị hành động vô lễ của Lăng Nhạc chọc giận, cũng đưa ra tư thế ta phụng bồi đánh nhau.

Lăng Kỳ Tuyết vỗ tay tán thưởng: "Đánh đi đánh đi, cố gắng lên cố gắng lên!"

Nếu hai người này đánh nhau, nàng sẽ thừa dịp hỗn loạn mà chạy, để cho các ngươi đánh hăng hái hơn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.