Hoa máu từ từ hòa tan vào trong ngọc xanh lục, chỉ thấy chữ khắc trên ngọc phát ra tia sáng lóa mắt, bao phủ Lăng Kỳ Tuyết ở bên trong.
Thần thức của Đông Phương Linh Thiên tỏa ra, hắn cảm nhận được Lăng Kỳ Tuyết luôn ở trong thức hải, sau khi tia sáng phát ra, hắn lại không cảm ứng được nữa.
Ngọc này chính là bảo vật có thể che giấu tinh thần lực!
Niềm vui ngoài ý muốn!
Chuyện nhỏ máu là Đông Phương Linh Thiên đang trên đường trở về thì nghĩ đến, mỗi một bảo vật đều cần máu của chủ nhân nuôi dưỡng, mới có thể cung cấp bảo vệ cho chủ nhân.
Ngọc nhận chủ có thể che giấu tinh thần lực, về sau, cho dù Nguyên Tôn cũng không thể sử dụng tinh thần lực công kích nàng, Lăng Kỳ Tuyết vui vẻ từ trên ghế đứng dậy, ôm lấy Đông Phương Linh Thiên, còn ở trên gương mặt của hắn hôn một cái, chợt phát hiện mình thất lễ, lúng túng cười ngồi xuống lại.
"Cái đó, tính ta thỉnh thoảng phát bệnh tâm thần, ngươi đừng để ý!" Lăng Kỳ Tuyết giải thích cho mìn, chỉ là lấy cớ vụng về như vậy, ngay cả chính nàng cũng không tin.
Đông Phương Linh Thiên lại một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vì sao không hôn tiếp!
Như là vui mừng đến một nửa, đột nhiên kêu đau, đây không phải là làm người khác khó chịu vì thèm làm cho người ta phát điên cũng không làm gì sao!
Nhưng mà hắn cũng biết, có lẽ Lăng Kỳ Tuyết chỉ là kích động một chút, không đại biểu được cái gì, suy nghĩ một chút cũng bình thường lại.
Sẽ có một ngày hắn chờ nụ hôn của nàng hạ xuống.
Đông Phương Linh Thiên cười xong, nói sang chuyện khác: "Sát thủ vừa rồi có lai lịch gì ngươi biết không?"
Lăng Kỳ Tuyết lắc đầu: "Không biết!"
Nàng biết rất ít với thế giới này, chỉ có thể đại khái đoán được là hoàng hậu tìm đến.
"Bọn họ là tổ chức sát thủ Thiên Diệt nổi danh trên Hoằng Diệc Đại Lục, cho đến bây giờ chỉ có bọn họ giết người, không ai dám giết người của bọn họ, hôm nay ngươi giết người của bọn họ, về sau có thể sẽ có phiền toái!"
Mặt của Đông Phương Linh Thiên nghiêm túc, Lăng Kỳ Tuyết không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, Thiên Diệt là tổ chức sát thủ lớn nhất ở Hoằng Diệc Đại Lục, bọn họ nhận đơn đều là giá trên trời, cũng chưa từng có thất thủ, hôm nay hai người Nguyên Vương lại thua thiệt ở trong tay Lăng Kỳ Tuyết, người đứng đầu của tổ chức khẳng định nuốt không trôi khí tức này, nhất định sẽ phái người đến ám sát Lăng Kỳ Tuyết lần nữa.
Chỉ là, tuy vậy, hắn cũng muốn cùng nhau đối mặt với Lăng Kỳ Tuyết.
Đông Phương Linh Thiên ở trong lòng khẽ cam kết, dường như Lăng Kỳ Tuyết càng ngày càng quan trọng với hắn!
Có lẽ, đây chính là tình yêu!
"Bình thường đi ở bờ sông, nào có ai không ướt giày, cho dù ngươi có khả năng sẽ đắc tội với những người khác, dù sao không làm cũng đã làm, không giết chết người của bọn họ, ta còn ngoan ngoãn đứng chờ bọn họ đếb giết ta hay sao!" Lăng Kỳ Tuyết cũng vô vị nhún vai.
Trước kia nguyên chủ cái gì cũng ẩn nhẫn, nhịn đến nhịn lui nhịn thành rùa thần, còn không phải mỗi ngày người ta vẫn tìm nàng gây phiền phức khắp nơi, cuối cùng còn chết ở chính thủ hạ của thân muội muội sao.
Không thể chối cãi bánh màn thầu tranh giọng điệu, người sống không phải là vì mưu toan mà an nhàn, bị người trèo lên đầu còn dễ chịu cái cọng lông!
Lăng Kỳ Tuyết nàng cũng không muốn nhẫn nhịn, thà làm ngọc vỡ, nếu người của tổ chức sát thủ thiên diệt đến, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.
Đánh không lại, vậy thì chạy chứ sao.
Đông Phương Linh Thiên yêu thích nhất chính là phần lạnh nhạt này của Lăng Kỳ Tuyết, dù trời sập xuống, mặt nàng cũng không đổi sắc.
"Vậy thì tốt, nếu sát thủ đến chúng ta sẽ cùng nhau giết địch!"
"Này, đấy là việc của ta, chuyện không liên quan đến ngươi!"
Vẫn không nên liên luỵ đến hắn là tốt nàng thiếu hắn quá nhiều, nếu cũng để hắn liên luỵ vào, nàng sẽ rất áy náy.
Hai lần cứu giúp, nhiều lần trợ giúp, mặc dù nhiều lần nàng tự nhủ: Về sau trả nhiều tiền cho hắn, xem như báo đáp cho hắn.
Nhưng mà, trong lòng nàng rất rõ ràng, có lẽ cả một đời nàng cũng không thể báo đáp ân tình của Đông Phương Linh Thiên, ngược lại càng nợ càng nhiều.
"Từ chối là chuyện của ngươi, có chiến đấu với nhau hay không là việc của ta!" Thái độ của Đông Phương Linh Thiên kiên quyết.
Lăng Kỳ Tuyết muốn nói gì đó, đôi môi giật giật, vẫn không nói ra, cuối cùng trầm mặc. . . . . .
. . . . . .
Mấy ngày liên tiếp Lăng Kỳ Tuyết đều ở trong phòng trôi qua, nỗ lực luyện chế Cố Nguyên Đan, tăng cấp bậc của Diệt Nguyên Tán lên mấy lần.
Trong biệt viện nhỏ chỉ có Lục Sa và Đông Phương Linh Thiên là cấp bậc Nguyên Vương, vì thử dược cho nàng, Lục Sa đã đau buồn rồi, mỗi ngày trôi qua ở trong độc rồi giải độc, cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết thành công khống chế dược hiệu của Diệt Nguyên Tán phát huy thời gian đến một phút, lục Sa coi như là hạnh phúc hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn một lòng nhớ kỹ khổ sở tạm thời, lại không biết mấy ngày này kinh nghiệm khi hắn trải qua thử dược sau này phát huy tác dụng cực lớn trong đời.
Bởi vì nhiều lần thử dược, độc dược với một chút dược tính mãnh liệt làm tiêu tán nguyên khí, hắn đã có sức miễn dịch, khiến cho hắn nhiều lần gặp phải ám toán lâm vào tử cảnh lại có thể biến nguy thành an.
Dĩ nhiên, có thể phát huy Diệt Nguyên Tán giảm đến một phút, Lăng Kỳ Tuyết cũng rất vui vẻ.
Càng vui vẻ hơn còn có Đông Phương Linh Thiên, thêm một phương pháp khi gặp quân địch Lăng Kỳ Tuyết có hơn một tầng đảm bảo, hắn cũng càng yên tâm.
Mấy ngày nay, Nam Lăng quốc thật yên bình, yên bình đến một chút tiếng gió cũng không có, Lăng Kỳ Tuyết lại biết, đây chỉ là tạm thời yên tĩnh trước khi bảo táp xảy ra, mưa gió lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Nàng không thể nào vĩnh viễn núp ở trong biệt viện nhỏ của Đông Phương Linh Thiên cả đời không ra cửa, nhất là hôm nay, y phục của nàng lại mặc hết rồi.
Nghe thấy Lăng Kỳ Tuyết muốn đi ra ngoài mua y phục, Đông Phương Linh Thiên rất tự nhiên theo ở phía sau: "Ta làm hộ vệ miễn phí cho ngươi như thế nào?"
Lăng Kỳ Tuyết liếc xéo hắn một cái: "Không ra sao."
Hôm nay Đông Phương linh thiên mặc chính là một cẩm bào màu đen thêu hoa văn tường vân, dáng người mảnh khảnh ở dưới áo dài hiện ra vẻ đẹp tinh tế, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, đường cong hoàn mỹ càng dễ là đối tượng để ngàn vạn thiếu nữ si mê.
Đi dạo phố với nam nhân như vậy, còn không bằng dẫn lão nhân cửu trưởng lão đi còn hơn, ít ra sẽ không bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân bắn chết ngàn vạn lần.
"Không ra sao ta cũng muốn đi!" Đông Phương Linh Thiên bật thốt ra.
Chờ hắn phát hiện mình đang nói cái gì thì cũng kinh ngạc vì khi nào hắn cũng đã học xong chơi xấu rồi.
"Chân mọc ở trên người ngươi, thích đi thì đi, chỉ là nhớ giữ một khoảng cách với ta!" Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng bỏ lại một câu, Đông Phương Linh Thiên giận đến hộc máu.
Nhớ cung chủ Nguyệt Hoa Cung hắn lần đó ở Nam Lăng quốc lộ diện không phải đưa đến tiếng thét chói tai si mê của ngàn vạn thiếu nữ, thậm chí rất nhiều thiếu nữ cũng khóc xin hắn nhận họ, đến cung nữ trong Nguyệt Hoa Cung đảm đương một chức nhỏ, cũng bị một ánh mắt giết người của hắn mà mắt nhìn trở về.
Đông Phương Linh Thiên buồn bực, thiếu nữ khác thì hấp dẫn một trăm phần đến Lăng Kỳ Tuyết lúc này cũng như mắt mù, chẳng lẽ không nhìn ra dáng dấp của hắn rất tuấn, vóc người cũng tốt, tu vi cũng cao, tóm lại hắn rất tốt sao?
Còn giữ một khoảng cách, thật lòng làm người rất đau đớn!
Nhưng hắn hiểu rõ, Lăng Kỳ Tuyết không phải thiếu nữ bình thường, là tồn tại đáng giá để hắn quý trọng.
Lăng Kỳ Tuyết mặc kệ Đông Phương Linh Thiên đang buồn bực, bước chân ra khỏi biệt viện nhỏ, đi về phía cửa hàng y phục.
Đông Phương Linh Thiên tò mò hỏi: "Lần trước không phải ta mới nhìn thấy ngươi mua một đống y phục sao? Tại sao lại muốn mua nữa?"