Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 85: Nhốt vào đại lao



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Trong lòng lại càng thêm sảng khoái vô cùng: Lăng Nhạc bị liên lụy? Rất tốt!

Ông ta nắm giữ một phần ba binh quyền của Nam Lăng quốc ở trong tay, nhất định quốc chủ sẽ kiêng kị ông ta, nhân cơ hội này còn không mạnh mẽ suy yếu binh quyền của ông mới là lạ, tước đoạt rất tốt, tốt nhất kể cả đầu của ông ta cũng tước mất luôn!

Chỉ là Lăng Kỳ Tuyết cũng biết đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, cho dù nàng giết thái tử, quốc chủ cũng không dám xử tử Lăng Nhạc, nếu không dồn Lăng Nhạc đến chân tường, tức nước vỡ bờ, ngược lại mất nhiều hơn được.

Lăng Tuấn Đình nói hoàng hậu sẽ một cái tay bóp chết nàng, lời này đáng giá tra cứu đến cùng, Tô Thanh Phương cũng nói bữa tiệc này sẽ có người trừng trị nàng, chẳng lẽ rất nhiều người biết bữa tiệc Hồng Môn Yến này là đặc biệt nhằm vào nàng, chẳng lẽ tất cả mọi người đều ôm tâm trạng xem kịch vui đến nhìn nàng sẽ bị hoàng hậu trừng trị?

Lăng Kỳ Tuyết nâng mắt nhìn những người trẻ tuổi cười nói an nhàn này, đến tột cùng ai sẽ là người hoàng hậu phái đến đây?

Dù thế nào, nàng cũng phải cẩn thận, không chỉ có cẩn thận, còn cần phải tranh hạng nhất, giành Nguyện Vọng Quả vào tay, nàng tin tưởng thiên phú của mình, không bao lâu sẽ có cơ hội chạm thẳng vào Nguyên Vương.

Có người ước gì Lăng Kỳ Tuyết xui xẻo, chỉ là, cũng có nghĩ nịnh bợ nàng.

Uống một ngụm trà xuống dưới bụng, mấy nữ tử ăn mặc diêm dúa lòe loạt đi đến án kỷ trước mặt nàng, bước chân giậm mạnh, uốn eo thon nhỏ hận không thể vặn gảy, đi đến, dùng vẻ mặt rất là phức tạp nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Lăng đại tiểu thư thật là thâm tàng bất lộ, bọn ta rất bội phục, cũng hi vọng có thể hào khí ngất trời như đại tiểu thư vậy, có thể kết giao bằng hữu không?"

Lăng Kỳ Tuyết không thích những người này, nếu như nàng không nhớ lầm, một người trong đó còn từng tham dự đánh nguyên chủ với Lăng Kỳ Vân, vào lúc này thực lực của nàng tăng mạnh, những người này ngược lại muốn nịnh bợ nàng, nghĩ thật là tốt mà!

"Ta không cần một bằng hữu đâm một đao vào sau lưng ta!" Lăng Kỳ Tuyết vẫn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói.

Mặt của những người đó sững sờ tại chỗ, vốn cho là một phế vật đột nhiên lợi hại, mặc dù ngoài mặt rạng rỡ, nhưng trong lòng vẫn hy vọng được chú ý, chỉ cần họ đến cấu kết lại cũng chỉ là nói mấy câu vấn đề, ai ngờ mấy câu nói lại bị người ta cự tuyệt.

Thật là buồn cười!

Bình thường tất cả những người này đều là người rất kiêu ngạo, thấy vậy hầm hừ xoay người rời đi, trước khi đi không quên dọa nói: "Kết giao bằng hữu với ngươi là coi trọng ngươi, đừng tưởng cấp bậc của mình cao một chút thì ngon, trên thế giới này đầy người cấp bậc cao, cẩn thận ngày nào đó chết cũng không biết!"

"Những lời này trả lại cho các ngươi, trên thế giới này nhiều người có cấp bậc cao hơn các ngươi, ta chính là một trong những người đó, đừng tưởng rằng mình là nữ nhi của quan viên nào đó thì ngon, dù rất giỏi cũng chạy không thoát số kiếp bị phụ thân các người đưa cho cường giả làm tiểu thiếp để đổi lấy tài nguyên! Chậc chậc, cường giả nhiều vợ, ngược lại các ngươi, phải đề phòng các tỷ tỷ trước sau ghen tỵ, sau đó ra tay, ngày nào đó ban đêm vừa cảm giác an giấc không dậy nổi!"

"Ngươi. . . . . . Hừ!" Những nữ nhân kia từng người một bị Lăng Kỳ Tuyết chọc tức đến lỗ mũi cũng méo lệch, muốn nói cái gì lại không nói ra được, bước chân cũng như chạy trốn.

Lăng Kỳ Tuyết nói không sai, thân phận của họ như vậy xem ra đã nở mày nở mặt rồi, nhưng còn chưa đủ tư cách gả vào hoàng thất, dù là may mắn được một hoàng tử coi trọng, nhiều nhất kéo về nhà làm tiểu thiếp, thậm chí là động phòng, trừ phi là thiên phú đặc biệt nghịch thiên, gia chủ không bỏ được mất ở ngoài, ngay lập tức uy ép lợi dụng giữ ở lại bổn gia, cả đời không lấy, vì bảo vệ một gia tộc coi mình như con cờ cô đơn cả đời, nhưng đại đa số cũng chỉ là bị phụ thân coi là sản phẩm bị trao đổi tài nguyên với cường giả, trải qua cuộc sống đau khổ, nữ hài tử nhà nghèo cũng không bằng, tối thiểu nữ tử nhà nghèo có thể có cơ hội tự do lựa chọn bạn đời.

Lời nói của Lăng Kỳ Tuyết đâm chọt đúng chỗ đau của các nàng, họ không tức giận mới là lạ.

Về mấy người này, Lăng Kỳ Tuyết chẳng thèm ngó đến, hôm nay những người này có thể nịnh bợ nàng, ngày mai có thể nịnh bợ người khác, ai biết các nàng có thể vì nịnh bợ người khác mà bán mình hay không.

Lúc này, một nữ nhân mặc bình thường đi đến trước bàn của Lăng Kỳ Tuyết, thận trọng hỏi: "Lăng đại tiểu thư, ta tên là Y Tình, đợi lát nữa ta có thể ghép nhóm với ngươi không?"

Nàng mặc rất là bình thường, thậm chí chỉ là một y phục cũ rách, cũng không biết mặc bao nhiêu năm rồi, tóc đen trên đầu dùng một dây vải màu xám xanh buộc thành tóc đuôi ngựa, không xoa phấn, gương mặt trong trắng mộc mặc xanh xao vàng vọt, hoàn toàn xa lạ với mọi người lộng lẫy trên bữa tiệc sang trọng này.

Trang phục màu đen của nàng cũng không kém!

Lăng Kỳ Tuyết rất có hảo cảm với Y Tình này, ngay lập tức sảng khoái đồng ý: "Được!"

Lần đầu tiên tham gia cái gọi là quốc yến, nàng có rất nhiều chỗ không hiểu, nếu có thể có một người thấy thuận mắt giải thích cho nàng, ngược lại cũng không tồi.

"Vậy thì ta về chỗ ngồi của mình trước, đợi lát nữa tỷ đấu ta lại đến tìm ngươi!" Lấy được đồng ý của Lăng Kỳ Tuyết, Y Tình rất vui mừng, trên khuôn mặt gầy như cây tăm lộ ra nụ cười rực rỡ.

Như là một hài tử tâm tư đơn thuần, rất dễ dàng đạt được thỏa mãn.

Lăng Kỳ Tuyết nhớ đến nguyên chủ, nàng cũng là một nữ hài rất dễ dàng thỏa mãn như thế, nhiều khi, chỉ cần Lăng Nhạc nhìn nàng một cái, nàng cũng có thể vui vẻ nửa ngày.

Nàng lại là một người trong trẻo lạnh lùng, có lẽ là còn sót lại trí nhớ cuối cùng của nguyên chủ, khiến cho nàng đối xử đặc biệt với Y Tình mà thôi.

Y Tình mới vừa đi, cửa chính điện Diệu Quang đã truyền đến tiếng chói tai của thái giám: "Quốc chủ giá lâm!"

Quốc chủ đến, đại điện vốn náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đứng lên cung nghênh quốc chủ.

Quốc chủ là một người trung niên hơi mập, trên mặt đầy nụ cười, chậm rãi đi đến trước chủ vị.

Hoàng hậu vẫn rất yêu diễm, ở giữa đám cung nữ thái giám vây quanh, đi theo sau lưng quốc chủ, hình như phô trương còn lớn hơn quốc chủ!

Quốc chủ và hoàng hậu ngồi vào chỗ của mình, mọi người rối rít khom lưng hành lễ, hô to: "Tham kiến quốc chủ!" Duy chỉ có Lăng Kỳ Tuyết.

Đối mặt với quốc chủ một nước, nàng đứng lên hành lễ cơ bản, nhưng muốn nàng khom lưng hành lễ, vị quốc chủ này còn không có tư cách này.

Một, cặp mắt của ông ta mờ mịt, nhìn trúng Nam Cung Kình kiêu ngạo độc ác, lại thực sự không biết có được nhi tử có phong phạm vương giả là Nam Cung Ngọc.

Hai, ông ta tầm thường tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, để mặc cho Nam Cung Kình và hoàng hậu làm loạn, nhiều lần hãm hại nàng.

Lăng Kỳ Tuyết đứng thẳng ở trong điện Diệu Quang to như vậy có vẻ rất đột ngột, nhưng cũng rất chói mắt.

Trên mặt của nàng không chút nào có ý nhát gan, con mắt sắc thật sâu, kiên định kiêu ngạo, mọi người hả hê nhìn sang lại có một ảo giác, cảm thấy trong đại điện này thật sự bễ nghễ thiên hạ chính là Lăng Kỳ Tuyết nàng, mà không biết quốc chủ và hoàng hậu ngồi ở chủ vị.

Hoàng hậu yêu mị híp mắt, khóe môi thoáng qua nụ cười hả hê, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, trở mặt có thể so với thời tiết thay đổi, mặt đen lại lạnh lùng quát: "Yêu nữ lớn mật, thấy quốc chủ lại dám không hành lễ, người đâu, bắt lại cho ta, nhốt vào đại lao!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.