Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 89: Nàng chạy



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thậm chí tia thần thức này chắc chắn mang theo tính công kích và tính áp bức, mỗi lần lướt qua bên trên Lăng Kỳ Tuyết, cũng làm cho nàng sinh ra cảm giác chán ghét.

Không cần suy nghĩ thần thức này phát ra từ người của hoàng hậu hơn nữa là một cao thủ.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không dùng thần thức phản kháng dò xét trở lại, mà là như đại đa số người, yên lặng nhìn cảnh sắc xung quanh.

Nhưng rất nhiều người trẻ tuổi lại không, đến tột cùng là người nào theo dõi bọn họ, một người thiếu kiên nhẫn dùng thần thức dò xét lại, kết quả có thể nghĩ, bọn họ bị thần thức công kích, cũng rất nhiều người che đầu cuộn người run lẩy bẩy ở trên mặt đất.

thần thức công kích của người này còn lợi hại hơn thần thức công kích của nàng!

Bởi vì rất nhiều người trên mặt đất chịu tinh thần công kích cũng đã xuất hiện hiện tượng ánh mắt đờ đẫn.

Lăng Kỳ Tuyết càng thêm cẩn thận, nếu cá nhân chính diện đối mặt, nhất định không thể dùng thần thức công kích. Nếu không, một khi gặp phải phản kích, nàng rất có thể sẽ biến thành một người ngu.

Rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết ngẩng đầu lên, cũng làm bộ dáng vẻ như là rất vui vẻ, nói với Y Tình: "Đúng nha, hậu hoa viên hoàng thất rất đẹp!"

Ánh mắt của nàng không biến sắc quan sát nơi ánh mắt có thể nhìn, không thể dùng tinh thần lực, nhưng đời trước vẫn còn học tập phương pháp trinh thám, nàng có thể căn cứ vào vẻ mặt để phân biệt rốt cuộc là ai dùng thần thức công kích.

"Ngươi cảm thấy con phía trên kia xinh đẹp hay là con phía dưới kia xinh đẹp!" Y Tình ríu rít.

Nghe được Lăng Kỳ Tuyết có chút không nhịn được, thuận miệng bịa chuyện nói: "Con phía trên kia!"

Trên thực tế nàng cũng không biết mặt con phía trên với con phía dưới kia trông như thế nào!

Y Tình có chút đáng tiếc than thở: "Nhưng ta cảm thấy con phía dưới kia xinh đẹp hơn, con phía trên kia không có đuôi!"

Lăng Kỳ Tuyết nhanh chóng quét qua mặt tất cả mọi người, ở trong một đám người như rất bình thường, lại mang cho người ta một cảm giác trầm xuống.

Người này mặc y phục thái giám, mặt không thay đổi nhìn ở phía trước, Lăng Kỳ Tuyết đang muốn quan sát nhiều hơn một chút, người nọ đã đưa mắt quét về phía phía bên nàng.

Lăng Kỳ Tuyết cũng không muốn bị hắn phát hiện, vội vàng quay mặt dời sang một bên, theo nơi Y Tình chỉ nhìn lại.

Ta con mẹ nó!

Đây không phải là hai con Khổng Tước sao!

Chẳng qua phía trên là giống cái, con phía dưới kia là giống đực đang mở đuôi dĩ nhiên là xinh đẹp rồi!

Đoạn thời gian trước để hiểu rõ cái đại lục này, nàng thấy trong sách có ghi lại, Lăng Kỳ Tuyết đại khái biết một chút. Khổng Tước này và hiện đại dường như giống nhau như đúc ma thú gọi là Khổng Tước thú, là một loại ma thú gần như hoàn toàn không có lực công kích.

Không có ai có thể nói rõ được bọn chúng là thuộc về ma thú cấp bậc nào, bởi vì bọn chúng không có lực công kích, cũng không có lực phòng ngự gì, nhưng người được bọn nó tiếp cận cuộc sống lữ trình về sau sẽ trở nên rất may mắn.

Chủng ma thú này có thể gia tăng giá trị may mắn cho chủ nhân, lại bởi vì dung mạo rất xinh đẹp, rất được hoàng thất quý tộc yêu thích.

Khổng Tước thú số lượng rất ít, bình thường chỉ có người trong hoàng thất mới có thể may mắn nuôi một hai con, những đại gia tộc khác cũng phải là đại gia tộc nhất đẳng mới có may mắn được một con, hoàng thất Nam Lăng quốc lập tức nuôi hai con, có thể thấy được may mắn dường nào.

Ngay lúc Lăng Kỳ Tuyết cho là như vậy thì có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, thì thái giám mặt âm u này như là phát hiện ra cái gì đi về phía nàng.

Chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi?

Là đi hay là ở lại chỗ này, cuối cùng Lăng Kỳ Tuyết lựa chọn ở lại chỗ này.

Ở đây nhiều người như vậy, thái giám mặt âm u không nhất định là thấy được nàng, nàng không thể hoảng sợ, cho dù tìm được nàng, nàng cũng có bí pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước nhanh chóng chạy đi.

Nàng cũng không tin, hoàng hậu lại có thể một tay che trời lần nữa, mới vừa rồi lão tổ Nam Cung đứng ra vì nàng nói chuyện, có thể thấy được thời khắc mấu chốt, người trong hoàng thất chắc chắn sẽ không để hoàng hậu tùy ý làm loạn.

Lăng Kỳ Tuyết không khỏi âm thầm hối tiếc mới vừa rồi tại sao không đi theo lão tổ, tối thiểu ông cho nàng cảm giác rất chính trực, cũng không kiêng kỵ thế lực gì.

Lăng Kỳ Tuyết nghĩ cái gì thì thật sự đến cái đó.

Thái giám mặt âm u là người của hoàng hậu, ông đang phát ra thần thức dò xét người trẻ tuổi thì cảm thấy thiếu kiên nhẫn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ phát ra một chút tinh thần lực chống lại thử dò xét, duy chỉ có có một thiếu nữ ăn mặc màu đen, như là không có chuyện gì, không phát ra tinh thần lực để thăm dò, thậm chí còn dám tìm cơ hội quan sát ông.

Bình tĩnh như thế, mặc dù chỉ thấy một cái gáy, thái giám mặt âm u cũng dám khẳng định đưa ra kết luận: Người kia tuyệt đối là Lăng Đi Tuyết!

Vì vậy đi về phía nàng.

Cho đến lúc thái giám mặt âm u càng đi càng gần, Lăng Kỳ Tuyết mới phát hiện nàng nghĩ rất ngây thơ, làm sao lại cho là không bị phát hiện, phong cách nàng đặc biệt như vậy, không bị phát hiện mới là không bình thường.

Được rồi, Lăng Kỳ Tuyết nghịch ngợm tự kỷ một cái.

Thi triển Toàn Phong Vô ảnh Cước, chạy ra như một trận gió.

"Này. . . . . ." Y Tình vừa muốn nói: "Đại tiểu thư ngươi đi đâu vậy chờ ta một chút!"

Thấy thái giám mặt âm u như quỷ mị đứng ở trước người của nàng, khàn giọng hỏi: "Nàng đâu?"

Y Tình muốn giả ngây giả dại nói không biết, đã thấy sắc mặt của thái giám mặt âm u càng thêm âm trầm, mặt mũi âm lãnh ẩn chứa một hơi thở lạnh lẽo mà nguy hiểm, đầu tê rần, cổ co rụt lại, sửa lại: "Nàng chạy rồi!"

"Đi bên nào?" Thái giám mặt âm u nói.

"Đây!" Y Tình chỉ phía Lăng Kỳ Tuyết chạy đi.

Nhìn bóng lưng của thái giám mặt âm u, tâm tình Y Tình rất phức tạp, nàng như vậy là coi như bán đứng Lăng Kỳ Tuyết, nhưng mà, nếu nàng không bán đứng Lăng Kỳ Tuyết mà nói, có lẽ chính là nàng chết.

Lại nói sau khi Lăng Kỳ Tuyết không chút do dự chạy đi, phát hiện thái giám mặt âm u nhanh chóng đuổi theo ở phía sau, mặc dù có nghi ngờ, nhưng không có thời gian dư thừa tinh lực để suy nghĩ nhiều, chỉ ra sức chạy về chỗ có nhiều người.

Nhiều người, ông ta cũng không thể tùy tiện giết chết toàn bộ người, chỉ là trong lòng Lăng Kỳ Tuyết cũng không phải có cơ sở, dù sao mới vừa rồi cũng rất nhiều người bị thần thức công kích sự thật đã đặt ở trước mắt.

Lăng Kỳ Tuyết chạy một đoạn đường, phát hiện nàng không quen với đường hoàng cung, nhìn lại một cái, từ khi nào thái giám mặt âm u đã chạy đến phía trước nàng, hiển nhiên là đi đường tắt.

Nếu kiêng kỵ quy củ hoàng cung không dám động tay, vậy cũng chỉ có chờ chết, không nói hai lời, lấy Ngũ Hành Kiếm ra, ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế!

Ở trong từ điển của nàng, chỉ có chiến đấu chứ không chờ chết.

Thái giám mặt âm trầm ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Lăng Kỳ Tuyết gan lớn như thế.

Cũng chính là trong nháy mắt ngẩn ra, Lăng Kỳ Tuyết đã mang theo Ngũ Hành Kiếm giết đến trước mặt của ông.

Ngây thơ! Cho là động thủ trước thì trốn được số mạng phải chết sao?

Thái giám mặt âm u khinh thường hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chỉ dùng ngón trỏ và ngón giữa đã kẹp mũi kiếm của Lăng Kỳ Tuyết lại. 

Hiển nhiên loại hành vi này không phải là lần đầu tiên ông làm, động tác hời hợt lại thành thạo, thậm chí còn dùng sức gập lại, muốn bẻ gãy kiếm của Lăng Kỳ Tuyết.

Tiếp theo, Lăng Kỳ Tuyết rõ ràng nhìn thấy trên mặt của ông thoáng qua một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ đến kiếm của nàng không gãy. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.