Một nhóm người Trong đó toàn bộ mặc áo đen, thần sắc nghiêm túc. Phía trước đám người áo đen, có một người trung niên dáng cao gầy, hốc mắt sâu, mặt đầy râu. Bên cạnh còn có một lão già. Hai người này có một cỗ khí thế khiến cho người chung quanh không dám nhìn thẳng. Hai người này rõ ràng là là tổng thống Lâm Khẳng và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức.
Hai người tới nhà ga. Mục đích là chờ đợi Lý Chấn, mời Lý Chấn tới Washington cùng bọn họ.
Trước đó, phía nam và phía bắc đã khai chiến.
Đáng tiếc, phía nam đi trước một bước, thành ra đi trước nhiều bước, mạnh hơn phía bắc nhiều.
Thế cho nên, phía bắc mất đi tiên cơ
Cho dù Cách Lan Đặc dẫn binh chạy tới tiền tuyến, nhưng chiến sự bất lợi, vẫn không thể vãn hồi chiến cuộc. Hiện giờ tình huống giao chiến cơ hồ là nghiêng về một phía, rất bất lợi cho phía bắc. Tựa hồ, đã thành phía bắc tất bại, phía nam có cục diện tất thắng. Chính bởi vậy, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức vừa nhận được tin tức Lý Chấn cự tuyệt liền lập tức chạy đến nhà ga bang Mã Tát Trú Tắc chờ đợi Lý Chấn.
Tây Hoa Đức đứng bên cạnh Lâm Khẳng, mỉm cười nói: "Tổng thống tiên sinh, hiện tại đã là ba giờ hai mươi phút chiều, xe lửa nên đến rồi chứ gì?"
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Chẳng lẽ gặp sự cố lật xe rồi?"
" Miệng Quạ đen."
Lâm Khẳng lườm Tây Hoa Đức một cái, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Tây Hoa Đức mỉm cười nói: "Kỳ thật, nếu xe lửa Lý Chấn ngồi thật sự phát sinh sự cố. Lý Chấn cùng với người đi theo toàn bộ chết hết, cũng tính là chuyện tốt. Trung Quốc Không có Lý Chấn, không có một đám tinh anh Trung Quốc này, khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Đương nhiên ta cũng không hy vọng Lý Chấn gặp chuyện không may, dù sao chúng ta còn chờ Lý Chấn cứu vãn cục diện."
Lâm Khẳng nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ta hối hận vì dẫn ngươi tới."
Tây Hoa Đức trợn mắt: "Ta không muốn nhìn thấy mặt Lý Chấn."
Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tính tình của Lý Chấn rất bá đạo, nói chuyện cũng có chút kiêu ngạo, nhưng rất nhiều đều là ngươi tự chuốc lấy, còn trách ai được?" Dừng một chút!" Lâm Khẳng lại nói thêm: "Lý Chấn dẫn binh đánh giặc rất lợi hại, hắn có thể cứu lại liên bang, cho nên, chờ sau khi Lý Chấn đến, hy vọng ngươi có thể có bộ dạng của một quốc vụ khanh, đừng cứ cự cãi với Lý Chấn."
"Hiểu rồi." Tây Hoa Đức nói.
"Tu tu!"
Tiếng còi từ xa truyền tới.
Một lát sau, một chiếc đầu tàu bốc ra khói đặc cuồn cuộn chạy tới rất nhanh. Sau khi Xe lửa tiến vào trạm, dần dần giảm, cuối cùng triệt để dừng lại. Cửa xe mở ra, hành khách trên xe lửa đều xuống. Không lâu sau, một đội binh lính đầu trọc xuất hiện, mắt Lâm Khẳng sáng lên, lập tức dẫn người tới nghênh đón. Đội ngũ đầu trọc này rõ ràng là binh lính của Tiêm Đao Doanh dưới trướng Lý Chấn.
Phía sau binh lính Tiêm Đao Doanh là đoàn người Lý Chấn.
Hoàng Cường sau khi thấy Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, lập tức đi tới bên cạnh Lý Chấn, nói khẽ: "Tổng thống, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức tới, đang đi về phía chúng ta."
Lý Chấn tạm dừng một thoáng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Lâm Khẳng chuyến này tới gặp hắn, không nghi ngờ gì nữa là để mời hắn giúp bình định phía nam.
Tả Tông Đường cũng nghe được tin tức, mỉm cười, nói khẽ: "Tổng thống, nếu Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức có thể cho chúng ta đủ lợi ích, ta cho rằng có thể xuất thủ. Dù sao, chúng ta cũng không giúp không công."
Lý Chấn khẽ gật đầu, trong lòng vẫn đang cẩn thận tính toán.
Không đến ba phút, Lâm Khẳng và Lý Chấn gặp nhau.
Lâm Khẳng tươi cười nhưng mắt đầy tơ máu, trên mặt còn lộ ra vẻ mệt mỏi, điều này chứng tỏ Lâm Khẳng đã lao lực quá độ, khẳng định là bận tới tối tăm mặt mũi. Lâm Khẳng mỉm cười, vươn tay nói: "Lý tổng thống,ta đã sai người chuẩn bị xong chỗ nghỉ rồi, đi theo ta nào."
"Mời."
Lý Chấn đi theo Lâm Khẳng.
Lâm Khẳng không nói ra ý đến, Lý Chấn cũng không cần phải từ chối ngay.
Tiếp xúc nhiều cũng chẳng mất gì.
Đoàn người rất nhanh tới địa phương đã an bài trước, là một tòa biệt thự ở ngoại thành, đủ để an trí cho đoàn người Lý Chấn, cũng tiện an trí cho ba trăm binh lính Tiêm Đao Doanh Lý Chấn mang theo. Đoàn người sau khi vào ở, Lâm Khẳng lại an bài bữa tối, ăn xong cơm tối, Lâm Khẳng mới mời Lý Chấn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành tới phòng họp.
Lâm Khẳng vẻ mặt nghiêm túc, không giấu diếm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Lý tổng thống, lần này thỉnh ngài tới là vì chuyện chiến tranh nam bắc. Trước mắt, tình huống giao chiến vô cùng bất lợi đối với phía bắc, quân đội phía bắc của chúng ta cơ hồ cứ đsnh là bại, xin Lý tổng thống tương trợ."
Lý Chấn nói: "Chuyện của Liên bang ta không thể tùy ý nhúng tay."
Lâm Khẳng thành khẩn nói: "Lúc trước, công chúa Nguyễn Nhạc Nhạc của Việt Nam nhờ Lý tổng thống hỗ trợ, Lý tổng thống khẳng khái xuất binh. Hiện tại, ta đại biểu cho liên bang thỉnh cầu sự giúp đỡ của Lý tổng thống."
Hắn đứng lên, cúi đầu nói: "Lý tổng thống, thỉnh ngài hỗ trợ."
Lý Chấn xua tay ý bảo Lâm Khẳng ngồi xuống, lại nói: "Tổng thống tiên sinh dùng thành ý đối đãi, Lý Chấn rất cảm tạ. Liên bang phát sinh nội loạn, phạm vi lan tới rất rộng, đã là chuyện của cả nước, đây không phải là chuyện nhỏ. Hiện giờ Trung Quốc trong nước cũng sự vụ bận rộn, cần ta xử lý. Một khi ở lại liên bang giúp bình định chiến loạn, khẳng định không thể trong khoảng thời gian ngắn về nước được. Cho nên, đối với ta mà nói thì cái này không phù hợp với tình huống Trung Quốc, xin tổng thống tiên sinh thứ lỗi."
Tả Tông Đường nghe thấy lời nóicủa Lý Chấn, không có ý xen vào.
Trên thực tế trong nước có Tằng Quốc Phiên quản lý, còn có Triệt Liệt Văn giúp đỡ, lại có Hoàng Sĩ Hải thú Bắc Kinh, không cần Lý Chấn lo lắng gì cả.
Tây Hoa Đức thấy Lâm Khẳng vừa muốn lên tiếng thì nói chen vào: "Lý tổng thống đi xe mệt mỏi cả một ngày rồi, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Hiện tại xin Lý tổng thống đi nghỉ, sáng sớm ngày mai chúng ta lại thương thảo chi tiết cụ thể."
Lý Chấn cười nói: "Cũng được."
Lâm Khẳng không cam lòng, muốn nói tiếp, nhưng Tây Hoa Đức dùng ánh mắt ra hiệu.
Vì vậy Lâm Khẳng đành cùng Tây Hoa Đức rời khỏi.
Trở lại phòng, Lâm Khẳng đầy một bụng tức, rất bực bội nói: "Tây Hoa Đức các hạ, quốc gia gặp phải nguy cơ, ngươi sao không lo lắng chút nào? Ngươi lại lôi ta đi, hiện tại muốn giải quyết vấn đề chỉ có thể chờ đến ngày mai. Cho dù cho Lý Chấn suy nghĩ cả đêm hắn cũng sẽ không tùy tiện đổi ý. Chuyện này phải dựa vào sự chủ động tranh thủ của chúng ta?"
"Tranh thủ ư?"
Tây Hoa Đức cười lạnh nói: "Tổng thống tiên sinh lấy gì để tranh thủ?"
Lâm Khẳng sửng sốt, không hiểu gì.
Tây Hoa Đức vẻ mặt nghiêm túc, rất khẳng định nói: "Ta đã minh bạch, Lý Chấn không phải không muốn nhúng tay, sở dĩ không đáp ứng, bởi vì chúng ta chưa đưa ra đủ lợi ích. Chỉ cần chúng ta cho đủ lợi ích, nhất định có thể đả động Lý Chấn. Ngài muốn dùng tình cảm cá nhân để Lý Chấn giúp, điều đó không có khả năng. Nhớ ngày đó, Nguyễn Nhạc Nhạc thỉnh Lý Chấn hỗ trợ, cũng đưa cho Lý Chấn bao nhiêu lợi ích. Thử nghĩ xem, nếu Trung Quốc gặp phải nguy hiểm, liên bang liệu có giúp không công không? Rõ ràng là không?"
Lâm Khẳng nghẹn họng hỏi: "Nếu thật sự là như vậy thì nên lấy ra lợi ích gì để trao đổi đây?"