Lâm Khẳng đang làm việc trong văn phòng, mấy ngày này, Lâm Khẳng bận tới chân không chạm đất, mất ăn mất ngủ, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi. Đại bộ phận thời gian đều đều ở trong thư phòng. Trên mặt hắn mang theo vẻ mỏi mệt, mắt thầm quầng đầy tơ máu, hiển nhiên do lâu không được ngủ và mệt mỏi dẫn tới.
Hắn mỗi ngày đều thức đêm, mỗi ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi. Lâm Khẳng cũng bất lực. Quốc gia đang ở trong thời buổi rối loạn, hắn không dám thả lỏng. Từ khi lập quốc tới nay, hắn là tổng thống thứ 16 của liên bang.
"Phù."
Lâm Khẳng day day mắt, châm một điếu thuốc cho lấy lại tinh thần.
Lâm Khẳng phun khói, hơi híp mắt, trong đầu nghĩ chuyện an bài kết thúc trận chiến này. Hiện tại, Lâm Khẳng phải an bài cho sau khi chiến tranh kết thúc, nếu không chuyện sau này sẽ làm rối loạn trận cước. Lâm Khẳng hút thuốc, dựa lưng vào ghế nhắm mắt suy nghĩ, không lâu sau, điếu thuốc trong tay Lâm Khẳng rơi xuống đất, hắn không ngờ đã ngủ gật.
"Thùng thùng."
Ngoài Thư phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Lâm Khẳng bừng tỉnh.
Hắn vươn tay ra dụi dụi cái mắt cay xè, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngồi thẳng người, nói: "Vào đi."
Lâm Khẳng gần đây tuy rằng rất bận, nhưng tổng thể mà nói thì tâm tình không tồi, dù sao đại sự đã có kết thúc. Nhưng khi nhìn thấy binh lính hoang mang rối loạn, trên mặt còn mang theo vẻ khủng hoảng, lập tức nhíu mày quát lớn: "Sao mà kích động như vậy. Cho dù là trời sập cũng không được hoảng. Ngươi là người của dinh tổng thống, phải biết bình tĩnh."
Binh lính thở dài, nói: "Tổng thống các hạ, không thể bình tĩnh được."
Lâm Khẳng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Binh lính lập tức hồi đáp: "Không biết ai hạ mệnh lệnh, một thiếu tá không ngờ mang theo một liên binh lính tới Đại Đỉnh tửu lâu bắt Lý tổng thống. Hiện tại, chuyện rất khẩn trương, hai bên đang giằng co."
"hả."
Lâm Khẳng kinh hô một tiếng, suýt nữa thì ngã.
Con mẹ nó, mệnh lệnh của ai vậy?
Tây Hoa Đức!
Chẳng lẽ là Tây Hoa Đức sao?
Người Lâm Khẳng nghĩ đến đầu tiên chính là quốc vụ khanh Tây Hoa Đức, dù sao giữa Tây Hoa Đức và Lý Chấn có khúc mắc rất sâu. Hắn vừa định phân phó người đi mời Tây Hoa Đức đến xác nhận, liền nhìn thấy Tây Hoa Đức nghiêng ngả xông vào, thất thanh nói: "Tổng thống các hạ, mau, mau, mau tới Đại Đỉnh tửu lâu. Không biết là ai hạ lệnh, không ngờ phái người đi bắt Lý Chấn. với tính cách cương liệt bá đạo của Lý Chấn, khẳng định sẽ đâm thành cái sọt, phải nhanh lên."
"Đúng, đi nhanh nào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Lâm Khẳng hoảng hốt, lập tức dẫn người đi, đoàn người ra khỏi Nhà Trắng, Lâm Khẳng không ngừng hạ đạt mệnh lệnh, phân phó người phía dưới điều tra việc này, đồng thời lại nhìn về phía binh lính tới bẩm báo tin tức, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao có binh lính của quân đội đi bắt Lý Chấn!"
Binh lính hồi đáp: "Chuyện là thế này, nghe nói quân đội chính phủ phía nam xuất hiện đại lượng vũ khí kiểu mới, là vũ khí được người Trung Quốc gọi là súng máy, đều là Trung Quốc chế tạo. Hiện tại, đã nhận định là Lý Chấn bán cho phía nam, nói Lý Chấn không muốn để nội chiến liên bang bình ổn. Cho nên, thiếu tá mang binh tới Đại Đỉnh tửu lâu muốn bắt Lý Chấn."
"Khốn khiếp! Tất cả đều là vớ vẩn."
Lâm Khẳng hậm hực nói: "Cho dù chuyện là thật, cũng không thể bắt người như vậy."
Hắn và Tây Hoa Đức cùng nhau tới Đại Đỉnh tửu lâu rất nhanh.
Lúc này, trong Đại Đỉnh tửu lâu.
A Tát Mãn bóp cổ tên thiếu tá, ánh mắt nhìn về phía binh lính thiếu tá mang đến, trầm giọng quát: "Tất cả binh lính lập tức bỏ vũ khí, nếu không ta bóp chết hắn." A Tát Mãn thoáng dùng sức, thiếu tá hô hấp khó khăn, đau tới kêu ầm lên, vội vàng hạ lệnh khiến các binh sĩ buông vũ khí đầu hàng. Từ đó, binh lính liên bang đang hùng hổ trực tiếp bị tước vũ khí.
"Báo! !"
Tiếng hô to từ ngoài cửa lớn truyền đến.
Hoàng Cường bước vào. Hắn rất nhanh đi tới trước người Lý Chấn, hành quân lễ, cao giọng nói: "Tổng thống, binh lính Tiêm Đao doanh đã tới chậm, thỉnh tổng thống hạ lệnh."
Lý Chấn phân phó nói: "Kẻ địch đã bị xử lý, ở tại chỗ chờ lệnh."
"Vâng."
Hoàng Cường lập tức hạ lệnh, binh lính của Tiêm Đao doanh đứng ngoài cửa Đại Đỉnh tửu lâu đợi lệnh.
Người của Đường Hoài Đức và A Tát Mãn đã không cần, rất nhanh tất cả đều đi. Đồng thời, thiếu tá cũng được chuyển giao vào trong tay binh lính của Tiêm Đao doanh. A Tát Mãn nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tổng thống, chuyện này chỉ sợ là có người muốn đối phó ngài, dứt khoát lập tức thẩm vấn tiểu tử đó. Giao cho ta, không cần nửa giờ, ta nhất định làm được một cách ổn thỏa."
Lý Chấn lắc đầu nói: "Không cần, ta chờ người!"
A Tát Mãn thấy Lý Chấn kiên trì, liền không nói gì nữa, lẳng lặng chờ.
Không lâu sau, trên đường lớn ngoài Đại Đỉnh tửu lâu, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chạy tới. Khi đoàn người nhìn thấy binh lính Tiêm Đao doanh đứng nghiêm trước cửa Đại Đỉnh tửu lâu, cùng với binh lính liên bang được chuyển giao cho binh lính Tiêm Đao doanh, đều cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc là người nào đui mù hỗn đản, không ngờ đi trêu chọc Lý Chấn.
Hai người tới ngoài cửa lớn, lại bị ngăn lại: "Các ngươi là ai?"
Lâm Khẳng trực tiếp noi: "Ta là tổng thống liên bang."
Binh lính nói: "Chờ, ta lập tức đi bẩm báo."
Lâm Khẳng nhìn thấy tình huống của đối phương, trong lòng càng thấy hoảng, cảm thấy lần này thật sự là chọc giận Lý Chấn rồi. Rất nhanh, binh lính tới bẩm báo, mời Tây Hoa Đức và Lâm Khẳng tiến vào tửu lâu. Hai người tiến vào đại sảnh, nhìn thấy thiếu tá đã bị bắt, Lâm Khẳng nói: "Lý tổng thống, chân tướng của chuyện ta đã nắm rõ rồi, đúng là thiếu tá lỗ mãng, thỉnh Lý tổng thống thứ lỗi."
Lý Chấn không tiếp lời, mỉm cười nói: "Lâm Khẳng các hạ tới vừa hay, người này mang theo binh lính liên bang bao vây Đại Đỉnh tửu lâu, lại cầm súng chĩa vào ta, ý đồ ám sát tổng thống Trung Quốc. Ta cho rằng đây là khiêu khích hữu nghị giữa hai nước là, phá hoại chuyện bang giao của hai nước. Đối với người như vậy, tuyệt đối không thể nuông chiều, nên xử nặng, gán cho tội phản quốc có vẻ thích hợp đấy."
"A."
Thiếu tá hét lên một tướng, lập tức ngây ra.
Nếu thật sự là mang tội phản quốc, cả đời hắn triệt để đi toong. Thiếu tá cũng sợ hãi vội vàng nói: "Lý tổng thống, ta sai rồi, ta biết sai rồi, xin ngài tha thứ."
Lâm Khẳng thấy Lý Chấn khí thế bức nhân, trong lòng rất khó chịu.
Dù sao, hắn cũng đã đại biểu cho liên bang tới xin lỗi, đáng tiếc Lý Chấn vẫn truy cứu trách nhiệm.
Chuyện này mà ầm ĩ lên thì cũng không hay gì.
Lâm Khẳng hít sâu, vẻ mặt từ áy náy biến thành nghiêm túc.
Hắn trầm giọng nói: "Lý tổng thống, thiếu tá các hạ mang theo binh lính bao vây Đại Đỉnh tửu lâu, cũng có nguyên nhân nhất định. Quả thật, thủ đoạn của thiếu tá thiếu suy nghĩ, nhưng căn nguyên của chuyện là vũ khí Trung Quốc được bán tới phía nam, tăng cường lực lượng cho phía nam, tạo thành phiền toái rất lớn cho phía bắc. Chuyện này mới là căn nguyên, Lý tổng thống cho rằng là chuyện gì xảy ra?"
Lý Chấn ngươi không nể tình, ta cũng không khách khí.