Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 117: Linh thú tới công thành? (2)



Edit: Hạ gia

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Có lẽ là bởi vì thất vọng nên ngay cả thân phận của Phong Như Sương, Triều Dương cũng không cố kỵ nữa, bên trong giọng điệu lộ vẻ trào phúng.

Chẳng qua chuyện hoàng thượng không coi trọng Phong Như Sương, thế nhân ai mà chẳng biết. Nếu để hoàng thượng biết Phong Như Sương chạy đến đây nói những lời này thì cho dù hắn có làm gì, hoàng thượng cũng không thể xử phạt hắn.

Vậy thì hắn còn lo lắng nhiều như vậy làm gì?

Đám người Mộ Thanh Nhi và Lâm Nguyệt Ảnh cũng trầm mặc không nói.

Đúng vậy, không phải ngươi lo lắng cho nàng sao? Bây giờ nàng mất tích, tại sao ngươi lại còn có thời gian nói chuyện vô nghĩa với chúng ta vậy? Sao ngươi không đi tìm nàng mà còn đứng ở đây làm gì?

Loại quan tâm như vậy, thật sự quá mức dối trá…

Vẻ mặt Phong Như Sương thay đổi, những người ở đây đều là con của quan lại đại thần trong triều, nàng ta đã tốn rất nhiều thời gian mới mua chuộc, lấy lòng được. Phong Như Khuynh chỉ qua lại với bọn họ mới có vài lần mà đã khiến nỗ lực nhiều năm của nàng ta đổ sông đổ bể?

“Triều Dương!” Nàng ta thu hồi bộ dáng lo lắng, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã quên rằng, trước đây Phong Như Khuynh đối xử với các người như thế nào sao? Một ít dược thiện đã có thể mua chuộc được các người rồi à?”

Triều Dương ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn Phong Như Sương, nhìn nửa ngày mới hạ tầm mắt.

“Nhị công chúa, quả nhiên ngươi … Ghen ghét với nàng ấy.”

Nhiều năm trôi qua, các nàng hết lần này đến lần khác đều không phát hiện ra. Không những vậy… Còn bị lừa gạt lâu như thế.

Trước kia, các nàng đều rất ngưỡng mộ Nhị công chúa, rất nhiều chuyện không cách nào nghĩ thông suốt.

Một khi bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với nàng ta, mọi chuyện sẽ dần lên men trong lòng họ.

“Ta nhớ ra rồi,” Lâm Nguyệt Ảnh cắn môi, tiến lên hai bước, “Mỗi lần Phong Như Khuynh khi dễ chúng ta, ngươi đều sẽ xuất hiện giúp đỡ. Mỗi lần như vậy ngươi luôn xuất hiện đúng lúc, mà lần nào Phong Như Khuynh cũng đều rất nghe lời ngươi mà buông tha cho chúng ta.”

“Xem ra trước kia đại công chúa quả thật quá ngu ngốc, mới bị ngươi lợi dụng như thế. Nhị công chúa, ngươi làm như vậy không sợ bệ hạ biết sao?”

Mộ Thanh Nhi là người nhát gan, nhưng lúc này nàng lại dứt khoát, kiên quyết đứng bên cạnh Lâm Nguyệt Ảnh, phẫn nộ nhìn về phía Phong Như Sương.

Trên thực tế, đâu phải chỉ có một mình Phong Như Khuynh ngu xuẩn?

Bọn họ đều bị nàng ta chơi đùa đến quay vòng!

Nếu không phải hôm nay Phong Như Khuynh mất tích làm cho khuôn mặt thật của nàng ta bị phơi bày ra ánh sáng, không biết bọn họ còn bị nàng ta lừa gạt bao lâu nữa?

Trong lòng Phong Như Sương có chút ảo não.

Xác thật hôm nay tin tức Phong Như Khuynh mất tích làm nàng ta quá mức vui sướng. Bệ hạ lại vô cùng nôn nóng, không có thời gian quản người khác, nên nàng ta mới lén lút chuồn ra khỏi cung, tính tìm một nơi không có ai để ăn mừng.

Không nghĩ tới trên đường sẽ gặp mấy người này, trong lúc nhất thời không thể nhịn được mới nói những lời kia.

Ai mà ngờ cũng chính vì những lời này lại làm cho bọn họ nhìn thấu nàng ta.

“Mặc kệ các ngươi có nói thế nào cũng đều không có tác dụng.” Tâm tình Phong Như Sương không tồi, cũng không trách tội nhóm người này chống đối. Nàng ta khẽ thở dài một tiếng, nói bằng giọng điệu rất bất đắc dĩ, “Dù sao thời điểm nàng muốn mua linh thú tam giai Tuyết Lang, ta đã khuyên nàng, thực lực của nàng quá yếu, không cách nào thuần phục được Tuyết Lang, nếu nàng vẫn muốn mua thì chỉ có con đường chết!”

“Nàng không nghe ta cũng không còn cách nào. Hiện tại nàng lại to gan lớn mật ở một mình với Tuyết Lang, chẳng phải là muốn trở thành đồ ăn cho Tuyết Lang sao? Nàng tự tìm đường chết, ta sốt ruột thì có tác dụng gì?”

Ở phủ công chúa Liễu Ngọc Thần từng bị Tuyết Lang tấn công, cảm thấy quá mức hổ thẹn, cho nên sau khi rời khỏi hắn không hề nhắc tới một chữ nên cũng không ai biết, linh thú tam giai Tuyết Lang đã trở thành sói trông cửa cho phủ công chúa.

“Nhị công chúa!” Lâm Nguyệt Ảnh vừa nắm chặt tay vừa nghiến răng ken két, “Đại công chúa chỉ mất tích thôi, làm sao ngươi lại chắc chắn nàng đã chết chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.