Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 167: Lão gia chủ Lưu gia ( 1 )



Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Đại Địa Chi Hùng nhìn Lưu Vũ kiêu ngạo kia, quay đầu gầm nhẹ ngân lang bên cạnh một tiếng.

“Rống.”

Lang quản gia, ngươi quen hai tên gia hỏa đối diện kia?

“Ngao.”

Bổn quản gia ở Linh Thú Các gặp qua nữ nhân kia, đoán chừng… Nàng là một đám với Linh Thú Các đáng giận?

“Rống.”

Lang quản gia, chúng ta có thể ăn bọn họ không? Chúng ta nhiều thú như vậy, không sợ hai kẻ hèn nhân loại này.

“Ngao.”

Không được, bọn họ và chủ nhân là đồng loại, chúng ta không thể ăn thịt người, bằng không chủ nhân hiểu lầm chúng ta, về sau không cho Thiên Linh Quả làm sao bây giờ?

“Rống.”

Nhưng những nhân loại này muốn bắt ngươi đi, có phải coi trọng Thiên Linh Quả ngươi dấu trong tay, muốn cướp đi hay không?

Vốn đang khinh thường nhìn Tuyết Lang, khi nghe đến một câu này của Đại Địa Chi Hùng, tức đều thiếu chút nữa dựng lông.

Dám đoạt Thiên Linh Quả của đường đường là Lang quản gia là nó?

Tìm chết!!!!

……

Phong Như Sương trợn mắt há hốc mồm nhìn một lang một hùng gầm nhẹ với nhau kia, lại cảm thấy… Chúng nó là đang giao lưu?

Chỉ là giao lưu không bao lâu, ánh mắt Tuyết Lang nhìn về phía nàng từ khinh miệt lúc ban đầu biến thành phẫn nộ.

Như… Nàng đoạt đi tức phụ của nó vậy.

Nhưng với Tuyết Lang, Thiên Linh Quả có thể còn quan trọng hơn mạng sói của nó!

Chủ nhân keo kiệt như vậy, sau khi nó thăng làm quản gia, mỗi ngày cũng chỉ cho nó hai Thiên Linh Quả, nó thật vất vả mới ăn gian mấy cái, tính toán lần sau không cẩn thận phạm vào sai lầm, không đến mức cạn lương thực.

Kết quả, người đáng giận này muốn bắt hắn làm tọa kỵ còn chưa tính, cố tình còn đánh chủ ý lên Thiên Linh Quả!

“Còn không phải là một Tuyết Lang thôi sao.”

Không đợi Phong Như Sương mở miệng, một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến, trong giọng nói mang theo cao ngạo không ai bì nổi: “Nếu Vũ Nhi coi trọng, nhị công chúa ngươi tặng Tuyết Lang này cho Vũ Nhi đi.”

Vẻ mặt của Phong Như Sương cứng đờ, nàng quay đầu lại nhìn về phía phu nhân từ phía sau đi đến.

Khuôn mặt của phu nhân cong lên cười nhạt, ưu nhã đoan trang, mặc tơ lụa Lăng La, khiến bà ta càng thêm quý khí mười phần.

“Sao ngươi tới?” Phong Như Sương khẽ nhíu mày.

Người trước mắt này, bất ngờ đó là cữu mẫu của nàng, cũng là mẫu thân thân sinh của Lưu Vũ Lưu thị.

Lúc trước cho dù mẫu thân không vào mắt phụ hoàng, nhưng có Phong Như Khuynh che chở, Lưu thị này tự nhiên cũng nịnh bợ nơi chốn.

Nhưng…

Hiện tại mẫu thân xúc phạm mặt rồng, đến nay còn đang trong cấm túc, cần phải dựa vào Lưu gia mới có thể bảo toàn địa vị Quý Phi này, làm cho Lưu thị này cũng dám ở trước mặt nàng kiêu ngạo như thế!

Đây là cái gọi… Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh?

Khóe môi Phong Như Sương treo lên một nụ cười lạnh, nụ cười kia lộ ra châm chọc.

“Nếu ta không tới, còn không biết công chúa kẹt xỉ như thế, ngay cả một Tuyết Lang đều luyến tiếc đưa cho Vũ Nhi.”

Lưu thị ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Hiện giờ Dung quý phi bị cấm túc, hiển nhiên đã mất đi tất cả che chở, mà mấy năm nay Lưu gia ỷ vào quyền thế của Dung quý phi, đã phát triển cực kỳ lớn mạnh, chỉ cần chờ phụ thân đột phá đến Linh Võ Giả, thiên hạ này, đều sẽ là của Lưu gia các bà.

Dung Quý Phi và Phong Như Sương…Thì tính là cái gì?

Đừng nói là một quý phi, lúc đó, bệ hạ cũng không dám dễ dàng trêu chọc bọn họ.

“Nương.” Lưu Vũ bổ nhào vào trong lòng Lưu Vũ, oan ức nói: “Con muốn Tuyết Lang kia làm tọa kỵ cho con, nhưng biểu tỷ chính là không chịu! Nàng còn nói, cho dù nàng đưa Tuyết Lang này cho Phong Như Khuynh, đều sẽ không tặng cho ta!”

Khuôn mặt của Phong Như Sương đại biến: “Lưu Vũ, ngươi nói bậy gì đó?”

Nàng đối xử tốt với Lưu Vũ như thế, Lưu Vũ này còn hãm hại nàng?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.